Nơi đường chánh, hướng tới một trung tâm thương mại ở bên đường, lúc này ánh nắng nhẹ cũng đã buông xuống thành phố, ánh chiều tà len lói khắp nơi, ánh nắng vàng ươm dần tắt.
Hoàng Hiểu Đông, hắn lại đang đi xe ở đây, lại lấy điện thoại trong túi ra xem, nhìn đồng hồ vẫn thấy còn sớm:
“Hai rưỡi mình về vẫn còn kịp”
“Mua vài thứ cái đã”
Hoàng Hiểu Đông có vẻ hứng khởi, nhưng đã bẻ lái chạy sát vào lề đường. Từ đây cũng đã trong thấy trung tâm thương mại này, lại nhìn qua hai làn xe đi cạnh liền bắt gặp một chiếc xe hơi, thoáng qua một chút quen thuộc với Hoàng Hiểu Đông, “giống giám đốc ngồi trong quá vậy”, dòng suy nghĩ này đã xuất hiện, lại nhìn kỹ người cầm tay lái, cũng đã thấy cô ta đang nhìn mình, hai đôi mắt nhìn nhau, Hoàng Hiểu Đông như đã xác định “là giám đốc, xe cùi quá vậy”.
Lu Nhiên đang cầm lái xe cũng chỉ nhìn qua Hoàng Hiểu Đông, đôi mắt hơi nheo lại, lên ga xe và chạy trước.
Hoàng Hiểu Đông chỉ mặt ngơ ngác, cũng không nói gì thêm, đã chạy tới trung tâm thương mại, nhưng lại làm hắn bất ngờ là Lu Nhiên cũng đang ở đây, bước từ xe hơi của cô xuống, cũng đã trong thấy Hoàng Hiểu Đông, nhưng lại đi tới cạnh hắn, làm ra vẻ mặt bất ngờ. Hoàng Hiểu Đông thì nói “giám đốc”, rồi mới nói tiếp “cô vào trung tâm thương mại”.
- Anh cũng tới đây mua sắm, lần trước nhờ cậu quản lý nên tên chó Ngô Kính Dương mới không hãm hiếp tôi được! Hoàng Hiểu Đông gật đầu, vẫn tròn hai mắt nhìn Lu Nhiên, hắn ngặm chặt môi chưa biết nên nói gì.
- Vâng, giám đốc, chuyện đó đã qua rồi, giờ em vào đó mua chút đồ dùng!
Cũng đã mở miệng nói, Lu Nhiên vẻ mặt liền chút gì đó đã có chút không được vừa ý, liền nói với hắn “vào trong đi mua đồ với tôi, coi như cảm ơn lần đó vậy”.
Liền kéo tay Hoàng Hiểu Đông đi vào trong, rẽ qua dòng người cũng không nhiều vào lúc này ở trung tâm thương mại, Hoàng Hiểu Đông lại có chút khó xử với Lu Nhiên, vì hắn có chút ngại với giám đốc này, khi hắn đang làm quản lý cho khách sạn của cô.
Trung tâm thương mại này được xây dựng với mục đích thương mại, nên rất nhiều mặt hàng đến đủ loại ở trong đây. Nhưng không vì vậy mà hút lượt khách nhiều, chỉ một số lượng khách đến như là xem các mặt hàng.
Trung tâm thương mại này chỉ có hai tầng, nhưng cũng đủ để Hoàng Hiểu Đông đang vẻ mặt bơ phờ vì bị Lu Nhiên bắt lê la từng chỗ xem từng mặt hàng, nhưng không để ý Hoàng Hiểu Đông quên đi việc cô là giám đốc còn hắn là cấp dưới, quản lý của cô.
“Chưa mua được gì” Hoàng Hiểu Đông đã thầm than, nhưng lại không nói ra, vẻ mặt lúc này đang thay đổi vì Lu Nhiên, khi mà hai tay hắn đang xách mang theo thứ đồ.
- Ở đây uống cafe anh quản lý!
Đã tới một quán cafe ở trong đây, Lu Nhiên kéo Hoàng Hiểu Đông ngồi xuống, liền gọi cafe từ nữ quán cafe ở chỗ này, pha cho hai người, Hoàng Hiểu Đông uống ly cafe mà nhìn Lu Nhiên chăm chú, vì lúc này hắn nhất thời chưa biết hỏi gì, Lu Nhiên lại nhìn hắn hỏi:
- Anh không tính mua gì à! Thế tới chỗ này làm gì!
- Mua một ít đồ về dùng, nãy giờ bị giám đốc kéo lê!
- Vậy sao!
Lu Nhiên lấy tay che miệng mà nói như vậy, với cái vẻ mặt gật đầu của Hoàng Hiểu Đông.
- Tôi tính đi sắm đồ, giám đốc thấy thế nào!
- Có gì đâu, anh quản lý trả tiền!
Lu Nhiên lại trả lời dứt khoác, Hoàng Hiểu Đông lại cười, như đã có câu nói, liền nói ra:
- Hôm nay đi cùng giám đốc, giám đốc phải bao anh quản lý đã đi cùng!
- Hôm nay mình bao anh!
Lu Nhiên đã la nhỏ, khi nghe thấy chữ bao của Hoàng Hiểu Đông, nên liền nói như vậy, Hoàng Hiểu Đông lại cười vì ý bao của Lu Nhiên.
Hoàng Hiểu Đông, hắn lại đang đi xe ở đây, lại lấy điện thoại trong túi ra xem, nhìn đồng hồ vẫn thấy còn sớm:
“Hai rưỡi mình về vẫn còn kịp”
“Mua vài thứ cái đã”
Hoàng Hiểu Đông có vẻ hứng khởi, nhưng đã bẻ lái chạy sát vào lề đường. Từ đây cũng đã trong thấy trung tâm thương mại này, lại nhìn qua hai làn xe đi cạnh liền bắt gặp một chiếc xe hơi, thoáng qua một chút quen thuộc với Hoàng Hiểu Đông, “giống giám đốc ngồi trong quá vậy”, dòng suy nghĩ này đã xuất hiện, lại nhìn kỹ người cầm tay lái, cũng đã thấy cô ta đang nhìn mình, hai đôi mắt nhìn nhau, Hoàng Hiểu Đông như đã xác định “là giám đốc, xe cùi quá vậy”.
Lu Nhiên đang cầm lái xe cũng chỉ nhìn qua Hoàng Hiểu Đông, đôi mắt hơi nheo lại, lên ga xe và chạy trước.
Hoàng Hiểu Đông chỉ mặt ngơ ngác, cũng không nói gì thêm, đã chạy tới trung tâm thương mại, nhưng lại làm hắn bất ngờ là Lu Nhiên cũng đang ở đây, bước từ xe hơi của cô xuống, cũng đã trong thấy Hoàng Hiểu Đông, nhưng lại đi tới cạnh hắn, làm ra vẻ mặt bất ngờ. Hoàng Hiểu Đông thì nói “giám đốc”, rồi mới nói tiếp “cô vào trung tâm thương mại”.
- Anh cũng tới đây mua sắm, lần trước nhờ cậu quản lý nên tên chó Ngô Kính Dương mới không hãm hiếp tôi được! Hoàng Hiểu Đông gật đầu, vẫn tròn hai mắt nhìn Lu Nhiên, hắn ngặm chặt môi chưa biết nên nói gì.
- Vâng, giám đốc, chuyện đó đã qua rồi, giờ em vào đó mua chút đồ dùng!
Cũng đã mở miệng nói, Lu Nhiên vẻ mặt liền chút gì đó đã có chút không được vừa ý, liền nói với hắn “vào trong đi mua đồ với tôi, coi như cảm ơn lần đó vậy”.
Liền kéo tay Hoàng Hiểu Đông đi vào trong, rẽ qua dòng người cũng không nhiều vào lúc này ở trung tâm thương mại, Hoàng Hiểu Đông lại có chút khó xử với Lu Nhiên, vì hắn có chút ngại với giám đốc này, khi hắn đang làm quản lý cho khách sạn của cô.
Trung tâm thương mại này được xây dựng với mục đích thương mại, nên rất nhiều mặt hàng đến đủ loại ở trong đây. Nhưng không vì vậy mà hút lượt khách nhiều, chỉ một số lượng khách đến như là xem các mặt hàng.
Trung tâm thương mại này chỉ có hai tầng, nhưng cũng đủ để Hoàng Hiểu Đông đang vẻ mặt bơ phờ vì bị Lu Nhiên bắt lê la từng chỗ xem từng mặt hàng, nhưng không để ý Hoàng Hiểu Đông quên đi việc cô là giám đốc còn hắn là cấp dưới, quản lý của cô.
“Chưa mua được gì” Hoàng Hiểu Đông đã thầm than, nhưng lại không nói ra, vẻ mặt lúc này đang thay đổi vì Lu Nhiên, khi mà hai tay hắn đang xách mang theo thứ đồ.
- Ở đây uống cafe anh quản lý!
Đã tới một quán cafe ở trong đây, Lu Nhiên kéo Hoàng Hiểu Đông ngồi xuống, liền gọi cafe từ nữ quán cafe ở chỗ này, pha cho hai người, Hoàng Hiểu Đông uống ly cafe mà nhìn Lu Nhiên chăm chú, vì lúc này hắn nhất thời chưa biết hỏi gì, Lu Nhiên lại nhìn hắn hỏi:
- Anh không tính mua gì à! Thế tới chỗ này làm gì!
- Mua một ít đồ về dùng, nãy giờ bị giám đốc kéo lê!
- Vậy sao!
Lu Nhiên lấy tay che miệng mà nói như vậy, với cái vẻ mặt gật đầu của Hoàng Hiểu Đông.
- Tôi tính đi sắm đồ, giám đốc thấy thế nào!
- Có gì đâu, anh quản lý trả tiền!
Lu Nhiên lại trả lời dứt khoác, Hoàng Hiểu Đông lại cười, như đã có câu nói, liền nói ra:
- Hôm nay đi cùng giám đốc, giám đốc phải bao anh quản lý đã đi cùng!
- Hôm nay mình bao anh!
Lu Nhiên đã la nhỏ, khi nghe thấy chữ bao của Hoàng Hiểu Đông, nên liền nói như vậy, Hoàng Hiểu Đông lại cười vì ý bao của Lu Nhiên.
Danh sách chương