Sao lại có người phát âm chữ “nga” gợi cảm như thế!

Giống… như… đang… rên… rỉ…

Còn có… chữ “ngoan” kia nữa…

Quá chết người a! T T

—–

Tô Tạ nghệt mặt, phải a, thế thì đã sao nào.

Khoan đã… Không đúng!

Quân Ý Như Đao làm sao biết hắn nhỏ hơn Tô Tạ một tuổi… Không không, phải là Quân Ý Như Đao làm sao biết Tô Tạ biết Quân Ý Như Đao nhỏ hơn Tô Tạ một tuổi… Không không, phải là Quân Ý Như Đao biết Tô Tạ biết hắn nhỏ hơn Tô Tạ một tuổi nhưng tại sao một điểm cũng không kinh ngạc không tò mò Tô Tạ làm sao biết được hắn nhỏ hơn Tô Tạ một tuổi…

Loạn… loạn đến hôn mê…

Tô Tạ sắp xoắn đứt cả ruột mình rồi…

【CV】Chè đậu xanh đường phèn: Ngươi… làm sao biết? Tô Tạ vòng vo nửa ngày mới gõ ra được một hàng chữ, cũng không biết Quân Ý Như Đao nhìn có hiểu hay không.

【CV】Quân Ý Như Đao: Ân, ta biết

Nga… ra là thế.

… Khoan đã! Quân Ý Như Đao căn bản không hề đáp đúng ngay vấn đề của hắn!

Rõ ràng là trả lời trớt quớt mà.

Tô Tạ trong lòng hừ một tiếng.

【CV】Chè đậu xanh đường phèn: Ngươi biết cái gì?

Biết bọn họ học cùng trường sao?

Biết Tô Tạ hắn là ai sao?

【CV】Quân Ý Như Đao: Ngươi hiểu mà

Tô Tạ phụt một tiếng.

… Tâm tư đại nhân… quả nhiên ai cũng đoán không ra T T

Lúc này đám người vốn luôn im lặng lại lần lượt trồi lên…

【Đạo diễn】Canh nấm hương: Bây giờ lại là tình huống gì đây…

【Sách hoạch】Há cảo tôm: Đây là loại diễn biến kiểu gì a…

【Biên kịch】Trứng chưng thịt: Ai đó làm ơn giải thích với ta một chút…

【Mỹ thuật】Thạch thủy tinh: Các vị đại nhân không nên tung hỏa mù a T T nói cho bọn này hiểu chút đi…

【Hậu kỳ】Bánh khoai môn: Nói tiếng Trung đi a…

Tô Tạ thở dài một hơi.

Hắn phải nói gì đây… thật ra chính hắn cũng chẳng hiểu rốt cuộc hắn đang nói chuyện gì với Quân Ý Như Đao…

Quả nhiên tư duy của đại nhân… không phải người bình thường nào cũng có thể theo kịp…

Hắn thua rồi.

Tô Tạ không thèm đếm xỉa tới đám yêu nữ đang gào thét kia, lén lút chat riêng với Quân Ý Như Đao.

Tô Tạ: Đại nhân T T



Ý thức được đây là lần đầu tiên mình chủ động bắt chuyện với Quân Ý Như Đao, nội tâm Tô Tạ có điểm bối rối.

Quân Ý Như Đao:?

Ước chừng một phút sau, Quân Ý Như Đao mới phát ra một dấu chấm hỏi.

Đây là chuyện bình thường… Đại nhân là một người bận rộn… có thể để ý đến hắn một chút đã là quá tốt rồi… Tô Tạ tự an ủi mình như thế.

Tô Tạ cẩn cẩn dực dực gõ bàn phím.

Tô Tạ: Đại nhân… ngươi một chút cũng không tò mò sao?

Tô Tạ: tò mò ta làm sao biết ngươi nhỏ hơn ta một tuổi

Quân Ý Như Đao: Ta biết

Lần này chỉ vài giây sau Quân Ý Như Đao đã trả lời.

Trong lòng Tô Tạ tự nhiên trỗi lên một niềm vui nho nhỏ.

Nhưng mà… đáp án của hắn là có ý gì? Không thể giải mã a!

Tô Tạ: Đại nhân ngươi đừng trả lời mơ hồ như vậy T T

Trước màn hình Tô Tạ vẻ mặt khổ qua, hắn không có năng lực nhìn thấu qua màn hình để nghiên cứu cấu tạo đại não của Quân Ý Như Đao.

Lại qua khoảng một phút đồng hồ.

Quân Ý Như Đao: Ngươi thịt ta được, còn ta thịt ngươi không được sao?

Tô Tạ dứt khoát ụp mặt xuống bàn phím.

Ý của đại nhân là…

Đại nhân đã xem qua profile của hắn!

Đây… tượng trưng cho điều gì…

Khoan đã… trong lòng hắn bỗng dưng có điểm hưng phấn là sao?!

Quân Ý Như Đao: Đùa thôi, trong profile ngươi không phải có đề tuổi của ngươi sao

Nga… hóa ra là vậy…

Có điều, tại sao đại nhân lại muốn xem profile của mình a?!

Tô Tạ: Nhưng đại nhân không hiếu kỳ ta thế nào lại biết được tuổi của ngươi?

Quân Ý Như Đao: Nga

Quân Ý Như Đao: Làm sao biết?

Tô Tạ triệt để té ghế.

Hắn gian nan bò lên, hai tay run rẩy gõ bàn phím.

Tô Tạ: Bỏ đi… đại nhân T T…  khai thật với ngươi luôn, chuyện này là học đệ của ta nói cho ta biết…

Tô Tạ: À, có lẽ ngươi không biết hắn, tuy hắn cũng là một CV…

Tô Tạ: nhưng cũng là vô danh tiểu tốt như ta… Hắn tên Chè đậu đỏ nước cốt

Quân Ý Như Đao: … Tên của các ngươi…

Tô Tạ: … Rất có cảm giác cp đúng không? Ha ha… thật ra không phải…

Tô Tạ: Chẳng qua là ta không giỏi đặt tên nên tùy tiện đặt đại…

Tô Tạ: Ta và tiểu học đệ quen biết đã ba năm, nếu có chuyện gì thì đã xảy ra lâu rồi.

Tô Tạ không hiểu sao lại có chút hoảng loạn, sợ Quân Ý Như Đao hiểu lầm, cuống cuồng giải thích… ngay cả hắn cũng tự cảm thấy mình thật giống một cô vợ bé nhỏ…

Quân Ý Như Đao: Nga

Tô Tạ đột nhiên có chút thất vọng.

Mình liều mạng giải thích như thế làm gì…

Người ở bên kia màn hình, căn bản không hề để tâm.

Người ở bên kia màn hình, chính là thần tượng mà mình hâm mộ suốt bao nhiêu năm.

Còn mình với hắn mà nói chỉ là một trong hàng ngàn hàng vạn fan cuồng của hắn.

Khoảng cách giữa họ, há chỉ có một cái màn hình?

Tô Tạ lập tức rơi vào vòng xoáy tự chán ghét chính mình.

Nhưng lúc này ——

Quân Ý Như Đao: Giờ ngươi có rảnh không?

Tô Tạ tức tốc lấy lại tinh thần, quýnh quáng trả lời ——

Tô Tạ: Có có, đại nhân có chuyện gì sao?

Quân Ý Như Đao: Xem kịch bản chưa?

Tô Tạ: Ân, xem rồi

Quân Ý Như Đao: Lên YY, tập kịch.

Tô Tạ: Ân ân, lên ngay.

Quân Ý Như Đao: Số YY là XXXX

Tô Tạ: Ta lên ngay ta lên ngay ~

… Tập kịch trực tuyến với đại nhân!

Vừa nghĩ đến đây, trái tim không an phận của Tô Tạ lại liên tục lạc nhịp.

Cùng đại nhân, hai người tập với nhau…

Tô Tạ đã sớm xem qua kịch bản Cầm Sư.

Nguyên tác Cầm Sư là một thiên tiểu thuyết rất nổi tiếng trong trang chuyên tổng hợp tiểu thuyết XXOO, tác giả là Tề Vật, cũng là một nhân vật cấp đại thần trên XXOO.

Đây là một quyển tiểu thuyết trinh thám bối cảnh giang hồ cổ đại, cực ít liên quan đến tuyến tình cảm, nhưng vẫn cuốn hút ngoạn mục.

Trong kỳ một của kịch truyền thanh Cầm Sư Tô Tạ không có bao nhiêu lời thoại, nhưng đến kỳ hai này vai Tửu Tiên cực kỳ quan trọng, cho nên đất diễn của Tô Tạ tăng lên không ít.

Tô Tạ ngoài cảm thấy áp lực rất lớn, còn có vài phần chờ mong khó hiểu.

Tô Tạ bò lên YY, quả nhiên thấy Quân Ý Như Đao…

Tô Tạ vội đeo tai nghe, liền nghe thấy bên tai truyền đến thanh âm rõ ràng rất đạm mạc nhưng lại phảng phất mang theo chút ý vị lười biếng rất riêng của Quân Ý Như Đao.

“… Chè đậu xanh đường phèn?”

“Đại… đại nhân… là ta…” Tô Tạ kích động đến nói lắp.

“Ân.”

“Đại nhân… xin… xin chào…” Tô Tạ kích động đến lệ rơi đầy mặt, đã sớm quăng chút ủy khuất trước đó lên chín tầng mây.

Lần đầu tiên tiếp xúc đại nhân gần gũi thế này…

À không… không phải lần đầu tiên…

Thế nhưng…

Vẫn cực kích động a! T T

“… Chào.”

Uy? Đại nhân hình như đang cười?

Tô Tạ chỉ cảm thấy như có người dùng lông vũ nhẹ nhàng phớt qua trái tim hắn…

… Một giọng nam sao lại có thể… dụ hoặc… như vậy…

Giống như sở hữu loại năng lực kỳ lạ khiến người ta chỉ trong nháy mắt liền sa vào ma chướng…

Tô Tạ cảm thấy trái tim mình nhột đến chỉ muốn hung hăng gãi một hồi.

Hắn bị nghiện thanh âm rồi a a a a a a a!

Chất giọng đẹp kia có phải là quyết tâm không để cho hắn sống nữa không a!

… Tuy Tô Tạ đã lăn lộn vài năm trong giới CV, nghe qua đủ loại thanh âm, nhưng chưa từng trầm luân như giờ phút này.

“Sao? Giọng của ta rất… đẹp?” Đầu bên kia tai nghe truyền đến thanh âm tự tiếu phi tiếu của Quân Ý Như Đao.

Tô Tạ lập tức chấn động.

Hắn… cư nhiên trực tiếp nói ra miệng luôn!

A a a a a mất mặt quá đi!

Tô Tạ đập đầu lên bàn phím, vươn vuốt cào cào bàn máy vi tính.

“A… không… không phải… thanh âm đại nhân không đẹp…”

“A a a không đúng không đúng… thanh âm đại nhân rất đẹp!”

“Không đúng không đúng… thanh âm của đại nhân không phải đẹp… mà là rất có mị lực…”

Tô Tạ lệ rơi đầy mặt.

“…” Đầu bên kia hình như lại truyền đến một tiếng cười khẽ.

Tô Tạ vừa nghe, bỗng nhiên đỏ mặt.

… Khoan đã!

Uy, mình đỏ mặt làm cái quái gì!

“Khụ khụ… chính là thế này…. khụ khụ…” Tô Tạ ho khan vài tiếng.

“Thế này, là thế nào?” Quân Ý Như Đao ung dung hỏi.

“… Thì là như vậy a!” Tô Tạ hừ một tiếng.

“Như vậy thị thế nào?” Quân Ý Như Đao thong thả hỏi.

“… Thì chính là như vậy như vậy như vậy như vậy đó!” Tô Tạ mất hết kiên nhẫn.

“Như vậy như vậy như vậy như vậy là thế nào?” Tính kiên nhẫn của Quân Ý Như Đao hiển nhiên còn tốt hơn Tô Tạ.



Tô Tạ lệ rơi đầy mặt.

“Đại nhân… ta chịu thua…”

Không chơi với ngươi nữa! T T

“Nga…”

“Ngoan.”

Tô Tạ cảm thấy mũi mình có điểm ngứa, vội đưa tay bịt lại.

Sao lại có người phát âm chữ “nga” gợi cảm như thế!

Giống… như… đang… rên… rỉ…

Còn có… chữ “ngoan” kia nữa…

Quá chết người a! T T

Lúc này, giọng nói của Quân Ý Như Đao thông qua tai nghe trực tiếp lọt vào tai Tô Tạ.

Không có bất kỳ trở ngại nào…

Truyền thẳng đến nơi yếu mềm nhất đáy lòng Tô Tạ.

Hắn nói ——

“Vậy chúng ta… bắt đầu thôi.”

——

Tác giả trò chuyện:

Khửa khửa… mỗi ngày một chương! Ta quả là con ong chăm chỉ ~ khửa khửa ~
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện