Edit:Linhlady
Mạc Vân Quả nghe đến đó càng thấy mê man, Diệp Hành là Diệp Hành, Hiên Viên Tu là Hiên Viên Tu, vì sao có thể thay thế Hiên Viên Tu? Hiên Viên Tu dường như nhận ra sự khó hiểu của Mạc Vân Quả, hắn vuốt tóc Mạc Vân Quả nói: "Về điểm này, kỳ thật anh cũng thấy kỳ quái."
"Tuy rằng anh làm thủ thuật che mắt cho anh ta, có thể không cho pháp tắc nhận thấy được, nhưng sau đó anh lại phát hiện, pháp tắc dường như nhận định anh ta là anh."
Nói tới đây, Hiên Viên Tu nhìn thoáng qua Diệp Hành.
"Cho nên, anh để anh ta ở đây, còn anh đi tìm em phải không?" Mạc Vân Quả nói.
"Ừ." Hiên Viên Tu gật gật đầu, đôi mắt chỉ có bóng dáng cô.
Diệp Hành lúc này cũng ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Vân Quả, lộ ra một nụ cười thảm đạm.
"Tôi tự nguyện." Y nói như vậy, sắc mặt của y cực kỳ tái nhợt, đứng ở nơi đó, giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ, cũng có thể khiến y ngã xuống.
Diệp Hành như vậy, làm người đau lòng.
Mạc Vân Quả nhíu nhíu mày, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Hiên Viên Tu giống như đã nhận ra cái gì, không nói gì, chỉ xoa xoa tóc Mạc Vân Quả, mặt sủng nịch.
Lúc này, tiểu Q một lăn một lăn lại đây.
"Chủ nhân." Giọng nói của tiểu Q nghe qua có vài phần máy móc, nhưng không có người hoài nghi nó chỉ là một người máy bình thường.
"Diệp Hành chính là ngươi à!" Thanh âm máy móc tuôn ra những lời này khiến ca người ở đây cả kinh.
Hiên Viên Tu là người đầu tiên phản ứng lại, hắn cau mày nhìn thoáng qua Diệp Hành, trầm giọng hỏi: "Tiểu Q, lời này là có ý gì?"
"Năm đó khi người bị đánh vào vực sâu hắc ám, đã bị Ngân Nguyệt một phân thành hai nha, người quên mất sao?" Tiểu Q nói.
Hiên Viên Tu cau mày, hắn căn bản không nhớ có chuyện này.
Nhưng ngược lại là Mạc Vân Quả, cô đột nhiên nhớ tới lời Thiên Khải nói với cô.
Hiên Viên Tu không hoàn chỉnh! Lúc ấy cô căn bản chưa kịp hỏi thêm gì, hiện giờ nghĩ đến, lời hắn nói có phải ý này?
"Nói cụ thể đi." Mạc Vân Quả kéo tay Hiên Viên Tu, yên lặng cho hắn lực lượng.
"Chính là Ngân Nguyệt liên hợp cùng Lục Huy đem linh hồn chủ nhân một phân thành hai, một bộ phận cường đại đánh vào vực sâu hắc ám, một phần khác đánh vào vị diện trung đẳng tiến hành luân hồi."
Tiểu Q ánh mắt lóe hồng quang, như đang nhớ lại gì đó.
"Vợ của chủ nhân không phải tới vị diện cấp thấp sao? Ngân Nguyệt sợ chủ nhân gặp được vợ mình, lúc này mới đem phần kia tới vị diện trung đẳng." Tiểu Q nói có lý, nghe tới thập phần có đạo lý.
Chỉ là "Vợ chủ nhân" nghe đi qua thực sự có vài phần kỳ cục......
Mạc Vân Quả nghe đến đó, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, khó trách...... Khó trách cô cảm thấy Diệp Hành cho cô cảm giác quen thuộc như vậy.
Xúc động từ linh hồn kia căn bản người khác không thể cho cô......
Lúc này Hiên Viên Tu hiểu rõ, vì sao pháp tắc không phát hiện hắn rời đi, thì ra bởi vì Diệp Hành vốn dĩ chính là hắn, mà hắn, cũng là Diệp Hành.
Diệp Hành cả người đều sợ ngây người, y chưa bao giờ biết, thì ra y lại là một nửa của Hiên Viên Tu.
Sự thật này khiến y có chút không biết làm sao, y chớp chớp đôi mắt chua xót, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Lúc này, tiểu Q lại nói chuyện.
"Vợ chủ nhân không phải thích màu hoàng kim sao? Đó là bởi vì tóc của chủ nhân màu hoàng kim, sau khi vợ chủ nhân mất đi trí nhớ, ký ức lớn nhất có lẽ là màu tóc hoàng kim của chủ nhân."
Mạc Vân Quả nghe đến đó càng thấy mê man, Diệp Hành là Diệp Hành, Hiên Viên Tu là Hiên Viên Tu, vì sao có thể thay thế Hiên Viên Tu? Hiên Viên Tu dường như nhận ra sự khó hiểu của Mạc Vân Quả, hắn vuốt tóc Mạc Vân Quả nói: "Về điểm này, kỳ thật anh cũng thấy kỳ quái."
"Tuy rằng anh làm thủ thuật che mắt cho anh ta, có thể không cho pháp tắc nhận thấy được, nhưng sau đó anh lại phát hiện, pháp tắc dường như nhận định anh ta là anh."
Nói tới đây, Hiên Viên Tu nhìn thoáng qua Diệp Hành.
"Cho nên, anh để anh ta ở đây, còn anh đi tìm em phải không?" Mạc Vân Quả nói.
"Ừ." Hiên Viên Tu gật gật đầu, đôi mắt chỉ có bóng dáng cô.
Diệp Hành lúc này cũng ngẩng đầu lên, nhìn Mạc Vân Quả, lộ ra một nụ cười thảm đạm.
"Tôi tự nguyện." Y nói như vậy, sắc mặt của y cực kỳ tái nhợt, đứng ở nơi đó, giống như chỉ cần một cơn gió nhẹ, cũng có thể khiến y ngã xuống.
Diệp Hành như vậy, làm người đau lòng.
Mạc Vân Quả nhíu nhíu mày, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.
Hiên Viên Tu giống như đã nhận ra cái gì, không nói gì, chỉ xoa xoa tóc Mạc Vân Quả, mặt sủng nịch.
Lúc này, tiểu Q một lăn một lăn lại đây.
"Chủ nhân." Giọng nói của tiểu Q nghe qua có vài phần máy móc, nhưng không có người hoài nghi nó chỉ là một người máy bình thường.
"Diệp Hành chính là ngươi à!" Thanh âm máy móc tuôn ra những lời này khiến ca người ở đây cả kinh.
Hiên Viên Tu là người đầu tiên phản ứng lại, hắn cau mày nhìn thoáng qua Diệp Hành, trầm giọng hỏi: "Tiểu Q, lời này là có ý gì?"
"Năm đó khi người bị đánh vào vực sâu hắc ám, đã bị Ngân Nguyệt một phân thành hai nha, người quên mất sao?" Tiểu Q nói.
Hiên Viên Tu cau mày, hắn căn bản không nhớ có chuyện này.
Nhưng ngược lại là Mạc Vân Quả, cô đột nhiên nhớ tới lời Thiên Khải nói với cô.
Hiên Viên Tu không hoàn chỉnh! Lúc ấy cô căn bản chưa kịp hỏi thêm gì, hiện giờ nghĩ đến, lời hắn nói có phải ý này?
"Nói cụ thể đi." Mạc Vân Quả kéo tay Hiên Viên Tu, yên lặng cho hắn lực lượng.
"Chính là Ngân Nguyệt liên hợp cùng Lục Huy đem linh hồn chủ nhân một phân thành hai, một bộ phận cường đại đánh vào vực sâu hắc ám, một phần khác đánh vào vị diện trung đẳng tiến hành luân hồi."
Tiểu Q ánh mắt lóe hồng quang, như đang nhớ lại gì đó.
"Vợ của chủ nhân không phải tới vị diện cấp thấp sao? Ngân Nguyệt sợ chủ nhân gặp được vợ mình, lúc này mới đem phần kia tới vị diện trung đẳng." Tiểu Q nói có lý, nghe tới thập phần có đạo lý.
Chỉ là "Vợ chủ nhân" nghe đi qua thực sự có vài phần kỳ cục......
Mạc Vân Quả nghe đến đó, lúc này mới bừng tỉnh đại ngộ, khó trách...... Khó trách cô cảm thấy Diệp Hành cho cô cảm giác quen thuộc như vậy.
Xúc động từ linh hồn kia căn bản người khác không thể cho cô......
Lúc này Hiên Viên Tu hiểu rõ, vì sao pháp tắc không phát hiện hắn rời đi, thì ra bởi vì Diệp Hành vốn dĩ chính là hắn, mà hắn, cũng là Diệp Hành.
Diệp Hành cả người đều sợ ngây người, y chưa bao giờ biết, thì ra y lại là một nửa của Hiên Viên Tu.
Sự thật này khiến y có chút không biết làm sao, y chớp chớp đôi mắt chua xót, trong lúc nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào.
Lúc này, tiểu Q lại nói chuyện.
"Vợ chủ nhân không phải thích màu hoàng kim sao? Đó là bởi vì tóc của chủ nhân màu hoàng kim, sau khi vợ chủ nhân mất đi trí nhớ, ký ức lớn nhất có lẽ là màu tóc hoàng kim của chủ nhân."
Danh sách chương