“Bây giờ hai tộc chúng ta đã rút lui, các ngươi lại còn bám riết không tha, các ngươi thực sự cho là có thể ăn chắc được chúng ta à?”

Nghe vậy, Tần Ninh lạnh lùng đáp: “Bạch Hạo Vũ và Dịch Tinh Thần đâu?”

“Ố? Ngươi nói hai người có cơ thể đặc biệt kia à!”, Hàn Lục Bách bật cười nói: “Giết rồi!”

Vừa nghe dứt lời, ánh mắt Tần Ninh thoáng lạnh, hờ hững nói: “Nếu như thực sự đã giết hai người đó, ta bảo đảm, ngươi cũng sẽ chết rất thảm!”

Hàn Lục Bách bật cười: “Ngươi còn tưởng là mình đang ở trong Tam Thanh tiên vực, có các vị Tiên Đế, Tiên Tôn bảo vệ cho ngươi đấy à?”

“Ở đây là điểm cuối của thời không, là nơi cách biệt hoàn toàn với bất cứ nơi nào trong tiên giới, ngươi có hiểu không?”

“Ta hiểu”.

Tần Ninh thờ ơ đáp: “Cho nên, ta nói, ngươi chết chắc rồi”.



Lời này vừa dứt, hai bàn tay Hàn Lục Bách xiết chặt, vô cùng tức tối nhìn về phía Tần Ninh rống lên: “Lão tử ghét nhất là cái biểu cảm này của ngươi, ngươi chẳng qua chỉ là một Tiên Vương nho nhỏ, có tư cách gì mà quyết định sách lược cho mọi người?”

Tần Ninh nói bằng giọng đầy tự tin, khiến Hàn Lục Bách vô cùng phẫn nộ.

Nhưng lúc này, Tần Ninh vẫn hờ hững như cũ: “Giao hai người kia ra, ta có thể để các ngươi rời đi”.

“Ngươi nằm mơ ít thôi!”

Bàn tay Hàn Lục Bách phất một cái, tiên khí cuồn cuộn bộc phát ra từ trong cơ thể ông ta.

Ở đây là không gian bên trong tiên giới, nhưng không hề có sự tồn tại của tiên khí, cho nên tiên khí bộc phát ra thuần túy chỉ là tiên khí được tích lũy bên trong cơ thể.

Tần Ninh nhìn sang Trương Linh Phong nói: “Đệ giữ chân ba Tiên Đế này, Tịnh Ma Tiên Đan cần dùng thì cứ dùng, những người khác, giao lại cho ta”.

Nghe vậy, Trương Linh Phong vẻ mặt lo lắng nói: “Nhưng mà, ca, ở đây còn có không ít Tiên Thánh, Tiên Vương!”

“Làm tốt việc của đệ là được!”

“Được!”

Bóng người Trương Linh Phong bật lên không trung, nhìn về phía ba người Hàn Lục Bách, Cảnh Dương Trạch, Kỳ Hồng Đào, hừ mũi nói: “Nào nào nào, lúc trước trong Tam Thanh tiên vực đánh chưa đã tay, lần này, lão tử một chọi ba, làm thịt các ngươi!”

“Sợ ngươi chắc?”

Hàn Lục Bách quát to một tiếng, sau đó dứt khoát xông lên tấn công.

Chỉ cần giết được Trương Linh Phong, Tần Ninh chỉ là cái rắm.

Lúc này.

Bên cạnh người Tần Ninh, Lão Thụ Quái và Đại Hoàng một cây một chó cũng phấn khích hẳn lên.

“Mẹ ơi, nhiều người của Hàn Mị tộc thế này, nhiều viên Tịnh Ma Tiên Đan thế này?”

Lão Thụ Quái cười he he nói: “Giết giết giết!”

Đại Hoàng trước đó đã phát ra tiếng kêu ngao ngao quái dị, sau đó cũng xông lên tấn công.

Mà lúc này, vẻ mặt của Mục Huyền Thần cũng đầy lạnh lùng nghiêm nghị.

Hắn chuẩn bị rời khỏi Tam Thanh tiên vực với đại ca, vậy Tam Thanh tiên vực hắn cũng phải trấn giữ, cho nên lúc này phân thân mới ở đây.

Loại cảm giác bị người coi thường này đúng là khó chịu.

Uỳnh!!!

Tiếng nổ trầm đục vang vọng.

Giữa đất trời bỗng có một luồng khí tức ùn ùn bộc phát ra.


Nhóm Mục Huyền Thần, Đại Hoàng và Lão Thụ Quái không hề có cảm giác gì khó chịu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện