Nhưng lúc này.
Tất cả dị tộc có mặt ở trong vùng không gian này thoắt cái đều cảm nhận thấy một luồng khí tức đè ép đến từ tận phế phủ đang ùn ùn phóng thích ra.
Chuyện gì vậy?
Tất cả mọi người đều ngây ra, tiếp đó vội chuyển ánh mắt nhìn về phía Tần Ninh.
Chỉ thấy, Tần Ninh lúc này, trên đỉnh đầu hắn có một hạt châu màu xanh thiên thanh từ từ xoay tròn, phóng thích ra luồng khí tức khiến người ta run sợ.
Phong Thần Châu!
Đây là lần thứ hai được Tần Ninh chủ động tế ra.
Cũng là lần thứ hai, Tần Ninh có thể chủ động tế ra.
Lần trước tế ra Phong Thần Châu cũng là ở trong dị độ không gian, cách biệt hoàn toàn với tiên giới, hoặc là nói nó hoàn toàn cách biệt với đất trời.
Mà đối với Phong Thần Châu, Viêm tộc Vũ tộc gọi nó là Thôn Xá Lợi, Huyết Nguyệt tộc lại gọi nó là Nguyên Linh Châu.
Từ điểm này, Tần Ninh đã biết, các dị tộc đều có những hiểu biết khác nhau về Phong Thần Châu.
Nhưng không hề nghi ngờ, bọn họ đều vì nó mà đến!
“Cu lu li!”
Đúng vào lúc này, Hàn Lục Bách lại lầm bầm nói một câu.
Cảnh Dương Trạch, Kỳ Hồng Đào hai người lúc này cũng thoắt biến sắc mặt, những chiến sĩ dị tộc khác, mắt ai nấy đều như thể phát sáng.
Ánh sáng của niềm hy vọng.
Nhưng sau khi bọn họ nhìn thật lâu vào Phong Thần Chân trên đỉnh đầu của Tần Ninh thì đáy mắt ai nấy đều hiện vẻ kinh hoàng.
Tần Ninh lúc này một bước bước ra, mỉm cười nói: “Các ngươi đại khái là đang tìm vật này đúng không?”
“Kỳ thực, thứ này theo như ta được biết, có khả năng áp chế rất lớn đối với các ngươi, chỉ là đáng tiếc, ta không thể chủ động để tế nó ra, nhưng mà...”.
Đáy mắt Tần Ninh mang theo vài phần lạnh lùng nói: “Trong không gian dị giới cách biệt hoàn toàn với đất trời hoặc trong khe nứt của không gian, thì ta lại có thể tế được vật này ra!”
“Thiết nghĩ, nếu như ở trong tiên giới, ta có thể tế ra vật này, các đại dị tộc của các ngươi có lẽ sẽ cảm nhận được ngay lập tức”.
“Ta nghĩ, vật này hẳn là có được chút ý thức của riêng mình, biết được trong tình huống an toàn thì mới xuất hiện”.
Hàn Lục Bách dùng ánh mắt bàng hoàng nhìn về phía Tần Ninh, nói ra thứ ngôn ngữ mà hắn có thể hiểu được: “Thiên Xá Lợi, Thiên Xá Lợi tại sao lại ở trên người ngươi?”
“Hóa ra các ngươi gọi vật này là Thiên Xá Lợi!”
“Viêm tộc Vũ tộc gọi nó là Thôn Xá Lợi, xem ra trong mắt các ngươi và trong mắt của đám đại nhân đứng phía sau lưng các ngươi, thứ này rất không tầm thường”.
Cơ thể Cảnh Dương Trạch run lên nói: “Chúng ta khổ sở tìm kiếm bao nhiêu vạn năm, kết quả vật này lại ở trên người ngươi!”
Tần Ninh không khỏi nói: “Ta có lúc cũng cảm thấy kỳ lạ, các ngươi đến thứ mà mình tìm là cái gì cũng không chắc chắn mà đã lỗ mãng đi vào bên trong Thương Mang đại thế giới, đúng là quá ngu dốt!”
“Ngươi thì biết cái gì?”, Cảnh Dương Trạch quát: “Vật này, phàm khi nó xuất hiện, chúng ta đều có thể cảm ứng được”.
“Nhưng vì sao... vì sao lại xuất hiện ở trên người ngươi?”
Cảnh Dương Trạch trong chốc lát chưa thể chấp nhận được sự thật, nói: “Ở trên người ngươi, nhưng vì sao chúng ta lại không thể cảm ứng được chút xíu nào!”
Rời bỏ quê hương đi xa đến cả vạn vạn dặm, đến một vùng trời hoàn toàn mới mẻ, chấp nhận mạo hiểm tính mạng để tiếp xúc với những sinh linh sống ở nơi này, chính là vì Thiên Xá Lợi này, bọn họ rõ ràng có thể cảm nhận được sự tồn tại của Thiên Xá Lợi, nhưng vì sao khi nó ở trên người Tần Ninh, bọn họ lại chẳng thể cảm ứng được?
“Ngu ngốc!”
Tần Ninh cười lạnh lùng nói: “Vật này vẫn luôn ở trên người ta, thứ mà các ngươi muốn tìm ở ngay chỗ của ta đây!”
“Mà hôm nay, chính thứ này sẽ giết chết các ngươi!”
Khi Tần Ninh nói dứt câu, Hàn Lục Bách, Cảnh Dương Trạch, Kỳ Hồng Đào ba người lập tức bùng lên sát khí bừng bừng.
“Giết hắn!!!”
Hàn Lục Bách rống lên: “Bằng bất cứ giá nào, phải giết được hắn, giết hắn!!!”
Tất cả dị tộc có mặt ở trong vùng không gian này thoắt cái đều cảm nhận thấy một luồng khí tức đè ép đến từ tận phế phủ đang ùn ùn phóng thích ra.
Chuyện gì vậy?
Tất cả mọi người đều ngây ra, tiếp đó vội chuyển ánh mắt nhìn về phía Tần Ninh.
Chỉ thấy, Tần Ninh lúc này, trên đỉnh đầu hắn có một hạt châu màu xanh thiên thanh từ từ xoay tròn, phóng thích ra luồng khí tức khiến người ta run sợ.
Phong Thần Châu!
Đây là lần thứ hai được Tần Ninh chủ động tế ra.
Cũng là lần thứ hai, Tần Ninh có thể chủ động tế ra.
Lần trước tế ra Phong Thần Châu cũng là ở trong dị độ không gian, cách biệt hoàn toàn với tiên giới, hoặc là nói nó hoàn toàn cách biệt với đất trời.
Mà đối với Phong Thần Châu, Viêm tộc Vũ tộc gọi nó là Thôn Xá Lợi, Huyết Nguyệt tộc lại gọi nó là Nguyên Linh Châu.
Từ điểm này, Tần Ninh đã biết, các dị tộc đều có những hiểu biết khác nhau về Phong Thần Châu.
Nhưng không hề nghi ngờ, bọn họ đều vì nó mà đến!
“Cu lu li!”
Đúng vào lúc này, Hàn Lục Bách lại lầm bầm nói một câu.
Cảnh Dương Trạch, Kỳ Hồng Đào hai người lúc này cũng thoắt biến sắc mặt, những chiến sĩ dị tộc khác, mắt ai nấy đều như thể phát sáng.
Ánh sáng của niềm hy vọng.
Nhưng sau khi bọn họ nhìn thật lâu vào Phong Thần Chân trên đỉnh đầu của Tần Ninh thì đáy mắt ai nấy đều hiện vẻ kinh hoàng.
Tần Ninh lúc này một bước bước ra, mỉm cười nói: “Các ngươi đại khái là đang tìm vật này đúng không?”
“Kỳ thực, thứ này theo như ta được biết, có khả năng áp chế rất lớn đối với các ngươi, chỉ là đáng tiếc, ta không thể chủ động để tế nó ra, nhưng mà...”.
Đáy mắt Tần Ninh mang theo vài phần lạnh lùng nói: “Trong không gian dị giới cách biệt hoàn toàn với đất trời hoặc trong khe nứt của không gian, thì ta lại có thể tế được vật này ra!”
“Thiết nghĩ, nếu như ở trong tiên giới, ta có thể tế ra vật này, các đại dị tộc của các ngươi có lẽ sẽ cảm nhận được ngay lập tức”.
“Ta nghĩ, vật này hẳn là có được chút ý thức của riêng mình, biết được trong tình huống an toàn thì mới xuất hiện”.
Hàn Lục Bách dùng ánh mắt bàng hoàng nhìn về phía Tần Ninh, nói ra thứ ngôn ngữ mà hắn có thể hiểu được: “Thiên Xá Lợi, Thiên Xá Lợi tại sao lại ở trên người ngươi?”
“Hóa ra các ngươi gọi vật này là Thiên Xá Lợi!”
“Viêm tộc Vũ tộc gọi nó là Thôn Xá Lợi, xem ra trong mắt các ngươi và trong mắt của đám đại nhân đứng phía sau lưng các ngươi, thứ này rất không tầm thường”.
Cơ thể Cảnh Dương Trạch run lên nói: “Chúng ta khổ sở tìm kiếm bao nhiêu vạn năm, kết quả vật này lại ở trên người ngươi!”
Tần Ninh không khỏi nói: “Ta có lúc cũng cảm thấy kỳ lạ, các ngươi đến thứ mà mình tìm là cái gì cũng không chắc chắn mà đã lỗ mãng đi vào bên trong Thương Mang đại thế giới, đúng là quá ngu dốt!”
“Ngươi thì biết cái gì?”, Cảnh Dương Trạch quát: “Vật này, phàm khi nó xuất hiện, chúng ta đều có thể cảm ứng được”.
“Nhưng vì sao... vì sao lại xuất hiện ở trên người ngươi?”
Cảnh Dương Trạch trong chốc lát chưa thể chấp nhận được sự thật, nói: “Ở trên người ngươi, nhưng vì sao chúng ta lại không thể cảm ứng được chút xíu nào!”
Rời bỏ quê hương đi xa đến cả vạn vạn dặm, đến một vùng trời hoàn toàn mới mẻ, chấp nhận mạo hiểm tính mạng để tiếp xúc với những sinh linh sống ở nơi này, chính là vì Thiên Xá Lợi này, bọn họ rõ ràng có thể cảm nhận được sự tồn tại của Thiên Xá Lợi, nhưng vì sao khi nó ở trên người Tần Ninh, bọn họ lại chẳng thể cảm ứng được?
“Ngu ngốc!”
Tần Ninh cười lạnh lùng nói: “Vật này vẫn luôn ở trên người ta, thứ mà các ngươi muốn tìm ở ngay chỗ của ta đây!”
“Mà hôm nay, chính thứ này sẽ giết chết các ngươi!”
Khi Tần Ninh nói dứt câu, Hàn Lục Bách, Cảnh Dương Trạch, Kỳ Hồng Đào ba người lập tức bùng lên sát khí bừng bừng.
“Giết hắn!!!”
Hàn Lục Bách rống lên: “Bằng bất cứ giá nào, phải giết được hắn, giết hắn!!!”
Danh sách chương