Edit by Điệp Y Vi

wattpad.com/user/VilIViIl

********************************

Mộc Già Lam thấy vậy, hơi hơi mỉm cười, nhóm người này e là tới không có ý gì tốt!

Vừa thấy bộ dáng Mộc Già Lam nhàn nhã, trong lòng Mộc Ngữ Yên liền có một loại tâm tình tức giận không nói nên lời.

Đáng chết, một phế vật, phế vật còn chưa tính, còn lớn lên xấu vậy, cư nhiên bá chiếm Nhị hoàng tử!

Long Lăng Quốc ai không biết Nhị hoàng tử xuất sắc, tuổi còn trẻ đã là thanh giai một bậc linh lực sư, còn có chiến thú là thất cấp Nham Hỏa thú, là thiên tài đệ nhất Long Lăng Quốc, nhưng nữ nhân phế vật này cư nhiên lại cùng Nhị hoàng tử có hôn ước.

Hôn ước này lại do Hoàng Hậu nương nương tự mình định ra.

Cũng không biết Hoàng Hậu nương nương đầu bị nước vào hay không.

Đương nhiên, những lời này đều là trong lòng Mộc Ngữ Yên, nàng là không có nói ra.

"Mộc Già Lam."

Nhìn Mộc Già Lam, Mộc Thiên Khải vẫn là không thể tin được tin tức nương nói cho mình, Mộc Già Lam không phải người Mộc gia, là do lúc cha giết người đem về, mục đích chính là vì Thần Quang tháp mà những hắc y nhân tối qua nhắc tới.

Thần Quang tháp hắn cũng biết, khó trách cha tức giận khi biết nương hạ độc giết Mộc Già Lam, chỉ là, mệnh Mộc Già Lam có phải hay không quá lớn, uống kịch độc ly cương lại có thể còn sống? "Không biết đại ca tới nơi này có chuyện gì?" Mộc Già Lam ngoài cười nhưng trong không cười hỏi. Một bên Lả Lướt còn lại là làm lơ mọi người, chính mình cầm dĩa thủy tinh đựng vỏ nho rời khỏi.

"Cái kia......." Mộc Ngữ Yên vốn muốn chửi nha hoàn này, nhưng không biết vì sao, khi Mộc Già Lam liếc mắt nhìn nàng, liền không dám nói tiếp, nàng vừa rồi giống như Mộc nhìn thấy trong mắt Già Lam sát ý, là nàng nhìn lầm rồi sao?

"Là cha để cho ta tới nói cho ngươi, bảy ngày sau, hoàng cung mở tiệc, vì Nhị hoàng tử thắng lợi trở về mà chúc mừng, đến lúc đó, ngươi thân là vị hôn thê của hắn, tất nhiên phải tới. " Mộc Thiên Khải châm chọc nói.

Theo hắn biết, Hoàng Thượng đã đáp ứng rồi Nhị hoàng tử một yêu cầu, cái gì đều có thể, phỏng chừng Nhị hoàng tử lúc đó liền từ hôn nàng trước mặt mọi người, đến lúc đó, Mộc Già Lam dù có đào một cái lỗ để chui xuống cũng không xong.

Vốn dĩ đã xấu, còn là phế vật, bị người từ hôn thì có ai còn lấy nàng nữa, trừ khi quỷ lấy!

Mộc Thiên Khải không nghĩ tới, trong tương lai, thật đúng là xuất hiện một tên quỷ muốn lấy nàng......

"Ta biết, đại ca nếu không có chuyện khác thì có thể trở về." Mộc Già Lam không chút nào để ý nói.

Vị hôn thê, nàng còn đang suy nghĩ làm sao bỏ cái hôn ước này, bằng không về sau làm sao có thể tiêu dao tự tại, xem ra tối nay phải đi đến Say Nguyệt Lâu một chuyến, hỏi thăm tin tức của Nhị hoàng tử kia.

Mộc Thiên Khải sắc mặt có chút đen, bất quá nghĩ đến cha, cũng không dám gây sự với Mộc Già Lam, tức giận vung tay áo, liền mang theo mấy người Mộc Thiên Tuyết rời khỏi nơi này.

Nhìn mộc Thiên Khải nổi giận đùng đùng đi mất, Mộc Già Lam có chút nghi hoặc, đang yên đang lành tức giận cái gì a?

Bệnh tâm thần......

Sau khi mấy người Mộc Thiên Khải rời khỏi, Mộc Thừa Phong liền đi tới.

Mộc Già Lam nhướng mày, "Thừa Phong, ngươi cũng tới nói chuyện hoàng cung cho ta biết?"

Mộc Thừa Phong nghe vậy lắc đầu, mày kiếm nhíu lại, nói, "Tam tỷ, ngươi nếu không muốn đi có thể không đi."

Mộc Già Lam ngẩn ra, nguyên lai là bởi vì cái này a, gia hỏa này là sợ nàng bị người chê cười sao?

Trong lòng chảy qua một dòng nước ấm, Mộc Già Lam nở nụ cười, một đôi linh đồng tinh quang lộng lẫy, cho dù đang ban ngày cũng đều loá mắt, làm Mộc Thừa Phong trong lúc nhất thời thế nhưng nhìn nàng cười đến thất thần!

Mộc Già Lam nhìn bộ dáng của hắn, cười nói, "Thừa Phong, đối với gương mặt này của ta mà ngươi còn có thể thất thần?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện