Edit: Ry

Dù có tác dụng của thuật an thần, đầu Bùi Đạc vẫn co rút vì đau, khiến suy nghĩ vốn đã hỗn loạn của hắn lại càng rối rắm.

"Không dùng mị thuật", Bùi Đạc lẩm nhẩm từng chữ trong lòng, đôi mắt nhìn Lâm Chức vô cùng u ám.

Hắn tin là Lâm Chức không lừa hắn. Con hồ ly này hơi thiếu đầu óc, không xảo quyệt được như hồ yêu trong truyền thuyết, nhưng nó vẫn đủ khôn lanh, biết nhìn thời thế, chắc chắn không dám dùng yêu thuật quyến rũ hắn.

Huống hồ Lâm Chức nói đúng, với công lực của hắn, hồ ly dùng thuật sẽ cần nhìn vào mắt hắn, mà như thế thì không có chuyện Bùi Đạc không phát hiện.

Hắn đè nén nhịp tim đã thoát khỏi tần suất bình thường, thả nhẹ nhịp thở, làm giảm đi cơn nóng ở bụng dưới.

Dục vọng quái dị và xa lạ khiến Bùi Đạc không quen. Hắn nhìn hồ yêu môi đỏ da trắng, quyến rũ vô cùng trước mặt, bảo y biến về dạng cáo.

Tình huống đã phát triển ngoài dự kiến của Bùi Đạc, hắn không định dùng Lâm Chức để giải quyết. Dù Lâm Chức có là người hắn cũng không muốn, huống hồ y là yêu.

Hắn đang nuôi thú cưng, không phải nuôi tình nhân.

Lâm Chức duy trì bộ dạng oan ức, ủ rũ nói vâng, thò tay rút ngọc ra.

Y biến về dạng cáo, miếng ngọc ẩm ướt sáng lấp lánh rơi bên cạnh.

Hồ ly lông tím lúc này không được sạch sẽ lắm, phần lông xung quanh lục lạc ẩm ướt, bết dính rối bời.

Mùi hương ngọt ngào lửng lơ, cơn song nhiệt lại thấp thoáng, khiến Bùi Đạc không khỏi giơ tay day mày.

Lúc bấy giờ hắn mới cảm thấy hoang đường, nhìn chú cáo nhỏ bông xù, sự xao động trong cơ thể dần tan biến.

Lâm Chức đã đánh hơi được bất thường từ khi Bùi Đạc tra hỏi mình, y không cần nhìn xuống dưới đó cũng biết tình hình như thế nào.

Huống hồ làn sương đại diện cho cảm xúc của Bùi Đạc đang có màu đỏ, nên dù hắn trông có vẻ bực bội thì cũng không phải là sự thật.

Lâm Chức có thể đoán được 7-8 phần tâm trạng của Bùi Đạc lúc này. Dứt bỏ quan hệ giữa chủ nhân và thú cưng, dù là Trấn Yêu Sư có phản ứng với yêu quái, hay là Bùi đại nhân cao quý lại có phản ứng với người khác, tất cả đều là chuyện Bùi Đạc khó mà chấp nhận.

Y hiểu chứ, một người chưa từng có dục vọng tự dưng lại cứng, dù gì cũng phải có thời gian để giảm xóc.

Thế là Lâm Chức dùng yêu thuật làm sạch bản thân, tiện thể dọn luôn cả giường, sau đó nằm nghiêng dùng đuôi che bụng, rất là ngoan.

Bùi Đạc nhìn y, cảm thấy nhóc con này cũng quá sợ hắn, chắc là tưởng tâm trạng hắn không tốt nên mới cẩn thận che kín đề phòng hắn giận quá ngắt mất.

Bùi Đạc muốn nói, lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Hắn phải nghĩ ra một biện pháp thỏa đáng để giải quyết chuyện này.

Bùi Đạc nhìn thứ ban nãy mình lấy ra đang nằm trên giường, bỗng thấy chướng mắt.

Hắn nghĩ đến dáng vẻ hồ ly nhỏ mềm mại đắm chìm trong đó là lại tức.

Chỉ là một thứ đồ chết, còn là do hắn góp sức, sao tiểu hồ ly lại ôm nó như bảo bối.

Bùi Đạc cầm lên, hơi dùng sức nắm lại, cá ngọc lập tức hóa thành bột mịn, rơi xuống từ kẽ tay.

Lâm Chức trợn tròn mắt, ngẩng lên vì động tác của hắn.

Y thầm thấy đáng tiếc. Con cá nhỏ này được điêu khắc rất tinh xảo, tầng tầng lớp lớp vảy cá hơi gồ lên, mà còn là ngọc ấm phẩm chất cực cao. Tuy là không nhiều chức năng bằng thời hiện đại, nhưng về mặt giá trị thì vượt xa chúng nó.

Bùi Đạc nhìn ra sự tiếc nuối trong mắt hồ ly nhỏ, bỗng thấy tức cười, thứ này thì có gì tốt mà phải lưu luyến.

"Đại nhân nói sẽ cho tôi mà?" Hồ ly nhỏ giận dỗi, giọng nói pha chút đáng thương mềm mại.

"Ta đồng ý khi nào?"

Thấy hồ yêu ủ rũ, mặt mày như đưa đám, hắn bực bội thầm nhủ đúng là đồ không có kiến thức, gõ cái đầu cáo của y: "Sau này sẽ cho ngươi thứ khác tốt hơn."

Chỉ là thứ tốt hơn thôi, hắn không nói là sẽ cho thứ đồ chơi bỉ ổi như này.

"Cảm ơn đại nhân, đại nhân đối xử với tôi thật tốt."

Lâm Chức dụi đầu vào tay Bùi Đạc, y không chắc liệu hắn còn đau đầu không nên lại cho thêm một thuật an thần.

"Ngươi là hồ ly của ta, tất nhiên ta sẽ đối xử tốt với ngươi. Nhưng nhớ phải cảnh giác với người ngoài, lòng người khó lường hơn yêu nhiều."

Bùi Đạc lần nào cũng phải dặn Lâm Chức chuyện này. Yêu quái tàn bạo, nhưng xét về sự mưu mô độc ác thì người vẫn hơn hẳn một bậc. Trong rất nhiều tình huống, yêu quái mới là bên đơn thuần hơn, những con yêu mù mắt bởi ái tình lại càng ngu dại.

Con hoa yêu vì người thương, phóng hỏa thiêu chết người nhà hắn, cuối cùng vẫn bị Tam hoàng tử giết chết đẩy tội đó thôi.

Trấn Yêu Tư có vô số vụ án tương tự với những gì hắn trải qua, trong đó có một phần là vì yêu hại người, hoặc là bị người phản bội nên hại người.

Hồ ly nhỏ cứ yên tâm làm một con yêu quái vô tư bên cạnh hắn là được, đừng cứ theo đuổi tình yêu.

Đôi mắt tím sáng lấp lánh: "Tôi hiểu rồi, tôi không tin ai hết, tôi chỉ tin đại nhân."

Bùi Đạc vuốt lông y, mắt nâu nặng nề.

Mảnh lá khắc phù văn xuất hiện giữa ngón tay hắn, lại biến thành bụi.

Tiếng thở của hồ ly trở nên đều đều, ngủ say rồi.

Bùi Đạc đẩy đuôi của y ra kiểm tra, cặp lục lạc hơi xẹp xuống một chút, nhưng tình huống chưa có dấu hiệu kết thúc.

Cơn đau đầu đã lắng xuống, suy nghĩ của hắn lại vẫn hỗn loạn.

Mái tóc dài của thiếu niên tưởng như lại mơn man trong lòng bàn tay, ngọt lành triền miên.

Đôi mắt hồ ly ngây thơ lại đầy cám dỗ, yêu kiều nhìn hắn, cánh tay mềm mại vòng quanh cổ hắn, đôi môi chạm nhẹ đã hé ra.

Lòng Bùi Đạc đang loạn, hắn để hồ ly trong điện Ngọc Huyễn, một thân một mình đi vào mật đạo

Hắn đi tới Trấn Yêu Tư, bước vào nhà ngục trong vẻ cung kính của đám người canh giữ.

Nơi đây không giam yêu quái bình thường, có vài con là phạm vào trọng tội, cần phải bị giam giữ cho hao dần yêu lực, có vài con là không thể giết, chỉ có thể ước thúc để chúng không thể làm loạn.

Bùi Đạc đi vào, yêu khí oán khí bên trong lập tức xôn xao.

Phát hiện người đến là Bùi Đạc, đám yêu quái mất hứng về chỗ.

Nếu là Trấn Yêu Sư bình thường, bọn chúng còn có thể đoạt xác hoặc là giết cho hả giận. Lần đầu tiên Bùi Đạc bước qua cánh cửa đó chúng đã thử, sau đó phải trả giá nặng nề.

Bùi Đạc tìm hai con yêu quái, một con là họa bì xinh đẹp, một con là xà yêu lẳng lơ.

Cả hai đều thuộc dạng khuynh quốc khuynh thành, và cả hai đều am hiểu thuật mê hoặc hơn Lâm Chức.

Bùi Đạc đứng trước lồng giam xà yêu, cách thanh lồng mở phong ấn linh khí cho ả, để ả thi triển thuật pháp.

Việc này khiến bầy yêu trong ngục chấn động vô cùng, im lặng cổ vũ cho xà yêu.

Mặc dù không biết lí do, nhưng mau mê hoặc tiểu tử đó đi, sau đó giết hắn, thả bọn họ ra! Xà yêu xốc lại tinh thần, để bề ngoài của mình càng thêm xinh đẹp lả lơi, nhìn vào mắt Bùi Đạc, ánh đỏ lóe lên.

Con ngươi Bùi Đạc dần mất tiêu cự, sau đó lại trở lại như bình thường.

Xà yêu đè nén kích động, ả mới chỉ bị nhốt 20 năm, yêu lực chỉ tản một chút, giờ không còn phong ấn, đương nhiên rất tự tin với yêu thuật của mình. Nếu không phải năm xưa Trấn Yêu Tư cử những bốn Huyền Sử và 10 Trấn Yêu Sư tới thì ả đã không bị bắt.

Xà yêu nũng nịu nói: "Móc tim ngươi ra cho ta đi."

Đám yêu quái xung quanh sợ hỏng chuyện nên cố nén không mở miệng, tim gì giờ này, mở cửa trước đã!

Bùi Đạc giơ tay, lại không phải moi tim mình, mấy mảnh lá xanh bay qua khe hở bắn vào trong lồng khiến xà yêu hét lên mấy tiếng, khí đen tỏa ra, bị ép biến về nguyên hình.

Ả ta sốc, không thể tin Nhiếp Hồn Thuật ả luôn lấy làm kiêu ngạo lại không có hiệu quả.

Linh khí một lần nữa trói buộc ả, khiến ả trở về trạng thái suy yếu.

Bùi Đạc đứng trước họa bì, bảo nó: "Đến lượt ngươi."

Họa bì nỗ lực rướn tới, tạo ảo ảnh.

Khác với thuật nhiếp hồn mà xà yêu am hiểu, huyễn thuật của họa bì có khuynh hướng tạo ra ảo ảnh theo ý muốn, biến thành hình dạng của người trong lòng kẻ đó.

Nhưng chỉ vài giây sau, lá nhọn sắc bén đã cắt vỡ túi da họa bì tỉ mỉ bảo dưỡng, họa bì lộ khung xương, đau lòng ôm lấy bộ da của mình.

Đây là bộ da nó dùng máu của mười xử nữ ngâm thành, cũng là bộ da cuối cùng của nó, thế mà bị rách rồi.

Họa bì oán hận nhìn ra ngoài nhà lao. Linh khí phun trào khiến mắt nó chảy ra máu tươi, không dám nhìn nữa, lại bị phong ấn, chui vào trong góc.

Bùi Đạc đè xuống cơn giận trong lòng. Họa bì hóa thành bộ dạng của Lâm Chức, vẫn là khuôn mặt ấy, nhưng lại khiến hắn căm ghét vô cùng. Họa bì còn nở nụ cười lẳng lơ khiến hắn khó có thể tha thứ.

Không phải loại cảm giác này, thứ khiến hắn rung động không phải là vẻ ngoài của hồ ly nhỏ, Bùi Đạc thậm chí có thể đếm được từng chi tiết khác biệt giữa Lâm Chức và ảo ảnh của họa bì.

Đám yêu quái này được gỡ bỏ phong ấn có công lực cao hơn hồ ly với nửa trái tim rất nhiều, nhưng hắn đâu có dao động.

Ánh mắt thanh niên đảo quanh nhà giam, những con yêu quái bị hắn nhìn tự động lùi lại nửa bước, không hiểu tên Trấn Yêu Sư này bị cái gì mà nửa đêm lên cơn tới đây tra tấn bọn chúng.

Bùi Đạc rời khỏi nhà giam, không trở lại điện Ngọc Huyễn mà về phủ của mình.

Thế cờ trong phủ còn dang dở, Bùi Đạc ngồi trên ghế đá, cầm quân trắng.

Thị nữ im lặng đứng cạnh thắp đèn.

Cho đến bình minh, Bùi Đạc vẫn không hiểu tại sao mình lại bị hồ ly nhỏ khơi dậy dục vọng.

-

Kinh thành lại rả rích mưa phùn, trong tiết trời này, Bùi Thịnh cầm giấy ủy nhiệm rời kinh.

Bùi Đạc không đi tiễn, đề bạt người mình đã chọn sẵn, để y nhận việc của Bùi Thịnh.

Lúc Lâm Chức mở mắt ra, nghe được Bùi Đạc đang bế mình nói nhỏ.

"Mấy ngày nữa sẽ phong vị, ngươi tới chỗ Vân Chi, giúp ta để ý con bé."

Lâm Chức gật đầu, cũng chẳng nghĩ gì.

Bùi Đạc đuổi y đi vài ngày chính ra lại càng tốt, nếu Bùi Đạc không dao động mà vẫn vuốt ve y như một con cáo bình thường thì chứng tỏ y không có bất cứ ảnh hưởng gì với hắn.

Lâm Chức nhận thấy có luồng linh lực rót vào cơ thể, Bùi Đạc đang giúp y tăng tốc độ tiêu hóa yêu đan của hoa đào yêu.

Y nhắm mắt tập trung tinh thần.

Khi mở mắt ra, trước mặt đã không còn là điện Ngọc Huyễn, mà là khuê phòng nhỏ trang nhã.

Y rất quen thuộc nơi này, đã tới vài lần.

"Chức Chức tỉnh rồi à? Cẩn Nhi, mau đi lấy đồ ăn cho nó."

Bùi Vân Chi ngồi trên ghế, vân vê khăn trong tay, vội vàng sai thị nữ.

Cẩn Nhi chạy ra cửa, tới chỗ nữ quan lấy canh thịt băm.

Người trong cung trữ tú, kể cả là các tiểu chủ cũng không có đãi ngộ này. Cẩn Nhi là nha hoàn do phủ nội vụ phát, trước đó mỗi lần gặp nữ quan nàng đều rất sợ, giờ nữ quan mỗi lần gặp nàng đều cười hết sức hiền lành hỏi han. Hôm nay còn ghê gớm hơn, nghe nói canh này là nấu cho Tử Hồ thì chủ động mang về chỗ mình đặt trên lò giữ ấm.

Cẩn Nhi lanh lợi tất nhiên biết lí do.

Tiền triều và hậu cung kết nối với nhau, Bùi đại nhân càng lên thì người có quan hệ với hắn càng không thể trêu chọc. Tuy nói hắn là thái giám, cáo cũng chỉ là cáo, nhưng hoàng cung là nơi quen nâng cao giẫm thấp, họ đã coi chú cáo nhỏ đó như con trai của Bùi Đạc. Cũng may cáo nhỏ không phải người, nếu không chắc sẽ thấy phiền chết.

Cẩn Nhi nhanh chóng mang đồ ăn về, Lâm Chức vừa liếm canh trong bát ngọc, vừa nghe cô cháu gái tỉ tê tâm sự.

"Mấy hôm trước Lâm tiểu chủ lại ngã trong vườn hoa, hai má bị vạch một đường nhỏ, phải lau nước mắt rời cung. Ta quan sát mấy ngày đã biết là ai làm, thế là thông qua người khác nói cho một vị không hợp với vị tiểu chủ kia. Hôm qua người nọ cũng bị úp bảng hiệu đưa ra khỏi cung. Đó đều là những người không có ích, thậm chí lập trường đối lập với ta và Ngũ thúc, ta không cảm thấy mình làm gì sai."

"Nhưng mà Chức Chức à, làm những chuyện này khó chịu thật đấy."

Bùi Vân Chi thở dài, buồn phiền kể tiếp: "Ta có Ngũ thúc làm chỗ dựa mà còn khó chịu thì không biết Ngũ thúc lúc ấy phải đối mặt với tình cảnh thế nào nữa."

"Ta sẽ cố gắng làm tốt vai trò của mình, giống như Ngũ thúc."

Ưu sầu trong mắt cô gái nhỏ dần tan biến, chỉ còn lại kiên định.

Lâm Chức ăn no rồi, liếm móng vuốt, biểu thị đồng ý.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện