Edit: Ry

Lâm Chức tiện tay vẫy một cái xe, báo điểm đến rồi nhìn chấm đỏ đang di chuyển trên màn hình điện thoại, cùng với một đống chấm xanh đuổi theo nó.

Chấm xanh là người của công ty, chấm đỏ là máy phát tín hiệu gắn trong tranh. Căn cứ vào tốc độ di chuyển này thì hẳn là có người đang cầm máy phát tín hiệu bỏ chạy.

Công ty xác định mấy khu vực, Lâm Chức gia nhập vào đội ngũ ở gần mình nhất.

Y xuống xe, chấm đỏ còn cách một đoạn rất xa, chưa chắc đã lùa được tới phía bên này.

Lâm Chức phóng to bản đồ, vòng vào con hẻm nhỏ của khu dân cư, tới gần chấm đỏ.

Lúc rẽ vào một góc chết, y nhìn kiến trúc xung quanh, quyết định trèo lên ban công tầng hai rồi từ đó nhảy qua bờ tường.

Khi Lâm Chức lấy đà nhảy lên, ở bên đối diện cũng có một người nhảy lên ban công, chạy về phía y.

Lâm Chức liếc nhìn người đàn ông đã kéo thấp vành nón kia, theo bản năng phát hiện bất thường, nhanh chóng nhảy xuống khỏi ban công chộp lấy hắn.

Gã kia có vẻ không định đấu với y, tiếp tục chạy về phía trước.

Con dao trong tay Lâm Chức bay ra, người kia buộc phải lách mình tránh né, chậm trễ trong nháy mắt đó đủ để Lâm Chức bắt kịp. Hai người đấm đá trong con hẻm nhỏ, đây cũng là lúc y thấy rõ mặt hắn.

"Vi Cẩm Vinh?"

Lâm Chức kinh ngạc, kinh ngạc là thế mà hai người lại gặp nhau trong ngõ hẹp. Nhưng việc Vi Cẩm Vinh vẫn còn ở thành phố này lại không nằm ngoài ý muốn của y.

Chỉ là tình trạng của hắn có vẻ chẳng ra gì, dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng trước kia đã biến mất, mặt mày hốc hác hơn nhiều.

Vi Cẩm Vinh bắt lấy tay Lâm Chức, dùng sức đẩy ra, nở nụ cười như thể gặp lại bạn cũ: "Đã lâu không gặp, bọn họ thế mà lại điều em tới đây."

"Có điều lúc này không phải thời điểm tốt để ôn chuyện, với quan hệ giữa chúng ta, em sẽ không nói ra chuyện gặp anh đâu đúng không?"

Tiếng quyền cước va chạm nghe rợn cả người, Vi Cẩm Vinh vừa nói vừa chặn công kích của Lâm Chức. Thân thủ của hắn ở trên Lâm Chức, không hề nể nang vặn trật tay y rồi thoát thân.

Lâm Chức nhịn đau, thuận thế cúi người, dao trong tay đâm vào đùi Vi Cẩm Vinh, khẽ cười: "Tất nhiên rồi."

Cái kiểu khách sáo này chó nó tin, Vi Cẩm Vinh đánh vào đầu Lâm Chức, để tránh né y buộc phải ngửa ra sau. Vi Cẩm Vinh không tiếp tục dây dưa mà nhanh chóng biến mất ở đầu ngõ.

Lâm Chức ấn tai nghe bluetooth đang đeo, chuyển kênh nói chuyện với người phụ trách phi vụ này là chị Lâm: "Đoạn đường giao giữa Minh Vân và Triều Vân, hướng Tây, 30 mét, phát hiện tung tích của Vi Cẩm Vinh, hắn đã bỏ chạy nhưng bị thương."

Giờ muốn đuổi kịp Vi Cẩm Vinh rất khó, nhưng chỉ cần hắn còn ở trong thành phố này, tìm được là chuyện sớm hay muộn.

Những người khác tiếp tục bao vây chấm đỏ, chị Lâm thì dẫn theo một người tới chỗ Lâm Chức.

Chị ta cũng không nói nhảm, giúp Lâm Chức vặn lại cái tay rõ ràng bị lệch, cho người điều tra giám sát ở gần đây.

Lâm Chức vừa đi vừa giải thích với chị Lâm, sau khi lên xe của công ty thì báo địa điểm.

"Rạp chiếu phim?"

Đồng nghiệp chịu trách nghiệm lái xe do dự nhìn chị Lâm.

Lâm Chức đã gặp Vi Cẩm Vinh, theo lý thì phải mang về trụ sở làm bản tường thuật, đồng thời tiếp nhận điều tra một lần nữa. Y có rất nhiều dây mơ rễ má với Vi Cẩm Vinh, hai lần có manh mối về tên đó đều có mặt Lâm Chức.

"Tôi nói một lần rồi, không muốn thuật lại nữa, không tin các người có thể tra giám sát. Anh tưởng là tôi cố ý thả thằng đó đi à, nếu thế thì tôi cần gì thông báo với các người." Y nhìn giờ trên đồng hồ đeo tay, quay sang hỏi chị Lâm: "Tăng ca vào ngày nghỉ, còn cung cấp manh mối quan trọng, đừng quên tiền thưởng của em."

"Yên tâm." Chị Lâm gật đầu với lái xe: "Cho cậu ta đi nhờ một chút, tới rạp chiếu phim đi, tôi ở lại đây kiểm tra giám sát."

Lâm Chức mỉm cười: "Phiền anh lái xe nhanh một chút, tôi sắp trễ hẹn rồi."

Y không quan tâm tại sao Vi Cẩm Vinh còn ở đây hay sau đó hắn sẽ đi đâu, có người đang chờ y.

10:26, từ nơi này đến rạp chiếu phim dù không gặp đèn đỏ cũng mất 12 phút, thời gian không nhiều lắm.

Đồng nghiệp đạp chân ga, lao vút về phía trước.

Rạp chiếu phim ở lầu 4 trung tâm mua sắm, giọng nữ điện tử ngọt ngào nhắc nhở đã tới giờ soát vé.

Cảnh Tầm ngồi trong góc, ôm một hộp bắp rang to bự, trước mặt còn có hai ly đồ uống nóng hổi.

Gã không hứng thú với mấy loại thức ăn này, nhưng trên bảng hiệu ghi rất to mua suất ăn cho cặp đôi sẽ tặng kèm một con thú nhồi bông.

Gã không muốn thú nhồi bông, chẳng qua là nghĩ xem phim thì nên mua gì đó ăn vặt.

Cảnh Tầm nhìn giờ trên đồng hồ, 10:39.

Chốc chốc lại có người bước vào rạp, nhưng không phải người gã chờ.

10:40, còn 2 phút nữa là tới giờ chiếu.

Cổng vẫn vắng tanh, Cảnh Tầm mím môi, siết chặt vé trong tay.

Gã còn đang nghĩ có nên mua vé suất chiếu sau không, một bóng người bỗng phủ xuống.

"Tôi không tới trễ chứ? Cậu còn mua bắp rang nữa à, ừm, không tệ lắm."

Lâm Chức nhặt một viên bắp trong cái hộp gã đang ôm, bỏ vào miệng, nhấm nháp rồi mới nói.

Vị caramel không quá ngọt ngào, vừa đủ.

Đồng hồ vẫn là 10:40, đúng thời khắc họ hẹn nhau.

Cảnh Tầm ngẩng lên nhìn thanh niên trước mặt, y hơi thở dốc, nói chuyện cũng có phần hụt hơi.

Rạp chiếu phim mở máy sưởi, từ người y lại có sự lạnh lẽo còn chưa tan, xen lẫn với không khí xung quanh, khiến không gian dường như cũng trở nên nóng bỏng.

Mỗi câu từ y thốt ra khiến cánh môi khép mở, chút caramel từ miếng bỏng đọng trên đó, bị y liếm đi.

"Không, anh tới rất đúng giờ."

Tiếng Cảnh Tầm hơi khàn, thậm chí còn có vẻ ngẩn ngơ.

Gã nhìn đôi môi đỏ cong lên, cố gắng đè nén cảm giác quái lạ trong tim. Gã tưởng như cảm nhận được từng lần nhảy lên mạnh mẽ của nó, thúc đẩy máu tuần hoàn trong cơ thể, và nỗi ham muốn lạ lẫm đang sục sôi.

"Vậy chúng ta vào trong thôi, họ sắp ngừng soát vé rồi."

Lâm Chức dùng tay trái cầm đồ uống trên bàn, ra hiệu cho Cảnh Tầm đứng dậy.

