Edit: Ry

Đèn xanh chuyển đỏ, không được đi nữa.

Cảnh Tầm nhìn Lâm Chức bên cạnh, xúc cảm trong lòng bàn tay khiến gã tạm thời tắt tiếng.

Vừa rồi gã đột nhiên đứng đực ra giữa đường như vậy chắc hẳn rất kì quái, Cảnh Tầm há miệng, không biết phải giải thích thế nào.

"Đi thôi."

Lâm Chức hất cằm, không nhắc gì tới đề tài này.

Không có kinh ngạc, cũng không hỏi, như thể khúc nhạc dạo vừa rồi không tồn tại.

Đây là một loại ăn ý chỉ tồn tại giữa họ, hiểu rõ ý của nhau.

Lâm Chức thu tay về, lại bị Cảnh Tầm túm lại. Y nhìn sang, trong ánh mắt nghi hoặc của thanh niên, Cảnh Tầm buông tay.

Lâm Chức thản nhiên đi tiếp, ý cười trong mắt thoáng qua đã mất.

Con trai ở tuổi này là trêu vui nhất, vô tình chạm tay nhau, nắm chặt rồi buông, khi rút ra ngón tay lơ đãng xẹt qua lòng bàn tay, đã tách rời lại vẫn cứ còn chút gì khiến người ta vấn vương mãi.

Cảnh Tầm quá thẳng thắn, giây phút y buông tay gã đã nắm lấy. Tay Cảnh Tầm rất nóng, xua tan đi cái ướt lạnh của mùa thu.

Chỉ là hiển nhiên Cảnh Tầm vẫn không hiểu tại sao mình lại muốn nắm tay y.

Lễ tân vẫn là gương mặt thân quen lần trước Lâm Chức gặp, chưa đổi người. Mặc dù việc lùng bắt Vi Cẩm Vinh đã đổi từ ngầm thành công khai, nhưng công ty và cảnh sát đã tới đây lục soát mấy lần, biết Vi Cẩm Vinh sẽ không trở lại nên cũng không gia tăng người trông coi.

Cảnh Tầm theo sau Lâm Chức, đã chải vuốt xong kí ức.

Kí ức mất đi lần này chỉ là một đoạn ngắn lúc đi đường, gã vẫn nhớ chuyện trước khi ra cửa.

Cảnh Tầm thầm thấy may mắn, dù lòng gã biết chuyện đã quên thì không cần ép ở lại, nhưng bảo gã quên đi cảnh sắc tươi đẹp đó, quên đi chi tiết giữa họ, Cảnh Tầm sẽ rất giận.

Cảnh đẹp như vậy, sao lại quên chứ.

Trong đại sảnh, người phụ nữ mặc đồng phục nhìn hai thanh niên đi tới, chớp chớp mắt.

Là một nhân viên của BV được giao trách nhiệm trông coi ở đây, tất nhiên cô ta biết một người là vị đồng nghiệp mấy hôm trước đã tới. Phía sau y là một thanh niên con lai cao hơn y nửa cái đầu, trông khá trẻ, có lẽ chỉ chừng 20 tuổi, giống như một con sói con.

"Khách tới thăm cần đăng ký ạ." Cô ta đưa giấy bút cho hai người để họ điền đơn.

Lâm Chức viết tên phòng cần thăm, bỗng bị người giơ tay ngăn cản.

"Xin lỗi anh ạ, nếu anh muốn tới thăm hộ gia đình này thì cần tiến hành thủ tục đăng kí đặc biệt."

Dù biết người này là đồng nghiệp, cô nàng vẫn làm theo quy trình, đứng dậy đi tìm cảnh sát mặc thường phục canh giữ ở đây.

Nói là cảnh sát mặc thường phục, thực tế cũng là người của BV. Muốn vào trong thì phải đi qua lễ tân, nhưng công ty không muốn nơi này xuất hiện hai thế lực, lỡ có chuyện thì giao tiếp lẫn điều phối đều có thể xảy ra vấn đề.

Lâm Chức và Cảnh Tầm báo với vị cảnh sát mặc thường phục kia thân phận của họ, đồng thời tiến hành đăng ký.

"Hai người có thể vào xem, nhưng cả quá trình phải có tôi đi cùng, không được tự ý chạm vào đồ đạc trong nhà, cũng không được mang đi hay để lại bất cứ thứ gì."

Lâm Chức gật đầu, ngón tay hơi nắm ống tay áo, diễn vẻ căng thẳng.

Cảnh Tầm thông qua tường thang máy nhìn thấy động tác của Lâm Chức. Đôi tay này cũng xinh đẹp hoàn mỹ, bởi vì nhiệt độ không khí khá thấp nên mu bàn tay có một màu hồng sậm.

Nó cầm bút vẽ hay bất cứ thứ gì đều cũng sẽ là một cảnh vui mắt.

Trên đường đến nhà anh trai đang mất tích và bị nghi ngờ trộm cắp, Cảnh Tầm lại ngẩn ngơ nghĩ về tay của người yêu anh trai, không mảy may cân nhắc tới an nguy của anh mình.

Cảnh Tầm nghĩ có lẽ gã đúng là máu lạnh, nhưng gã thật sự không lo lắng nổi.

Gã chênh 10 tuổi với anh mình, còn khác cha. Trước khi bị bắt cóc, gã chỉ mải mê vẽ tranh, theo cha mẹ - đều là những người đam mê sự nghiệp - ra nước ngoài, chỉ có anh trai ở lại học trong nước. Cái này cũng dẫn đến thời gian họ chung đụng không quá dài.

Tuy ít gặp, nhưng tình cảm của hai anh em cũng không đến nỗi là tệ, đó là so sánh với quan hệ của gã với người khác.

Vi Cẩm Vinh xem như thuộc nhóm người thứ 3 mà gã thân thiết, thứ nhất là cha mẹ, thứ hai là thầy cô giáo.

Trước khi biết anh trai phạm tội, gã cũng chỉ nghĩ là hắn ra ngoài giải sầu. Dù sao Vi Cẩm Vinh năm nay 30 tuổi, sự nghiệp có thành tựu có, lại luôn chín chắn. Khi biết đầu đuôi hậu quả, gã cũng chẳng sốt ruột, dù anh trai có bị bắt hay là sẽ trốn thoát.

Lúc trước gã đã nói, anh trai là một người tâm tư rất kín đáo. Nếu hắn thật sự làm vậy, chứng tỏ đây là kết quả sau khi hắn nghĩ sâu tính kỹ, dù kết quả đó có là gì thì hắn cũng đã phải dự đoán được.

Cảnh Tầm nhìn bóng lưng Lâm Chức, trong đầu hiện lên vài suy đoán.

Cho nên anh là người bị hắn lừa hay là người bị hắn vứt bỏ đây, vì không cam tâm nên mới xuất hiện à, hay là còn mục đích nào khác? Hắn có gì hấp dẫn, đáng để anh nhớ mãi không quên như vậy? Đáng để anh ngàn dặm rời khỏi chốn quen thuộc, trở lại cố hương đã xa cách lâu năm?

Thang máy đến tầng lầu chỉ định, tiếng tinh nhắc nhở vang lên, cửa mở ra.

Cảnh sát mặc thường phục ra hiệu, Lâm Chức và Cảnh Tầm đeo găng và miếng lót giày, đi vào căn hộ này.

Nơi này Lâm Chức đã tới một lần, không có gì làm y hứng thú, nhưng vẫn nghiêm túc đi lòng vòng.

Cảnh Tầm quan sát bố cục căn hộ. Tuy là cùng một thành phố, nhưng đây là lần thứ nhất gã đặt chân tới nhà của anh trai. Một là do gã không thích ra ngoài, hai là anh gã cũng chưa bao giờ mời.

Bài trí rất đơn giản, không có gì đặc biệt. Nơi này đã bị cảnh sát điều tra nên cũng chẳng còn mấy hơi người.

Lúc đi qua phòng ngủ chính, Cảnh Tầm nheo mắt.

Trong góc hình như có vết máu, không phải hình như, Cảnh Tầm khẳng định đó là vết máu không được lau sạch.

Gã quá rõ chất dịch đó khi khô cạn sẽ có màu như thế nào, mà còn nằm trong góc như thế, không thể là ai đó cố tình bôi lên được, giống như bắn từ trên xuống xong không được lau sạch.

Cảnh Tầm nhìn vị cảnh sát mặc thường phục đứng cạnh, không mở miệng.

Gã hơi do dự không biết có nên nói chuyện này cho Lâm Chức không, thậm chí còn không hiểu sao mình lại do dự.

Nếu Lâm Chức biết có thể anh gã đã xảy ra chuyện, chẳng phải y sẽ càng muốn ở lại chờ kết quả sao?

Rõ ràng gã muốn giữ Lâm Chức lại, muốn y ở bên cạnh mình lâu hơn chút.

Cảnh Tầm phát hiện ý nghĩ của mình có mâu thuẫn. Gã vừa hi vọng anh trai quan trọng với Lâm Chức, đủ để y ở chỗ gã thêm một thời gian; đồng thời lại hi vọng Vi Cẩm Vinh không quan trọng với Lâm Chức như vậy.

Lâm Chức đối chiếu với kí ức, rất nhiều thứ trong phòng có dấu vết dịch chuyển, hẳn công ty hoặc cảnh sát đã tới điều tra lần nữa. Ví dụ như đống bánh ẩm kia đã biến mất, bàn cũng hơi lệch, vân vân.

Y không ở lại lâu, cùng Cảnh Tầm rời đi.

"Đằng trước có một quán cà phê, qua đó ngồi chút không?"

Nơi Lâm Chức chỉ thực tế là một quán bánh ngọt ở bên kia đường, nó được trang trí với gam màu ấm nên nhìn rất ấm áp.

"Được."

Lúc băng qua đường, Cảnh Tầm còn cúi đầu nhìn tay Lâm Chức.

Lần này Lâm Chức không có nắm tay gã, khiến bàn tay gã rủ bên hông trở nên vắng vẻ. Cảnh Tầm bỗng nghĩ hình như nhiệt độ hạ rồi, không thì sao lại lạnh vậy chứ.

Thấy Lâm Chức mãi không nói gì, có vẻ như đang suy nghĩ. Cảnh Tầm không nhịn được hỏi: "Anh đang nghĩ gì vậy?"

"Đang nghĩ tại sao Cẩm Vinh lại phạm tội. Rõ ràng cuộc sống đang rất tốt, tại sao anh ấy phải làm vậy, chuyện đó đáng để anh ấy bỏ lại tất cả mọi người ư?"

Lâm Chức đang nghĩ kế hoạch ngày hôm nay, miệng lại trả lời như vậy.

Thật ra động cơ của Vi Cẩm Vinh rất dễ đoán, có thể khiến gã từ bỏ cuộc sống an nhàn, chấp nhận cái giá phản bội công ty, chỉ có hai thứ.

Hoặc là nói hầu hết mọi người khi đưa ra lựa chọn trái với lẽ thường, đều là vì hai thứ này.

Hoặc là thù lao khổng lồ, sự cám dỗ không thể chối từ, dù là về mặt tinh thần như lý tưởng, tín ngưỡng, tóm lại đều thuộc phạm trù tiền tài vật chất.

Hoặc là bị bắt thóp, buộc phải làm như vậy.

Cảnh Tầm lại không tán đồng với cách nói của Lâm Chức, vì Vi Cẩm Vinh không vứt bỏ gã hay mẹ gã. Bởi vì tính chất gia đình, anh trai gã không quá thân thiết với cả mẹ lẫn cha gã. Dù cha gã có lòng làm một người cha dượng tốt thì cũng không có thời gian, ông quá bận rộn.

Hắn chỉ là vứt bỏ anh thôi, Cảnh Tầm ác ý thầm nhủ.

Cho nên anh đừng để ý đến hắn nữa.

Nhưng miệng lại nói: "Tôi cũng không biết. Anh có hi vọng họ tìm được anh ấy không?"

Lâm Chức suy nghĩ, sau đó gật đầu.

"Tôi hi vọng anh ấy vẫn khỏe, nhưng anh ấy đã phạm tội."

Tháng ngày trốn chui trốn nhủi chắc hẳn cũng không tốt đẹp gì, không phải Vi Cẩm Vinh ra được nước ngoài là sẽ không bị truy tìm.

Công ty BV truy nã trên toàn mạng lưới không đơn giản như là chỉ lục soát vài nơi, mà nó có nghĩa Vi Cẩm Vinh đã vào sổ đen ở tất cả những nơi có liên hệ với BV. Thậm chí họ còn treo thưởng, chỉ cần Vi Cẩm Vinh bị ai đó chụp được thì sẽ có nguy cơ bị trả thù. Trừ khi hắn đủ bản lĩnh để phẫu thuật thẩm mỹ thành một người khác, đồng thời xóa sạch vết tích. Hoặc là hắn có ô dù đủ lớn mạnh.

Lâm Chức lại cho rằng, Vi Cẩm Vinh hẳn là vẫn còn ở trong nước.

Đây là trực giác của y, trực giác này căn cứ vào những hành động của Vi Cẩm Vinh.

Cơn gió se lạnh luồn qua mái tóc thanh niên, khiến bóng hình y càng thêm cô quạnh.

Cảnh Tầm không thấy vẻ mặt Lâm Chức, lại biết y không phải đang lo lắng.

Trong tiệm đồ ngọt tràn ngập mùi bánh mới nướng, Lâm Chức và Cảnh Tầm gọi cà phê nóng, mỗi người một loại bánh khác nhau.

Tiếng nhạc mềm mại, bởi vì là ngày thường nên khách không đông lắm, bầu không khí rất hài hòa.

Lâu rồi Cảnh Tầm mới lại được trải nghiệm loại sinh hoạt bình thường này. Rời khỏi căn nhà tối tăm lạnh lẽo, ở trong tiệm bánh ấm áp thưởng thức đồ ngọt. Đối diện còn có một người gã có thể thưởng thức, dường như vòng quay đồng hồ cũng trở nên chậm hơn.

Lâm Chức thấy điện thoại rung trong túi, kiểm tra tin nhắn xong y hơi cụp mắt.

Công ty liên lạc khẩn cấp, còn cung cấp định vị hàng hóa, cần y tham dự bọc đánh.

Khi vận chuyển bức tranh cổ kia, vì giá trị quý báu, tất nhiên nó được công ty bọc rất nhiều lớp, bên ngoài còn lắp đặt thiết bị định vị.

Tín hiệu biến mất sau khi Vi Cẩm Vinh mất tích lại đột nhiên xuất hiện. Dù biết đây rất có thể chỉ là đánh lạc hướng, bọn họ cũng phải đi.

Lâm Chức nhìn Cảnh Tầm ở đối diện, y không thể để gã ở lại đây một mình.

"Có muốn xem phim không?"

Đề nghị bất ngờ của Lâm Chức khiến Cảnh Tầm ngẩn ra, sau đó gật đầu, biểu thị đồng ý.

"Tôi xem lịch chiếu phim ở rạp bên kia đường rồi, nửa tiếng nữa có một suất phim hot."

"Được."

Cảnh Tầm gật đầu, đôi mắt màu xanh xám có vẻ hiền hòa.

"Nhưng giờ tôi có việc cần phải đi giải quyết, nửa tiếng nữa chúng ta gặp nhau ở rạp chiếu phim được không?"

Lâm Chức giơ tay vuốt lại tóc mái cho Cảnh Tầm, lòng bàn tay hơi áp lên xương lông mày của gã.

Cảnh Tầm mím môi, dưới cái nhìn của Lâm Chức, gã gật đầu.

"Đừng quên nhé."

Lâm Chức cong mắt, nhẹ giọng dặn dò.

Y đứng dậy ra ngoài, thoáng cái đã biến mất.

Áp suất quanh người Cảnh Tầm hơi thấp, gã không thích cảm giác này, cảm giác mà bất cứ lúc nào gã cũng có thể quên tại sao mình lại lẻ loi xuất hiện ở đây.

Gã im lặng rút giấy nhớ ra ghi lại chuyện này, còn vươn tay lấy đĩa bánh của Lâm Chức, im lặng xúc từng miếng bỏ vào miệng, cảm giác nghèn nghẹn trong lồng ngực mới vơi bớt.

Không phải gã không muốn đuổi theo Lâm Chức, nhưng sợ giữa chừng mất dấu rồi bỗng mất kí ức, nếu thế thì quá phiền toái.

[10 giờ 40 hẹn gặp Lâm Chức ở rạp chiếu phim bên kia, được Lâm Chức xoa đầu dặn đừng quên, nên tốt nhất không cần đọc dòng này.]
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện