- Về thôi em, còn đi đâu nữa thì đi! Lu Xuy Anh uống cạn ly nước thủy tinh, liền đặt xuống bàn sau khi đã ăn xong, hỏi Phan Thùy Lưu cũng đã như vậy khi vẫn còn đang uống nước, vừa nghe hắn nói đã để xuống bàn. Hai người liền đi ra lối thang máy. Nhưng lại không hề nhìn thấy Hoàng Hiểu Đông, Lu Nhiên cũng đang ngồi ăn ở đây, hai người lại bị những chậu cây cảnh ở đây che khuất.
- Giám đốc cười gì vậy!
Hoàng Hiểu Đông lại nói với Lu Nhiên, đang xé thịt ăn, đã uống ly nước, vẻ mặt thì cười nhẹ, nhưng đã bị Lu Nhiên nhìn lại hỏi ngược hắn:
- Anh quản lý! Nghĩ xong chưa!
- Xong rồi, nhưng mà chưa!
Hoàng Hiểu Đông cũng trả lời, nhưng hắn lại nghĩ mình đang nghĩ gì lại trả lời.
- Anh quản lý chưa chắc chắn mình đang nghĩ gì!
Lu Nhiên lại không đồng ý lắm. Hoàng Hiểu Đông lại trả lời cũng là không rõ Lu Nhiên nói gì:
- Giám đốc, tôi cũng không nhớ rõ tuổi thanh xuân mình đã đi ăn với cô gái nào chưa, nên không biết!
- Vậy sao!
Lu Nhiên nói khá to, làm Hoàng Hiểu Đông có chút giật mình, lại nhìn Lu Nhiên uống nước mà hắn vẫn tiếp tục ăn uống.
- Giám đốc cười gì vậy!
Hoàng Hiểu Đông lại nói với Lu Nhiên, đang xé thịt ăn, đã uống ly nước, vẻ mặt thì cười nhẹ, nhưng đã bị Lu Nhiên nhìn lại hỏi ngược hắn:
- Anh quản lý! Nghĩ xong chưa!
- Xong rồi, nhưng mà chưa!
Hoàng Hiểu Đông cũng trả lời, nhưng hắn lại nghĩ mình đang nghĩ gì lại trả lời.
- Anh quản lý chưa chắc chắn mình đang nghĩ gì!
Lu Nhiên lại không đồng ý lắm. Hoàng Hiểu Đông lại trả lời cũng là không rõ Lu Nhiên nói gì:
- Giám đốc, tôi cũng không nhớ rõ tuổi thanh xuân mình đã đi ăn với cô gái nào chưa, nên không biết!
- Vậy sao!
Lu Nhiên nói khá to, làm Hoàng Hiểu Đông có chút giật mình, lại nhìn Lu Nhiên uống nước mà hắn vẫn tiếp tục ăn uống.
Danh sách chương