Cảnh Tầm ngơ ngác làm theo, ôm hộp bắp rang cùng với ly nước của mình đi sau Lâm Chức, đưa cho nhân viên hai vé xem phim.

Nhân viên đưa lại cuống vé, báo cho họ vị trí phòng chiếu.

Đây là một bộ phim hài kinh dị đang rất hot, ban đầu sự chú ý của Cảnh Tầm chỉ nằm ở Lâm Chức, thấy y chăm chú xem phim thì dần cũng dời ánh mắt sang màn ảnh.

Lần cuối cùng gã đi xem phim là trước khi xảy ra chuyện, có lẽ là vì có Lâm Chức ở bên cạnh, gã không cảm thấy xa lạ mà rất dễ chịu, thoáng chốc đã bị cuốn vào thế giới của bộ phim.

Lâm Chức tựa vào lưng ghế, nương theo ánh sáng từ màn hình nhìn Cảnh Tầm bên cạnh.

Gã dường như thoát khỏi sự u ám mất tinh thần, như một thanh niên bình thường sống cuộc đời bình thường.

Lâm Chức không phải muốn cho gã trải nghiệm sự bình thường này, dù sao đây cũng là sự kiện bất ngờ. Chỉ là y hi vọng sẽ có một ngày, Cảnh Tầm không tới rạp chiếu phim là bởi vì gã không muốn đi, chứ không phải là không thể đi.

Lâm Chức nhấp một ngụm sữa nóng, tiếp tục xem phim.

Tay phải trật khớp xong được nắn lại vẫn còn ê ẩm, y không nhịn được giơ tay xoa bóp.

Mặc dù không biết mục đích của Vi Cẩm Vinh là gì, nhưng có vẻ như hắn đang trong hoàn cảnh cực kì bất lợi, thậm chí là không nơi nương tựa.

Đáng thương thật đấy, nhưng liên quan gì tới y? Đúng lúc này phim có tình tiết gây cười, khán giả phá ra cười, Lâm Chức cũng khẽ cười.

Phim kết thúc, một số khán giả còn đang thảo luận tình tiết.

Cảnh Tầm muốn nói gì đó, nhưng gã đã quen im lặng, dù sao phần lớn thời gian gã ở một mình. Nếu không phải cha mẹ nỗ lực duy trì giao lưu, còn yêu cầu chị Hàm thường xuyên nói chuyện với gã, có lẽ Cảnh Tầm sẽ thật sự không mở miệng bao giờ vì thấy không cần thiết.

"Vụ án đó cũng thú vị thật. Thường thì trong mấy phim kiểu này, người bị tình nghi đầu tiên sẽ không phải hung thủ, không ngờ đạo diễn chơi bài tư duy ngược."

Lâm Chức chủ động mở máy hát, dẫn dắt Cảnh Tầm gia nhập cuộc hội thoại.

"Đúng là bất ngờ thật, tôi còn tưởng hung thủ sẽ là..."

Cảnh Tầm vừa nói vừa cùng Lâm Chức ra sảnh. Trước mặt họ là một cặp đôi, cậu con trai vứt rác xong rất tự nhiên nắm tay bạn gái.

Âm cuối vô thức kéo dài, Cảnh Tầm nhìn xuống tay Lâm Chức.

Y vờ như không hiểu: "Sao thế?"

"Có thứ này tôi muốn cho anh, là đồ tặng kèm khi mua suất ăn."

Cảnh Tầm lấy con thú nhồi bông ra khỏi túi áo khoác, đặt vào tay Lâm Chức.

Đó là một con chó lông trắng đang nằm sấp, cùng kiểu với mấy con thú bông trong máy gắp thú bày ở sảnh.

"Cảm ơn."

Lâm Chức giơ lên đung đưa, sau đó bỏ vào túi áo khoác. Nằm bên cạnh con chó bông là dao quân dụng đã được lau sạch máu.

Cảnh Tầm bỗng thấy thất vọng một cách kì lạ, tại sao Lâm Chức không hỏi là suất ăn gì chứ.

Thị lực của Lâm Chức rất tốt, cái áp phích lù lù trong sảnh đó, kích thước còn không hề nhỏ. Chỉ là y cố ý không hỏi không nói, không cần để hai chữ kia áp lên người họ lúc này.

"Vừa hay tới giờ ăn, để tôi xem quanh đây có nhà hàng nào không, cậu mời tôi xem phim, tôi mời cậu bữa trưa."

"Được."

Lâm Chức chọn một nhà hàng có đánh giá khá tốt, món tráng miệng rất ngon.

Lúc lên xe ra về, lần đầu tiên Cảnh Tầm cảm thấy trải nghiệm của chuyến ra ngoài sau nhiều năm này thật tốt đẹp. Gã hoàn toàn quên đi dự định ban đầu chỉ là tới nhà của anh trai, tâm trí rất phối hợp làm lơ nó.

Mở cửa ra bước vào nhà, được trải nghiệm những nơi bật máy sưởi ấm áp, Cảnh Tầm bỗng thấy nhà mình thật lạnh, dù là trước khi ra ngoài gã hoàn toàn không nghĩ vậy.

Gã không vội ghi lại ý tưởng trong đầu mà trước hết đi kiểm tra thiết bị sưởi đã lâu lắm không được bật.

Nhiệt độ trong nhà biến hóa rõ rệt, Lâm Chức ngồi trên ghế sô pha, thấy hơi nóng nên cởi áo khoác.

Cảnh Tầm từ dưới hầm lên, thấy Lâm Chức cởi áo khoác thì còn thắc mắc sao hai ngày trước mình không nghĩ ra cái này.

Đối mặt với Lâm Chức, đến Cảnh Tầm cũng biết ánh mắt mình có hơi quá ngay thẳng, bèn hỏi: "Có thấy ấm hơn không?"

"Ấm hơn nhiều. Nhưng cậu để nhiệt độ như vậy có sợ nóng không, liệu có ảnh hưởng tới tranh của cậu không?"

"Không sao."

Cảnh Tầm không để ý lắm nói, thiết bị ổn định nhiệt độ vẫn luôn chạy trên tầng hai, mà chút nhiệt độ này cũng không ảnh hưởng nhiều tới thuốc màu.

Lâm Chức nghe vậy gật đầu, không hỏi nữa.

Trình độ khoa học kỹ thuật của thế giới này tuy khá tương đồng với thế giới gốc của y, nhưng vẫn sẽ có nhiều khác biệt, bao gồm cả vụ thuốc màu. Theo lý mà nói để hong khô một bức tranh cần ít nhất là 10 ngày hoặc hơn, nhưng thuốc màu ở thế giới này có vẻ hơi khác, hàng chất lượng cao thì chỉ cần hong 1-2 ngày là khô, nếu bôi dày thì sẽ lâu hơn một chút.

Để tránh cho bầu không khí quá yên tĩnh, Cảnh Tầm tìm chủ đề khác.

"Tiếp theo anh định làm gì?"

Gã vẫn thẳng thắn như vậy, muốn biết Lâm Chức quyết định đi hay ở.

"Tạm thời chưa có dự định. Tôi xin nghỉ, chắc sẽ ở lại đây thêm một thời gian chờ kết quả, nếu vẫn không chờ được thì phải trở lại."

Lâm Chức cho một khái niệm thời gian rất mơ hồ, không nói rõ.

Cảnh Tầm lại yên tâm, chỉ cần không phải đi ngay là được. Nếu có ngày Lâm Chức phải đi thì đợi tới ngày đó rồi tính.

Lâm Chức đứng dậy: "Cho tôi mượn phòng tắm nhé, vừa rồi đi ra ngoài nên đổ chút mồ hôi."

Thật ra là quần áo của y cọ vào tường dính bụi, cũng may hôm nay mặc đồ màu nhạt, nếu không sẽ rất dễ thấy.

Lâm Chức cầm quần áo vào, Cảnh Tầm không kiềm chế được cũng đi theo vào phòng ngủ, đứng bên ngoài cửa phòng tắm.

Mình nên ra ngoài vẽ tranh, lỡ quên thì đáng tiếc lắm, lý trí nhắc nhở gã như vậy.

Nhưng đôi chân cứ như mọc rễ, Cảnh Tầm có phần ngượng ngập ngồi xuống giường, mắt vẫn dán vào cửa phòng tắm.

Nếu nhất định phải hình dung thì, nếu có người đẩy cửa vào lúc này, chắc chắn sẽ hiểu lầm bọn họ chuẩn bị làm gì đó, dù người bước vào có phải là Vi Cẩm Vinh hay không.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện