Edit: Ry

Trong cung trữ tú, ở một viện trồng đầy hoa cúc, căn phòng trong cùng phía bên trái, Trịnh Giai Linh nghe được nữ quan muốn kiểm tra, bèn sửa soạn chỉnh tề rồi theo cung nữ ra ngoài.

Đến nơi nữ quan thường dạy dỗ huấn luyện các nàng, Trịnh Giai Linh thấy người ngồi ở chủ vị, vội cúi xuống.

"Bùi đại nhân."

Trịnh Giai Linh gặp vị quyền hoạn này hai lần, một lần là khi trúng tuyển, một lần là khi đang trên đường. Họ chưa từng có giao thoa, thế nên nàng ta không hiểu tại sao Bùi Đạc lại hẹn mình ra gặp riêng.

"Trịnh tiểu chủ không cần câu nệ như vậy."

Giọng thanh niên ôn hòa, không có lanh lảnh như các thái giám khác.

Trong vài giây ngắn ngủi Trịnh Giai Linh đã nghĩ rất nhiều. Hôm nay bên phụ thân không có chuyện, nàng cũng không thân thiết với Bùi tiểu chủ trong cung trữ tú, hẳn là không có vấn đề gì.

Nghĩ vậy, Trịnh Giai Linh yên tâm hơn, ngẩng lên nhìn Bùi Đạc.

Nhưng chỉ một cái chạm mắt, sắc mặt nàng ta đã cứng đờ.

Bùi Đạc đang mân mê một nhành đào gãy, chính là thứ nàng tìm khắp nơi mà không thấy.

Hôm đó tiến cung nàng ta không mang theo, định bụng có kết quả rồi lại về lấy, chỉ dặn thị nữ thiếp thân chú ý chăm sóc. Nhưng mới vài ngày, người nhà thu xếp gửi đồ vào kèm theo một chiếc khăn thêu, hoa đào trên khăn thiếu một đóa, đây là ám hiệu nàng đã hẹn trước với thị nữ.

Nhánh đào biến mất, Trịnh Giai Linh cực kì bất an, nhưng nàng ta không thể về phủ tìm kiếm, đành phải nhẫn nại vờ như không có gì xảy ra.

Nhưng hôm nay nó thế mà xuất hiện trong tay vị Bùi đại nhân lẫy lừng kia. Đóa hoa nàng nuôi bằng máu đã chết héo, hóa màu nâu thẫm xấu xí khô cạn.

"Tiểu chủ có nhận ra vật này?"

Trịnh Giai Linh theo bản năng lắc đầu, phủi sạch quan hệ.

Thanh niên ngồi ở chủ vị thong thả nói tiếp: "Để ngăn ngừa yêu tà làm loạn, bộ Thiên Sư đặc biệt trực thuộc hoàng thất đã tiến hành tuần tra trong cung. Đây là một nhánh cây của hoa đào yêu, con hoa đào yêu đó đã thoi thóp chạy trốn, rất có khả năng nó sẽ dùng tinh huyết trong cơ thể con người để khôi phục sức mạnh. Vì muốn ngăn ngừa tai họa, Thiên Sư sẽ luôn đuổi tận giết tuyệt."

"Chỉ là thân phận của Trịnh tiểu chủ quá đặc biệt, họ phải xin chỉ thị của bệ hạ, bệ hạ cho phép ta tới đây xử lý. Trịnh tiểu chủ, mời."

Nếu Lâm Chức mà ở đây, chắc sẽ cùng 01 chơi trò 'đoán xem Bùi Đạc nói dối mấy câu', nhưng mà y không ở, người xem chỉ có Trịnh Giai Linh.

Khuôn mặt thiếu nữ dù có phấn son tô điểm cũng không giấu được vẻ trắng bệch, Trịnh Giai Linh luống cuống giải thích, nhưng dưới cái nhìn của Bùi Đạc, âm thanh ngày càng nhỏ.

"Bùi đại nhân, xin ngài hãy cứu tôi."

Trịnh Giai Linh bắt lấy ý tưởng chợt lóe lên trong đầu, lập tức van xin Bùi Đạc.

Bị Hoàng Đế biết thì kế hoạch của nàng ta sẽ thất bại, có thể sẽ còn phải chết, mà nàng cũng không muốn trở thành vật chứa cho yêu ma quỷ quái.

Trịnh Giai Linh hối hận vô cùng, biết trước có ngày này nàng ta đã không để người phụ nữ kia mê hoặc.

Thật ra về sau nàng cũng lờ mờ đoán được thứ đó không phải vật tốt lành, nhưng nguyện vọng đã thực hiện được một nửa, sao nàng ta cam tâm dừng lại chứ.

Không đợi Bùi Đạc hỏi, Trịnh Giai Linh đã kể hết mọi chuyện.

Người Trịnh Giai Linh yêu là con thứ của Lục vương gia, Việt tiểu vương gia Việt Trác. Nhưng Việt Trác không quen biết nàng ta, mà phụ thân Trịnh Giai Linh - Trịnh thị lang cũng không muốn gả con gái cho Việt Trác.

Trịnh Giai Linh có cầu xin mấy cũng không được, đành đi miếu Nguyệt Lão cầu nguyện, cho tới mấy tháng trước gặp phải một người phụ nữ.

Nàng ta nói thần hoa đào cũng quản nhân duyên, có thể giúp nguyện vọng trong lòng Trịnh Giai Linh thành sự thật. Chỉ cần Trịnh Giai Linh chịu dùng máu mình nuôi dưỡng một nhánh đào, đọc ra tâm nguyện của mình là có thể thành công.

Trịnh Giai Linh động lòng, về nhà lập tức thử, ngày hôm sau đã nhận được lời mời tham dự tiệc ngắm hoa do Thế Tử phi - chị dâu của Việt Trác - tổ chức. Nàng được gặp Việt Trác, y còn cười với nàng.

Một lần bước ra là không thể quay lại, Trịnh Giai Linh tưởng rằng cứ tiếp tục như thế, nguyện vọng của mình sẽ thành sự thật. Nhưng lệnh tuyển tú lại tới, mà tên nàng có trong danh sách.

Lúc này nàng và Việt Trác đã yêu nhau, Việt Trác nói bây giờ y cầu hôn khó tránh khỏi đàm tiếu, mà Trịnh thị lang chưa chắc đã hài lòng, chi bằng nàng cứ vào cung rồi y ở ngoài chuẩn bị cho đầy đủ.

Tiểu chủ trong cung trữ tú ngoài việc được Hoàng Đế nạp làm phi tử thì cũng sẽ có vài người được ban cưới cho hoàng thất hoặc con cháu thế gia.

Nàng chỉ cần đợi được ban hôn cho Việt Trác thôi, như vậy thì cha nàng cũng không thể kháng chỉ.

Một tháng qua vào cung học quy củ, Việt Trác còn viết thư cho nàng hai lần, dặn nàng yên tâm.

Nhưng Trịnh Giai Linh không ngờ khi cuộc sống tốt đẹp nàng mơ ước sắp tới, lại xảy ra biến cố như vậy, dù có hối hận xanh ruột cũng vô dụng.

"Chuyện này thật đúng là khiến lòng người thổn thức. Thương thay cho trai tài gái sắc lại phải chia ly đôi ngả, có điều e là Việt tiểu vương gia sẽ không đau buồn vì ngươi quá lâu đâu. Ta nghe nói Lục vương gia đã định chính phi cho y rồi, Hoắc gia chính là một lựa chọn tốt."

Bùi Đạc làm vẻ thương hại, ra điều tiếc nuối cho vận mệnh của Trịnh Giai Linh.

Sắc mặt Trịnh Giai Linh càng khó coi, nàng ta biết như vậy nghĩa là gì.

"Bùi đại nhân, xin ngài giúp tôi, thần nữ sẵn sàng đầu rơi máu chảy vì ngài."

Trịnh Giai Linh không ngốc, nàng ta biết Bùi Đạc có việc cần dùng tới mình, nên hắn mới chịu nói nhiều như vậy.

"Tiểu chủ có muốn làm Thế Tử phi không?"

Câu nói này khiến Trịnh Giai Linh ngơ ngác, nàng ta nhìn Bùi Đạc, trong lòng mơ hồ có đáp án.

Thế Tử của Lục Vương gia là con trưởng, Tiểu vương gia là con thứ, cũng là con do Trắc phi sinh ra. Tiểu vương gia muốn trở thành Thế Tử chỉ có một biện pháp, đó là khiến anh trai mình biến mất.

Trịnh Giai Linh chỉ nói chuyện với Bùi Đạc chừng nửa nén hương mà lưng đã đẫm mồ hôi, nhưng để sống sót, để đạt được nguyện vọng đi tới vị trí cao quý hơn, nàng ta dứt khoát đưa ra đáp án.

"Bùi đại nhân, vậy bên phía bệ hạ?"

"Xem trí nhớ của ta này, thế mà lại quên mất, bệ hạ bề bộn nhiều việc nên chưa kịp biết chuyện này."

"Ngươi cầm theo cái bùa bình an này, tránh cho hoa đào yêu kia trở lại lấy máu ngươi đoạt xác."

Bùi Đạc đưa bùa cho Trịnh Giai Linh, Trịnh Giai Linh lập tức cảm tạ.

Nàng ta chỉnh đốn lại rồi mới ra ngoài, gặp các tiểu chủ khác.

"Giai Linh, sao nữ quan lại gọi riêng cô ra ngoài vậy?"

"Do ta không tuân thủ quy củ nên bị nữ quan gọi tới trách phạt."

Trịnh Giai Linh gượng gạo cười, sắc mặt nàng ta đúng là hơi tiều tụy nên không ai nghi ngờ.

Trong tiếng cười giễu cợt của những người khác, Trịnh Giai Linh cầm bùa bình an, giữa ngày thu nắng ấm mà xương cốt sống lưng cứ lạnh toát

Nàng không hề biết rằng vị hoạn quan vừa khiến nàng đi một chuyến tới Quỷ Môn Quan, lúc này đang nhìn về một phía của cung trữ tú, nhíu mày nhăn trán.

Bùi Đạc phát hiện hắn đã quen có hồ ly nhỏ bên mình, mới một buổi sáng không có nó ở bên, hắn đã không quen.

Lúc phê tấu chương quen tay định vuốt bộ lông mềm, cái tay lại rơi vào khoảng không.

Lúc đi trong mật đạo không có chú cáo nhỏ ấm áp trong lồng ngực, càng không có giọng nói thanh thanh, thậm chí hôm nay đầu cũng quên đau, cơ hội cho hồ ly nhỏ thể hiện cũng không có.

Bùi Đạc lẳng lặng nhìn về phía phòng của cháu gái một hồi, sau đó quay đi.

Bên phía Bùi Vân Chi, nàng đang hưng phấn muốn may quần áo cho Lâm Chức.

"Trông tiết trời này, sắp lạnh rồi. Chức Chức em thích áo như thế nào, thêu hoa nào thì đẹp nhỉ?"

Bùi Vân Chi biết cáo nhỏ không hiểu được, nhưng vẫn bừng bừng phấn chấn.

"Chủ nhân, nó không hiểu tiếng người đâu, mà có thì cũng không đáp lại ngài được."

Cẩn Nhi ngồi bên cạnh vừa cuốn chỉ vừa cố nhịn cười.

Lâm Chức nghe 01 báo cáo tọa độ di chuyển của Bùi Đạc, khuôn mặt cáo hiện ý cười.

Bùi Vân Chi: "Biết đâu Chức Chức của chúng ta nghe hiểu thì sao, ngươi xem đi nó còn cười kìa."

Lâm Chức nghe cháu gái cười nói, miễn cưỡng trở mình cho cô nhóc đo kích thước.

Sáng hai ngày sau, cấp bậc cho người trong cung trữ tú đã được ban xuống.

Hai tài tử, hai mỹ nhân, Bùi Vân Chi được phong làm Tiệp Dư, cao hơn những người khác mấy bậc, ở trong hậu cung của Hoàng Đế không phải là chức vị thấp.

Không ai bất ngờ, Cẩn Nhi bận rộn thu dọn đồ đạc cho Bùi Vân Chi.

Trịnh Giai Linh được ban cho con thứ của Lục vương gia, Việt tiểu vương gia Việt Trác, trở thành Tiểu vương phi.

Đêm nay, Hoàng Đế bần thần trong thư phòng rất lâu, cuối cùng lật thẻ của Bùi Vân Chi.

Bùi Vân Chi chẳng nghĩ gì, nhưng khó tránh khỏi căng thẳng.

Lâm Chức nhìn Bùi Vân Chi, cảm thấy cô bé này còn quá nhỏ, mới 14 15, không nên trải qua những chuyện này. Nhưng y không có cách nào để thay đổi, Bùi Đạc cũng không làm gì được.

Bùi Vân Chi càng có thai sớm thì thế cục sẽ càng loạn, lúc đó mọi thứ sẽ như nồi nước sôi không thể dừng lại, chỉ có thể đợi tới khi cháy cạn.

Lâm Chức ẩn mình trong bóng tối, yêu khí màu tím nhạt vươn tới Bùi Vân Chi, cũng vươn tới Hoàng Đế đang bước vào.

Hoàng Đế vẫn còn trẻ, ngoại hình cũng đoan chính, nhưng gã là Hoàng Đế, nên tất nhiên là người khác hầu hạ gã.

Lâm Chức thôi miên Hoàng Đế, sửa lại ý nghĩ của gã.

Thiên tử có Long khí hộ thể, nhưng Hoàng Đế vốn không phải mệnh Chân Long, thế nên Long khí yếu ớt, mà y còn là yêu quái am hiểu thuật mê hoặc, dễ dàng thành công.

Để Hoàng Đế hầu hạ cô bé đi vậy, còn Bùi Vân Chi thì làm mờ kí ức một chút, để nàng không nhớ quá rõ những chuyện vô nghĩa này, tránh cho hoảng loạn.

Bùi Đạc cảm giác yêu khí dao động, dùng tốc độ cực nhanh xuất hiện ở gần tẩm cung của Bùi Vân Chi.

Lâm Chức nghe được lệnh triệu hồi của hắn, nhảy ra khỏi tường, đáp xuống vai Bùi Đạc.

Bùi Đạc thấy y không sao bèn hỏi: "Ngươi làm gì thế?"

Hồ ly nhỏ nói chuyện mình đã làm, hình như do sợ bị nạt vì tự ý quyết định, vội vàng bổ sung: "Tôi không muốn nàng phải khó chịu, dù sao mấy cái này phải vui sướng thì mới làm, đây là tiêu chuẩn trong Hồ tộc."

"Giống như lúc đại nhân cùng với tôi ấy, tôi sẽ rất vui."

Vui vì được ở bên ta, hay là vui vì chuyện đó? Bùi Đạc ghìm lại ham muốn hỏi ra câu này, vuốt cái đuôi bông xù của cáo nhỏ, nhẹ nhàng bảo: "Ta tìm được biện pháp rồi."

Lâm Chức tò mò: "Là gì thế ạ?"

"Đi cùng ta."

Lâm Chức được Bùi Đạc bế, cùng hắn trở về điện Ngọc Huyễn, lại thông qua con đường bí mật trở về Bùi phủ.

Nhưng chưa xong, Lâm Chức được bế lên xe, nhìn tuyến đường quen thuộc, y hít một hơi thật sâu.

01 rất là tuyệt vọng: [Hắn bị cái gì vậy!]

01 là bản đồ di động, tất nhiên biết bọn họ đang đi đâu.

Đây là đường tới chùa Phạm Tĩnh, Lâm Chức đã đi một lần, vẫn còn nhớ rõ.

Xem ra biện pháp mà Bùi Đạc nói là để y đi nghe kinh tĩnh tâm, sau đó hoàn toàn thanh tâm quả dục. Bắt một con hồ yêu đi nghe kinh Phật, thế mà Bùi Đạc cũng nghĩ ra được.

Thôi không sao, đằng nào thì y cũng không phải là một con hồ yêu tới mùa động dục sớm, vẫn diễn tiếp được.

Bùi Đạc nhìn con yêu quái chẳng hay biết gì, nghĩ đến biện pháp hắn lăn lộn mấy ngày mới tìm được. Thuật pháp của Trấn Yêu Tư thiên về bạo lực trấn áp, không có tác dụng tinh lọc thanh tâm như hai giáo Đạo - Phật, thế là hắn hỏi ý đại sư Vô Trần.

Đương nhiên hắn sẽ không nói là vì hồ ly nhà nuôi tới mùa động dục sớm, chỉ bảo hồ ly bị yêu đan của hoa đào yêu ảnh hưởng nên hơi khó tĩnh tâm.

Đại sư Vô Trần nói không phải vấn đề lớn, nghe kinh Phạn một lần là được.

Lâm Chức theo Bùi Đạc vào chùa Phạm Tĩnh, không thấy đại sư trong điện, nhưng lại gặp vị hòa thượng đẹp trai ngày hôm đó dưới tán đào.

"Đại nhân, là hòa thượng kia."

Lâm Chức thì thầm bên tai Bùi Đạc, đuôi cáo phe phẩy.

Bùi Đạc liếc nhìn khuôn mặt của hòa thượng, mím môi hỏi: "Đại sư Vô Trần ở đâu?"

"Bần tăng là Minh Ngộ, sư phụ đang tĩnh tu, dặn ta tới thay thí chủ giải nỗi lo."

"Vậy ngày khác ta quay lại."

Bùi Đạc sầm mặt, nắm đuôi hồ ly, quay người bỏ đi.

Nếu không đi thì e là đuôi của hồ ly nhỏ sẽ vẽ ra bông hoa luôn mất.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện