Ánh mắt chị hai Diêm gia thẳng lăng nhìn Thẩm Bân, như là vừa phản ứng lại mới mở miệng nói: "Ra ngoài đi một chút, muội cũng đi một mình?"

Thẩm Bân nhìn vẻ mặt có chút kỳ quái của nàng, nghi hoặc gật gật đầu: "Đúng vậy."

Chị hai Diêm gia: "Không bằng tới chỗ tỷ ngồi một lát đi, vừa lúc có việc tìm muội."

Thẩm Bân: "...." Bọn họ cũng không thân, có thể có chuyện gì không nói thẳng ra còn phải mời người về nhà ngồi? Việc khác thường tất có vấn đề, sao có thể đồng ý chứ!

"Quá muộn, Diêm nhị tỷ nếu thực sự có việc thì đến chỗ muội đi?" Thẩm Bân rất lạnh nhạt nói, lời nói tuy khách khí, nhưng thái độ rất lạnh, dựa theo hiểu biết của cậu về đối phương khi đi kính trà lúc trước, có lẽ nàng sẽ nổi giận thậm chí phát giận.

"Được" Chị hai Diêm gia không chút do dự nói.

Thẩm Bân: "......" Cậu sững sờ một chút, đây là kiểu phát triển gì vậy? Người trước mắt đầu bị hỏng rồi à? Nhưng lời đã nói ra cũng không thể thu hồi lại, Thẩm Bân đành phải do dự nói: "Được rồi, Diêm nhị tiểu thư mời đi bên này." Cậu nói xong liền dẫn đường trở về.

Dọc theo đường đi lại không nói thêm gì, ngoại trừ thái độ của chị hai Diêm gia ra, Thẩm Bân còn có cảm giác có chỗ nào đó rất kỳ quái, rồi lại không thể nói ra nguyên nhân cụ thể, đành phải thường xuyên liếc nhìn Diêm Hình xin giúp đỡ.

Diêm Hình nắm lấy tay cậu ý bảo tạm thời đừng sốt sắng, có mình ở đây, sẽ không có việc gì.

"Thanh danh bên ngoài" của nhị tiểu thư Diêm gia như nào, sau khi đi vào viện của Thẩm Bân, nha hoàn bên cạnh cũng không dám thở mạnh, mỗi người đều thấp thỏm trong lòng, tam thiếu nãi nãi sẽ không gặp xui xẻo chứ?

Sau khi vào nhà Thẩm Bân còn chưa nói gì, chị hai Diêm gia phân phó nha hoàn: "Đều đi ra ngoài, đóng cửa, ta có việc tìm tam thiếu nãi nãi."

Không ai dám ngỗ nghịch nửa phần, nha hoàn căn bản không đợi chủ nhân Thẩm Bân mở miệng, sôi nổi cúi đầu rời đi.

Thẩm Bân: "...." Không phải, như này có chút hơi khó tiếp thu, cô "nữ" quả nữ có gì cần làm với nhau sao?

Dù sao cũng là chủ nhân ở nơi này, người nào đó đến cạnh bàn rót cho nàng chén nước: "Nhị tiểu thư ngồi đi." Nói rồi tự mình ngồi xuống, không chút khách khí.

Đương nhiên chị hai Diêm gia không uống nước, từ lúc nha hoàn rời đi nàng vẫn không nhúc nhích nhìn chằm chằm Thẩm Bân, ánh mắt rất dọa người.

Cũng may người nào đó cũng không phải chưa thấy qua sóng to gió lớn, sắc mặt cư nhiên vô cùng bình tĩnh, nếu đối phương không trả lời, cậu cũng không nói, Thẩm Bân cười lạnh trong lòng, hai người liền giằng co, có bản lĩnh nàng cứ ngồi đây cả đêm đi!

Kết quả không bao lâu, ánh mắt vô hồn của chị hai Diêm gia liền động đậy, từ trên xuống dưới đánh giá Thẩm Bân, rất tỉ mỉ.

"Quả nhiên, là một mỹ nhân hiếm có." Chị hai Diêm gia sâu kín thở dài nói, trong mắt có trào phúng, có bi thương.

Thẩm Bân từ nhỏ đến lớn được khen nhiều, cho nên ở phương diện này miễn dịch siêu mạnh cơ bản không có cảm giác gì, nhưng đối phương vì sao lại dùng loại ngữ khí này? Cậu không hiểu được.

"Diêm nhị tiểu thư rốt cục có chuyện gì vẫn là nói nhanh lên một chút đi, sắc trời đã tối, tôi và cô đều cần nghỉ ngơi." Thẩm Bân tiếp tục lạnh lùng mở miệng, tuy cậu không biết người trước mắt muốn làm gì, nhưng không ngại tiếp tục chán ghét đối phương.

Chị hai Diêm gia nghe được cậu nói, lúc này tự nhiên đi tới cạnh bàn ngồi xuống, bưng lên chén nước lại không uống: "Cô rất khác với trong tưởng tượng của tôi, lúc trước gặp cô, cho rằng là một đứa nhỏ nhát gan."

Thẩm Bân cười: "Cô cũng không giống như trong suy nghĩ của tôi, lúc trước gặp cô, nghĩ rằng cô là người phụ nữ khắc nghiệt."

Chị hai Diêm gia: ".....Cô tựa hồ rất có ý kiến với tôi." Đây là câu khẳng định, lại không thấy nàng tức giận.

Thẩm Bân có thể nói ra câu vừa rồi là do đang thử, người này bỗng nhiên từ mặt không biểu tình trở nên bình thường, nhưng lại có vẻ càng thêm không bình thường, dù sao trong nháy mắt tính tình thay đổi lớn dọa ai chứ?

"Không thể nói là ý kiến, chỉ là chán ghét cô mà thôi." Đầu ngón tay Thẩm Bân gõ gõ trên mặt bàn một chút, điểm này là cậu học ở Diêm Hình, trong đầu khi cẩn thận tự hỏi liền không tự chủ được có động tác nhỏ này.

Thẩm Bân không biết Diêm Hình ở bên cạnh quan sát đã bao lâu, còn phát ngốc nhìn về động tác nhỏ của cậu, sau đó thử một chút, gõ bàn hình như khiến người nghĩ tới...

Đương nhiên cũng có khả năng là từ nội tâm cảm thấy chơi vui mà làm như vậy.

"Thật trùng hợp." Chị hai Diêm gia gằn từng chữ: "Ta cũng chán ghét ngươi, dựa vào cái gì ngươi có thể gả cho hắn, mà ta lại không được."

Thẩm Bân: "?" lời này cậu nghe có chút không hiểu, gả cho ai? Không phải cậu kết hôn với Diêm Hình sao? Nhưng vấn đề là người ở trước mặt này là chị gái của Diêm Hình trong game, cái gì gọi là nàng lại không được? Ý là muốn gả cho Diêm Hình sao?

Ngay lập tức trong đầu người nào đó không biết hiện lên bao nhiêu giả thiết, cuối cùng đưa ra hai kết luận, thứ nhất, hai người ở trong thế giới giả thiết không phải chị em ruột, phía sau có ẩn tình khác, thứ hai, người phụ nữ biến thái này muốn xuống tay với em trai ruột....

Tuy loại thứ hai không quá có khả năng, nhưng vạn nhất thì sao, dù sao cậu thường xuyên cảm thấy bản thân không đủ biến thái mà không hợp với người khác.

Không biết có phải chị hai Diêm gia đã nhận ra người nào đó đang não bổ cái gì, nàng chậm rãi giải thích: "Lần đầu tiên nhìn thấy tam thiếu là ở y quán, cho dù ốm yếu cũng không thể che giấu khí chất không tầm thường của hắn, lần thứ hai gặp là ở tú lâu (nhà thêu), ta nhìn thấy hắn đang nổi giận, trong mắt tràn đầy phẫn nộ và tàn nhẫn, lúc ấy ta kỳ thực đã bị dọa, nhưng không biết vì sao ta lại không quên được hắn...."

Thẩm Bân: "......" Nâng chén trà lên uống ngụm trà, nói thật giọng nói của đối phương rất lừa tình, nhưng cậu nghe không hiểu......

Mà Diêm Hình vẫn luôn ở bên cạnh lại sâu kín nói ra một cái tên: "Nguyễn Ninh Nhã."

Thẩm Bân: "Hả?"

Người nào đó không hiểu Diêm Hình đang nói gì? Nhưng chị hai Diêm gia lại hiểu lầm là cậu đang nghi hoặc lời nói của mình, liền tiếp tục nói: "Rõ ràng ta đã biết hắn từ trước, yêu hắn, dựa vào cái gì người gả cho hắn lại là ngươi? Mà ta lại bị một tên vô lại nhốt ở Diêm gia, sống không bằng chết!" Ngữ khí càng ngày càng âm u.

Thẩm Bân: "......" Vẫn không hiểu gì, hai chị em lại dùng từ "yêu" này, người thành phố cũng thật biết chơi đùa.

Diêm Hình giải thích một chút: "Người trong miệng cô ta nói hình như là Nguyễn Ninh Nhã, lần đầu tiên và lần thứ hai tôi gặp cô ta là ở y quán và đi ngang qua tú lâu, nhưng sau đó nàng lại bị lão tứ coi trọng, trở thành em dâu của tôi."

Người nào đó hiểu ra sau đó lại trêu chọc: "Cho nên anh giấu em tình cờ gặp gỡ với người ta?"

Ánh mắt chị hai Diêm gia nhìn về phía Thẩm Bân, cũng không quá hiểu những lời này.

"Ý của tôi là.....không hiểu cô đang nói gì, cô giống như đang kể về chuyện xưa của một người phụ nữ tình cờ gặp gỡ tướng công của ta?" Thẩm Bân nhìn về phía chị hai Diêm gia nói.

Chị hai Diêm gia dừng lại một chút: "Đúng vậy"

Diêm Hình lập tức phản bác nói: "Không có, từ đầu tới cuối tôi cũng không đối xử đặc biệt với cô ta, chỉ là nữ nhân kia lại tỏ ra thích tôi mà thôi."

Thẩm Bân hiện tại chắc chắn không thể tiếp tục tán gẫu với Diêm Hình, liền nhìn về phía chị hai Diêm gia: "Thì sao? Cô cũng không thể hôm nay tới đây để nói với tôi một người phụ nữ khác muốn ngoại tình với chồng tôi chứ nhỉ? Hơn nữa chồng tôi đã không còn ở nhân thế."

Chị hai Diêm gi đứng lên, nàng vốn ngồi ở đối diện Thẩm Bân, hai người cách nhau một cái bàn, nhưng lúc này lại hướng về phía người nào đó nhẹ giọng nói: "Đương nhiên không phải, ta muốn nói nếu người không gả cho Diêm Hình, không vào Diêm gia thì....vốn dĩ ngươi không cần phải chết."

Vừa dứt lời, trong tay nàng lại xuất hiện một cái dao găm, hung hắn đâm về phía Thẩm Bẩn.

Nếu Thẩm Bân chỉ dựa vào bản thân để chạy trốn, tuyệt đối sẽ chết thẳng cẳng, nhưng hiện tại cậu đã hoàn thành nhiệm vụ thu thập nữ trang trở thành trạng thái vô định, thứ hai Diêm Hình còn tại bên người, khi người nào đó còn chưa phản ứng lại, Diêm Hình đã ngăn lại cổ tay của chị hai Diêm gia, hung hăng gập lại.

Chỉ nghe răng rắc một tiếng, là tiếng cổ tay bị bẻ gãy.

Thẩm Bân bỗng nhiên trừng lớn hai mắt không thể tin nổi nhìn một màn trước mắt, nhưng chị hai Diêm gia lại không kêu đau tiếng nào, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như cũ, dao găm trong tay vô lực rơi xuống.

Cùng lúc đó, đầu ngón tay đang cẩn thận thêu thùa của Nguyễn Ninh Nhã ở một viện khác bỗng nhiên bị đâm một chút.

"A...." Nguyễn Ninh Nhã nhìn vết máu vừa mới chảy ra ở đầu ngón tay, màu đen, một giọt.

Nguyễn Ninh Nhã ngây ngốc nhìn chằm chằm đầu ngón tay, sau đó bỗng nhiên phản ứng lại, đứng dậy đi ra ngoài.

Mà chị hai Diêm gia lại như diều đứt dây, mềm mại ngã xuống mặt đất, bịch một tiếng.

Đồng thời Thẩm Bân cũng từ trên ghế đứng lên, nhìn về phía Diêm Hình chỉ vào chị hai Diêm gia: "Đây là chuyện gì? Hình như anh không chạm vào chỗ nào khác của cô ta nhỉ? Ăn vạ à?"

Diêm Hình: "......" Hắn nhẹ nhàng lắc đầu: "Tôi không cảm nhận được hơi thở người sống trên cơ thể nàng, có lẽ đã sớm chết rồi mới đúng, còn vì sao có thể đi lại nói chuyện, tôi cũng không rõ lắm."

Thẩm Bân nuốt nước miếng: "Không phải thế giới này ngoài quỷ ra còn có quái vật khác chứ? Ví dụ như cương thi, xác không hồn gì đó..." nghĩ thôi đã thấy dọa người!

Các bạn nhỏ đáng yêu vây xem trong phòng phát sóng trực tiếp lúc này quấn chặt chăn bông khép chặt cúc hoa của mình lại, chỉ có như vậy mới có thể cảm thấy an toàn một chút, mỗi lần xem phát sóng trực tiếp lúc nửa đêm đều vô cùng thử thách lòng can đảm của mình, nhưng lại rất hay! Này thật khiến người phiền muộn.

Tự nhiên 92: Sợ quá, mọi người có muốn kể chuyện cười giảm bớt bầu không khí một chút không?

Sao trời: Chuyện cười gì để giảm bớt bầu không khí, hay là chúng ta lái xe đi? Bảo đảm không khí lập tức sẽ thay đổi.

Lạc Nhã Khánh: Lái xe? Các ngươi nói điện hạ thích tư thế nào của Băng Băng nhất?

Bánh bao khả khả ái ái: Nụ hoa nhỏ cắm nghiêng miệng bình, cổ họng ngâm nga ngả ngớn, cổ tay ngọc đỡ lang vai, miệng chạm má đào, điên cũng điên, điên cũng điên, nhụy hoa lay động không biết mỏi mệt, điên đảo một đường, eo mềm như cành liễu, cuồng lang quá mức.

Bánh bao khả khả ái ái: Ngươi xem, ngươi xem đi.

Duy trì mệt mỏi: Định mệnh! Lão đại, tôi thậm chí còn không biết ô tô đi tới trường mẫu giáo cho tới khi tôi học cấp hai.

Cát Sinh:.....Đầy mặt dại ra.jpg

......

Bên dưới một loạt người spam 6666, không khí trong phòng phát sóng trực tiếp thật đúng là đã trở nên nhẹ nhàng hơn.

Nhưng Diêm Hình bị mất trí nhớ không biết việc này, mà Thẩm Bân cũng không nhớ ra.

Diêm Hình an ủi người nào đó: "Tôi ở đây, đừng lo." Ví dụ như vừa rồi, còn không phải là hắn bảo vệ Thẩm Bân sao.

Người nào đó chỉ vào một đống trên mặt đất: "Xử lý nàng như thế nào? Nếu thật xảy ra chuyện nhất định sẽ rất ồn ào, em không thể ở Diêm gia được nữa."

Cho dù chị hai đã chết, nhưng trong lòng Diêm Hình cũng không có chút cảm xúc khổ sở nào, tốt xấu cũng là người nhà, lúc này Diêm Hình sao có thể chưa phát hiện ra bản thân khác thường được chứ?

Ngữ khí Diêm Hình nghe không ra hỉ nộ nói: "Chờ nửa đêm, tôi sẽ kéo thi thể đi."

Thẩm Bân: "Ừ"

.....Một lúc sau, có nha hoàn ở bên ngoài lên tiếng chào tứ thiếu nãi nãi.

Một giây trước Thẩm Bân còn đang tự hỏi tứ thiếu nãi nãi là ai? Hình như không quen, nhưng một giây sau bỗng nhiên vang lên lời Diêm Hình vừa nói kia, Nguyễn gì gì đó mà hắn nói tới? Tứ thiếu nãi nãi bị lão tứ Diêm gia coi trọng trở thành em dâu cậu tới.

.........................
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện