Nhưng tận đến khi Thẩm Bân mở mắt lần nữa, Diêm Hình cũng không tìm ra nguyên nhân, tất cả mọi thứ xung quanh đều bình thường, không có ai bị ám toán.
Như vậy, mới càng thêm kỳ quái.
Rắc rối nhất là hắn không biết bản thân vì sao lại biến thành quỷ, bởi vì như vậy chẳng may khi nào biến mất cũng không khống chế được.
Thẩm Bân ngáp một cái: "Anh làm sao thế? Vẫn còn giận em à? Hôm qua đã nói không tức giận mà."
Diêm Hình vuốt tóc cậu: "Không có, ống tay áo của em sao lại rách?" Vô cùng tự nhiên hỏi sang chuyện khác.
Thẩm Bân sững người một cái mới nhận ra cái hắn hỏi là gì, bĩu môi nói: "Hôm qua em vô cùng gian nan, gặp phải chị cả và chị hai anh, các nàng bắt nạt em phải động thủ, khi em trốn liền làm rách tay áo."
Người nào đó nói vô cùng nghiêm túc, để phòng ngừa Diêm Hình nhìn thấu, lời nói trong miệng vô cùng nhanh chóng rồi nói sang chuyện khác, ôm bụng: "Đói quá, muốn ăn."
Dù sao cậu chỉ biết người đàn ông của mình rất thông minh, nhìn thấu được mọi thứ.
Diêm Hình: "....."
Đúng lúc nha hoàn bên ngoài nghe thấy động tĩnh trong phòng, gõ cửa nói: "Tam thiếu nãi nãi, bữa tối đã chuẩn bị xong."
Trên thực tế nha hoàn trong viện không biết phòng bếp đã phát điên cái gì, lúc trước đưa đồ ăn tới đây nghe nói Thẩm Bân còn chưa tỉnh, cứ một lát lại phái người tới đây xem thử, đồ ăn lạnh liền cầm đi hâm nóng một chút, hoặc là trực tiếp đổi đi....
Rõ ràng trước đó không lâu còn bắt nạt người, mới qua một ngày liền giống như hầu hạ tổ tong, đã xảy ra chuyện gì? "Chờ một chút" Thẩm Bân sửa sang lại quần áo, xác nhận ổn thỏa mới mở miệng: "Vào đi"
Tuy cậu không quá bảo thủ, nhưng ngày thường cũng không thể quần áo không chỉnh tề đi gặp người, Thẩm Bân vẫn rất chú ý hình tượng.
Quan trọng là cậu chỉ cần ở cùng Diêm Hình, quần áo cũng không mặc tử tế, nếu bị người ngoài nhìn thấy bộ dạng như vậy, không biết sẽ não bổ cậu một mình ở trong phòng làm gì đâu.
Đám nha hoàn lục tục bưng đồ ăn vào, kỳ thực trong viện của cậu không có nhiều người, người bưng đồ ăn đa số là người sai vặt ở phòng bếp.
Thẩm Bân biết Diêm Hình tới phòng bếp, lúc ấy hắn chỉ nói qua, cậu còn tưởng không có gì, nhưng dựa theo biểu hiện lúc này có thể nhìn ra, người đàn ông của mình có lẽ hung hăng chỉnh đốn một phen.
Người nào đó vốn đã đói bụng, lập tức ngồi vào bàn bắt đầu động tay, nha hoàn bên cạnh muốn hầu hạ bị cẩu đuổi hết ra ngoài, kết quả cửa phòng còn chưa có đóng đâu, trong sân lại có người tới.
Thẩm Bân uống một ngụm chè, phân phó nha hoàn nhìn xem có chuyện gì?
Nếu người tới là "nhân vật lớn" gì đó, ví dụ như anh chị em của Diêm Hình, cậu hoàn toàn không muốn nghênh đón, là một người hẹp hòi còn thích ghi thù, đã chịu thiệt tuyệt không quên.
Nếu người tới chỉ là hạ nhân bình thường có việc tìm thì sao? Vậy càng không cần nghênh đón, cậu đói, ăn mới là quan trọng nhất.
Mắt thấy người xung quanh đều đã rời đi xa, Thẩm Bân nhỏ giọng nói: "Diêm Hình, anh rốt cục làm gì với phòng bếp? Sao nhiều món ngon như vậy ~"
Diêm Hình liền ngồi ở bên cạnh cậu, giọng nói nghe không ra mừng giận: "Gọi tôi là gì?"
Thẩm Bân ngây người, thử nói: "......Tướng công?"
Diêm Hình nhìn người nào đó, nhấc ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu: "Nhớ kỹ, em nên gọi tôi là tướng công."
Thẩm Bân không phải thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng không tới nối ngu ngốc, cậu im lặng một lát: "Em cảm thấy anh thật sự có vấn đề, từ lúc tỉnh lại tới giờ, anh vẫn chưa tha thứ cho em sao?"
Lúc trước cậu thật sự không làm gì hết! Chỉ nói hai ba câu mà thôi, huống chi còn là vì nhiệm vụ, bản thân Thẩm Bân cũng rất buồn nôn, nói bao nhiêu lời tốt đẹp đến giờ cũng chưa dỗ được, còn có thể làm sao bây giờ?
Diêm Hình chưa kịp trả lời, nha hoàn liền mặt mang theo vui mừng vào nhà nói: "Tam thiếu nãi nãi, là quản gia phái rất nhiều người hầu tới, còn tặng thật nhiều đồ dùng mới hằng ngày."
Nha hoàn ở phủ đệ sống có được không, thông thường phụ thuộc vào chủ nhân, nếu chủ tử lợi hại bản lĩnh lớn, nha hoàn cũng nước lên thì thuyền lên, ngược lại sẽ bị bắt nạt.
Vốn dĩ người trong viện của Thẩm Bân oán giận thở ngắn than dài, đều cho rằng cuộc sống chỉ có thể như vậy, kết quả lúc này tới một cú xoay mình lớn, không chỉ người của phòng bếp thay đổi thái độ, quản gia cũng nhúng tay ưu đãi.
Thẩm Bân nghĩ nghĩ, lơ đãng nhìn Diêm Hình, đây cũng là công lao của người đàn ông nhà mình?
Aiz! Vừa rồi còn bất mãn người đàn ông này vô cùng nhỏ nhen không tha thứ cho mình, kết quả người ta một giây liền giải quyết mọi việc xinh xinh đẹp đẹp, khiến người không tìm ra tật xấu.
Còn vì sao Thẩm Bân không cảm thấy người tới có liên quan tới Phùng Thế chồng của chị cả Diêm gia mà cậu đụng phải lúc trước? Ha ha, tuy người nào đó không biết nhìn người như Diêm Hình, nhưng cái loại đàn ông này, thôi bỏ đi, ngoài miệng nói thì hay, cùng lắm cũng chỉ trộm tiền tiêu vặt của bản thân mua mấy bộ quần áo đưa tới, mặt khác cũng không làm được cái thể thống gì.
Quản gia là một người trung niên hơn 40 tuổi, ông tự mình đem đồ dùng đã mua tới, vào nhà, cung kính hành lễ.
Thẩm Bân ngơ ngác nhìn đồ vật trước mặt, đặc biệt là quần áo, mấy bộ sườn xám mới tinh, trước đó không lâu cậu còn tuyệt vọng thử tìm mọi cách để có người khác đưa cho mình, kết quả....
Nếu lúc này không có người khác, cậu nhất định phải hung hăng ôm Diêm Hình hôn một cái.
Quả nhiên, chỉ có người đàn ông của mình là đáng tin cậy nhất.
Mà Diêm Hình từ đầu tới cuối cũng chưa nói gì, tất cả những thứ này không phải nên như vậy sao?
Cuối cùng cũng chờ mọi người đi hết, đóng lại cửa phòng, Thẩm Bân có rất nhiều lời muốn nói với Diêm Hình, lại không biết nói từ chỗ nào.
Ngược lại Diêm Hình trước tiên cầm lấy đôi đũa tự tay đút thức ăn cho cậu, hơn nữa trả lời câu hỏi của người nào đó lúc trước: "Không có trách tội em, là vấn đề của tôi, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng."
Vốn dĩ hắn không muốn nói, bởi vì loại cảm giác kỳ lạ này không thể giải thích được, nhưng cũng không thể để nhóc con hiểu lầm mà thương tâm.
Thẩm Bân vừa ăn vừ nghi hoặc nói: "Không đúng chỗ nào là có ý gì?"
Diêm Hình chậm rãi mở miệng: "......Rõ ràng tôi từ nhỏ lớn lên ở Diêm gia, nhưng không biết vì sao, tôi đối với nơi này cảm thấy rất xa lạ, không phải không quen biết, mà là không có tình cảm."
Hắn giấu việc đầu mình bị choáng váng lúc sáng, trước khi không biết rõ ràng sự tình, nói ra tựa hồ chỉ khiến đối phương lo lắng.
Thẩm Bân vừa nghe, nghĩ thầm anh đương nhiên không có tình cảm, nơi này căn bản không phải nhà anh, nhưng tốt nhất vẫn không nên nói ra những điều này, bởi vì giải thích lúc này cho Diêm Hình cũng quá mức ly kỳ, là một người thời đại dân quốc "lớn lên ở địa phương", rất ít có người chịu tiếp nhận chân tướng.
Chẳng lẽ nói hết thảy trước mắt đều là giả, chúng ta chỉ đang chơi game, kỳ thực anh tới từ tương lai rất nhiều rất nhiều năm về sau, địa cầu đã sớm không có người ở?
Có lẽ Diêm Hình sẽ lôi kéo cậu đi xem đại phu, còn là loại đại phụ trị bệnh điên.
"Không sao, kỳ thực em đối với nơi này cũng không có tình cảm." Thẩm Bân an ủi một phen, cười vô cùng vui vẻ: "Nhưng nơi có anh, thì nơi nào cũng là nhà của chúng ta."
Diêm Hình nhìn Thẩm Bân, duỗi tay nhéo một cái không nặng không nhẹ lên má cậu, còn chưa mở miệng cậu đã nói thêm: "Nhưng việc gì đó cũng có nguyên nhân, nếu anh thật sự cảm thấy kỳ quái, em kiến nghị anh nên đi điều tra xem không đúng chỗ nào."
Nói gì thì nói, cũng không thể để người đàn ông của mình cảm giác xung quanh quá an toàn, nếu không thông quan làm sao được?"
"Đầu tiên, người nhà anh thật sự rất kỳ quái, trong trí nhớ của anh bọn họ cũng khắc nghiệt như vậy sao? Tiếp theo, em gả tới Diêm gia còn chưa đi dạo cùng anh đâu, đợi lát nữa có muốn cũng nhau ra ngoài không?" Thẩm Bân đề nghị.
Buổi tối, không có hoạt động giải trí gì khác, ăn cơm xong đi tản bộ tiêu thực cũng tốt, Diêm Hình tựa hồ không nghĩ nhiều như vậy, dừng một lúc mới gật gật đầu: "Được, đi cùng em một chút."
Thẩm Bân nhanh chóng ăn cơm, nhưng từ trước tới nay cậu ăn gì cũng chậm, hai người vẫn tốn gần một giờ mới ra ngoài được.
Chủ yếu là Thẩm Bân phải mặc nữ trang! Quần áo đã đưa tới, cần phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, trước sau tốn hơn nửa giờ, cậu mặc bộ sườn xám mới nhất sắc mặt đỏ bừng ra ngoài.
Người nào đó thở dài, muốn hướng dẫn người đàn ông của mình bước lên con đường thông quan cũng thật không dễ dàng, quần áo lúc trước khá tốt, tuy hoa văn và đồ án giống kiểu nữ, nhưng không phải sườn xám nha, xẻ tà này có hơi quá mức.
Cũng may cậu không có lông chân......
Ban đêm Diêm gia đèn đuốc sáng trưng, chỗ nào cũng rất đẹp, Thẩm Bân thật sự xem xét kỹ, dù sao cậu sinh ra ở hiện đại, cách thời dân quốc một đoạn thời gian, cho nên rất là tò mò về phong thổ kiến trúc lúc này.
Nha hoàn bên đường tuy không phải ai cũng biết cậu, nhưng nhìn cách ăn mặc cũng biết phải hành lễ với chủ nhân, Thẩm Bân mới đầu còn đáp lại hai câu, cuối cùng cũng chỉ gật đầu, hạ nhân Diêm gia nhiều như vậy sao?
Thẩm Bân và Diêm Hình chỉ có thể nhỏ giọng tán gẫu, cũng không có phát hiện đặc biệt gì, tận đến một tiếng sau, khoảng 9 giờ, bình thường ở thời đại không có giải trí mọi người hiện tại cũng nên đi ngủ, thậm chí ngay cả hạ nhân đều ít đi nhiều, nhưng hai người vòng đi vòng lại lại gặp phải một "chủ nhân" ở Diêm gia.
"Đó là chị gái nào của anh? Hình như là chị hai, em nhớ rõ, thời điểm kính trà rất hung dữ với em." Thẩm Bân nhỏ giọng hỏi Diêm Hình.
Diêm Hình nghe được người nào đó nói chỉ đơn giản ừ một tiếng liền bắt đầu đánh giá chị hai Diêm gia, không đúng, vô cùng không đúng....người trước mắt cho hắn cảm giác sao còn giống người chết hơn cả mình thế?
"Cẩn thận một chút, cách xa nàng ra một chút." Diêm Hình nhắc nhở nói.
Thẩm Bân không rõ nguyên do: "Gì?"
"Nàng có vấn đề, có lẽ sẽ có nguy hiểm." Diêm Hình giải thích một chút.
Thẩm Bân không tiếp tục lên tiếng, bởi vì chị hai Diêm gia lúc này đã chạy tới trước mặt hai người.
Người khác căn bản không nhìn ra chị hai Diêm gia có gì không đúng, cùng lắm là vẻ mặt lạnh lùng một chút, có thể giải thích là tâm tình không tốt, nhưng nếu quan sát tỉ mỉ liền có thể phát hiện nàng không hề có một chút động tác nhỏ nào.
Quá quy củ, người sống sẽ không có khả năng quy củ như vậy.
Có lẽ có người có chứng cưỡng bách sẽ đi bước chân lớn nhỏ đều giống nhau, thậm chí nhất cử nhất động đều vô cùng ưu nhã, nhưng sẽ không thể ngay cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích, giống như được cài đặt sẵn quy trình.
Trừ khi đây là người máy.
Nhưng hiện tại Diêm Hình vẫn là "người dân quốc", trong đầu sẽ không có suy nghĩ gì về người máy, bản thân hắn đã chết, khi tự hỏi sẽ theo góc độ này mà ra.
Ở nơi người khác không nhìn thấy, Diêm Hình đứng ở trước người Thẩm Bân, chuẩn bị sẵn sàng che chắn hết thảy thương tổn cho cậu.
Đây chỉ là một động tác rất nhỏ và tự nhiên, nhưng Thẩm Bân ở phía sau lại cười.
"Nhị tỷ, đã trễ thế này sao tỷ còn ở bên ngoài một mình? Không trở về nghỉ ngơi?" Thẩm Bân nói.
Kỳ thực cậu muốn nói mụ già điên buổi tối đi dạo làm khỉ gì? Cứng rắn nhịn xuống, vẫn không nên tìm việc cho mình thì tốt hơn, tuy nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành trở thành trạng thái vô định sẽ không chết, nhưng không thể thêm phiền toái cho Diêm Hình, dù sao người đàn ông này còn rất săn sóc mà chắn ở phía trước cho cậu mà.
Như vậy, mới càng thêm kỳ quái.
Rắc rối nhất là hắn không biết bản thân vì sao lại biến thành quỷ, bởi vì như vậy chẳng may khi nào biến mất cũng không khống chế được.
Thẩm Bân ngáp một cái: "Anh làm sao thế? Vẫn còn giận em à? Hôm qua đã nói không tức giận mà."
Diêm Hình vuốt tóc cậu: "Không có, ống tay áo của em sao lại rách?" Vô cùng tự nhiên hỏi sang chuyện khác.
Thẩm Bân sững người một cái mới nhận ra cái hắn hỏi là gì, bĩu môi nói: "Hôm qua em vô cùng gian nan, gặp phải chị cả và chị hai anh, các nàng bắt nạt em phải động thủ, khi em trốn liền làm rách tay áo."
Người nào đó nói vô cùng nghiêm túc, để phòng ngừa Diêm Hình nhìn thấu, lời nói trong miệng vô cùng nhanh chóng rồi nói sang chuyện khác, ôm bụng: "Đói quá, muốn ăn."
Dù sao cậu chỉ biết người đàn ông của mình rất thông minh, nhìn thấu được mọi thứ.
Diêm Hình: "....."
Đúng lúc nha hoàn bên ngoài nghe thấy động tĩnh trong phòng, gõ cửa nói: "Tam thiếu nãi nãi, bữa tối đã chuẩn bị xong."
Trên thực tế nha hoàn trong viện không biết phòng bếp đã phát điên cái gì, lúc trước đưa đồ ăn tới đây nghe nói Thẩm Bân còn chưa tỉnh, cứ một lát lại phái người tới đây xem thử, đồ ăn lạnh liền cầm đi hâm nóng một chút, hoặc là trực tiếp đổi đi....
Rõ ràng trước đó không lâu còn bắt nạt người, mới qua một ngày liền giống như hầu hạ tổ tong, đã xảy ra chuyện gì? "Chờ một chút" Thẩm Bân sửa sang lại quần áo, xác nhận ổn thỏa mới mở miệng: "Vào đi"
Tuy cậu không quá bảo thủ, nhưng ngày thường cũng không thể quần áo không chỉnh tề đi gặp người, Thẩm Bân vẫn rất chú ý hình tượng.
Quan trọng là cậu chỉ cần ở cùng Diêm Hình, quần áo cũng không mặc tử tế, nếu bị người ngoài nhìn thấy bộ dạng như vậy, không biết sẽ não bổ cậu một mình ở trong phòng làm gì đâu.
Đám nha hoàn lục tục bưng đồ ăn vào, kỳ thực trong viện của cậu không có nhiều người, người bưng đồ ăn đa số là người sai vặt ở phòng bếp.
Thẩm Bân biết Diêm Hình tới phòng bếp, lúc ấy hắn chỉ nói qua, cậu còn tưởng không có gì, nhưng dựa theo biểu hiện lúc này có thể nhìn ra, người đàn ông của mình có lẽ hung hăng chỉnh đốn một phen.
Người nào đó vốn đã đói bụng, lập tức ngồi vào bàn bắt đầu động tay, nha hoàn bên cạnh muốn hầu hạ bị cẩu đuổi hết ra ngoài, kết quả cửa phòng còn chưa có đóng đâu, trong sân lại có người tới.
Thẩm Bân uống một ngụm chè, phân phó nha hoàn nhìn xem có chuyện gì?
Nếu người tới là "nhân vật lớn" gì đó, ví dụ như anh chị em của Diêm Hình, cậu hoàn toàn không muốn nghênh đón, là một người hẹp hòi còn thích ghi thù, đã chịu thiệt tuyệt không quên.
Nếu người tới chỉ là hạ nhân bình thường có việc tìm thì sao? Vậy càng không cần nghênh đón, cậu đói, ăn mới là quan trọng nhất.
Mắt thấy người xung quanh đều đã rời đi xa, Thẩm Bân nhỏ giọng nói: "Diêm Hình, anh rốt cục làm gì với phòng bếp? Sao nhiều món ngon như vậy ~"
Diêm Hình liền ngồi ở bên cạnh cậu, giọng nói nghe không ra mừng giận: "Gọi tôi là gì?"
Thẩm Bân ngây người, thử nói: "......Tướng công?"
Diêm Hình nhìn người nào đó, nhấc ngón tay nhẹ nhàng vuốt tóc cậu: "Nhớ kỹ, em nên gọi tôi là tướng công."
Thẩm Bân không phải thông minh tuyệt đỉnh, nhưng cũng không tới nối ngu ngốc, cậu im lặng một lát: "Em cảm thấy anh thật sự có vấn đề, từ lúc tỉnh lại tới giờ, anh vẫn chưa tha thứ cho em sao?"
Lúc trước cậu thật sự không làm gì hết! Chỉ nói hai ba câu mà thôi, huống chi còn là vì nhiệm vụ, bản thân Thẩm Bân cũng rất buồn nôn, nói bao nhiêu lời tốt đẹp đến giờ cũng chưa dỗ được, còn có thể làm sao bây giờ?
Diêm Hình chưa kịp trả lời, nha hoàn liền mặt mang theo vui mừng vào nhà nói: "Tam thiếu nãi nãi, là quản gia phái rất nhiều người hầu tới, còn tặng thật nhiều đồ dùng mới hằng ngày."
Nha hoàn ở phủ đệ sống có được không, thông thường phụ thuộc vào chủ nhân, nếu chủ tử lợi hại bản lĩnh lớn, nha hoàn cũng nước lên thì thuyền lên, ngược lại sẽ bị bắt nạt.
Vốn dĩ người trong viện của Thẩm Bân oán giận thở ngắn than dài, đều cho rằng cuộc sống chỉ có thể như vậy, kết quả lúc này tới một cú xoay mình lớn, không chỉ người của phòng bếp thay đổi thái độ, quản gia cũng nhúng tay ưu đãi.
Thẩm Bân nghĩ nghĩ, lơ đãng nhìn Diêm Hình, đây cũng là công lao của người đàn ông nhà mình?
Aiz! Vừa rồi còn bất mãn người đàn ông này vô cùng nhỏ nhen không tha thứ cho mình, kết quả người ta một giây liền giải quyết mọi việc xinh xinh đẹp đẹp, khiến người không tìm ra tật xấu.
Còn vì sao Thẩm Bân không cảm thấy người tới có liên quan tới Phùng Thế chồng của chị cả Diêm gia mà cậu đụng phải lúc trước? Ha ha, tuy người nào đó không biết nhìn người như Diêm Hình, nhưng cái loại đàn ông này, thôi bỏ đi, ngoài miệng nói thì hay, cùng lắm cũng chỉ trộm tiền tiêu vặt của bản thân mua mấy bộ quần áo đưa tới, mặt khác cũng không làm được cái thể thống gì.
Quản gia là một người trung niên hơn 40 tuổi, ông tự mình đem đồ dùng đã mua tới, vào nhà, cung kính hành lễ.
Thẩm Bân ngơ ngác nhìn đồ vật trước mặt, đặc biệt là quần áo, mấy bộ sườn xám mới tinh, trước đó không lâu cậu còn tuyệt vọng thử tìm mọi cách để có người khác đưa cho mình, kết quả....
Nếu lúc này không có người khác, cậu nhất định phải hung hăng ôm Diêm Hình hôn một cái.
Quả nhiên, chỉ có người đàn ông của mình là đáng tin cậy nhất.
Mà Diêm Hình từ đầu tới cuối cũng chưa nói gì, tất cả những thứ này không phải nên như vậy sao?
Cuối cùng cũng chờ mọi người đi hết, đóng lại cửa phòng, Thẩm Bân có rất nhiều lời muốn nói với Diêm Hình, lại không biết nói từ chỗ nào.
Ngược lại Diêm Hình trước tiên cầm lấy đôi đũa tự tay đút thức ăn cho cậu, hơn nữa trả lời câu hỏi của người nào đó lúc trước: "Không có trách tội em, là vấn đề của tôi, cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng."
Vốn dĩ hắn không muốn nói, bởi vì loại cảm giác kỳ lạ này không thể giải thích được, nhưng cũng không thể để nhóc con hiểu lầm mà thương tâm.
Thẩm Bân vừa ăn vừ nghi hoặc nói: "Không đúng chỗ nào là có ý gì?"
Diêm Hình chậm rãi mở miệng: "......Rõ ràng tôi từ nhỏ lớn lên ở Diêm gia, nhưng không biết vì sao, tôi đối với nơi này cảm thấy rất xa lạ, không phải không quen biết, mà là không có tình cảm."
Hắn giấu việc đầu mình bị choáng váng lúc sáng, trước khi không biết rõ ràng sự tình, nói ra tựa hồ chỉ khiến đối phương lo lắng.
Thẩm Bân vừa nghe, nghĩ thầm anh đương nhiên không có tình cảm, nơi này căn bản không phải nhà anh, nhưng tốt nhất vẫn không nên nói ra những điều này, bởi vì giải thích lúc này cho Diêm Hình cũng quá mức ly kỳ, là một người thời đại dân quốc "lớn lên ở địa phương", rất ít có người chịu tiếp nhận chân tướng.
Chẳng lẽ nói hết thảy trước mắt đều là giả, chúng ta chỉ đang chơi game, kỳ thực anh tới từ tương lai rất nhiều rất nhiều năm về sau, địa cầu đã sớm không có người ở?
Có lẽ Diêm Hình sẽ lôi kéo cậu đi xem đại phu, còn là loại đại phụ trị bệnh điên.
"Không sao, kỳ thực em đối với nơi này cũng không có tình cảm." Thẩm Bân an ủi một phen, cười vô cùng vui vẻ: "Nhưng nơi có anh, thì nơi nào cũng là nhà của chúng ta."
Diêm Hình nhìn Thẩm Bân, duỗi tay nhéo một cái không nặng không nhẹ lên má cậu, còn chưa mở miệng cậu đã nói thêm: "Nhưng việc gì đó cũng có nguyên nhân, nếu anh thật sự cảm thấy kỳ quái, em kiến nghị anh nên đi điều tra xem không đúng chỗ nào."
Nói gì thì nói, cũng không thể để người đàn ông của mình cảm giác xung quanh quá an toàn, nếu không thông quan làm sao được?"
"Đầu tiên, người nhà anh thật sự rất kỳ quái, trong trí nhớ của anh bọn họ cũng khắc nghiệt như vậy sao? Tiếp theo, em gả tới Diêm gia còn chưa đi dạo cùng anh đâu, đợi lát nữa có muốn cũng nhau ra ngoài không?" Thẩm Bân đề nghị.
Buổi tối, không có hoạt động giải trí gì khác, ăn cơm xong đi tản bộ tiêu thực cũng tốt, Diêm Hình tựa hồ không nghĩ nhiều như vậy, dừng một lúc mới gật gật đầu: "Được, đi cùng em một chút."
Thẩm Bân nhanh chóng ăn cơm, nhưng từ trước tới nay cậu ăn gì cũng chậm, hai người vẫn tốn gần một giờ mới ra ngoài được.
Chủ yếu là Thẩm Bân phải mặc nữ trang! Quần áo đã đưa tới, cần phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, trước sau tốn hơn nửa giờ, cậu mặc bộ sườn xám mới nhất sắc mặt đỏ bừng ra ngoài.
Người nào đó thở dài, muốn hướng dẫn người đàn ông của mình bước lên con đường thông quan cũng thật không dễ dàng, quần áo lúc trước khá tốt, tuy hoa văn và đồ án giống kiểu nữ, nhưng không phải sườn xám nha, xẻ tà này có hơi quá mức.
Cũng may cậu không có lông chân......
Ban đêm Diêm gia đèn đuốc sáng trưng, chỗ nào cũng rất đẹp, Thẩm Bân thật sự xem xét kỹ, dù sao cậu sinh ra ở hiện đại, cách thời dân quốc một đoạn thời gian, cho nên rất là tò mò về phong thổ kiến trúc lúc này.
Nha hoàn bên đường tuy không phải ai cũng biết cậu, nhưng nhìn cách ăn mặc cũng biết phải hành lễ với chủ nhân, Thẩm Bân mới đầu còn đáp lại hai câu, cuối cùng cũng chỉ gật đầu, hạ nhân Diêm gia nhiều như vậy sao?
Thẩm Bân và Diêm Hình chỉ có thể nhỏ giọng tán gẫu, cũng không có phát hiện đặc biệt gì, tận đến một tiếng sau, khoảng 9 giờ, bình thường ở thời đại không có giải trí mọi người hiện tại cũng nên đi ngủ, thậm chí ngay cả hạ nhân đều ít đi nhiều, nhưng hai người vòng đi vòng lại lại gặp phải một "chủ nhân" ở Diêm gia.
"Đó là chị gái nào của anh? Hình như là chị hai, em nhớ rõ, thời điểm kính trà rất hung dữ với em." Thẩm Bân nhỏ giọng hỏi Diêm Hình.
Diêm Hình nghe được người nào đó nói chỉ đơn giản ừ một tiếng liền bắt đầu đánh giá chị hai Diêm gia, không đúng, vô cùng không đúng....người trước mắt cho hắn cảm giác sao còn giống người chết hơn cả mình thế?
"Cẩn thận một chút, cách xa nàng ra một chút." Diêm Hình nhắc nhở nói.
Thẩm Bân không rõ nguyên do: "Gì?"
"Nàng có vấn đề, có lẽ sẽ có nguy hiểm." Diêm Hình giải thích một chút.
Thẩm Bân không tiếp tục lên tiếng, bởi vì chị hai Diêm gia lúc này đã chạy tới trước mặt hai người.
Người khác căn bản không nhìn ra chị hai Diêm gia có gì không đúng, cùng lắm là vẻ mặt lạnh lùng một chút, có thể giải thích là tâm tình không tốt, nhưng nếu quan sát tỉ mỉ liền có thể phát hiện nàng không hề có một chút động tác nhỏ nào.
Quá quy củ, người sống sẽ không có khả năng quy củ như vậy.
Có lẽ có người có chứng cưỡng bách sẽ đi bước chân lớn nhỏ đều giống nhau, thậm chí nhất cử nhất động đều vô cùng ưu nhã, nhưng sẽ không thể ngay cả đầu ngón tay cũng không nhúc nhích, giống như được cài đặt sẵn quy trình.
Trừ khi đây là người máy.
Nhưng hiện tại Diêm Hình vẫn là "người dân quốc", trong đầu sẽ không có suy nghĩ gì về người máy, bản thân hắn đã chết, khi tự hỏi sẽ theo góc độ này mà ra.
Ở nơi người khác không nhìn thấy, Diêm Hình đứng ở trước người Thẩm Bân, chuẩn bị sẵn sàng che chắn hết thảy thương tổn cho cậu.
Đây chỉ là một động tác rất nhỏ và tự nhiên, nhưng Thẩm Bân ở phía sau lại cười.
"Nhị tỷ, đã trễ thế này sao tỷ còn ở bên ngoài một mình? Không trở về nghỉ ngơi?" Thẩm Bân nói.
Kỳ thực cậu muốn nói mụ già điên buổi tối đi dạo làm khỉ gì? Cứng rắn nhịn xuống, vẫn không nên tìm việc cho mình thì tốt hơn, tuy nhiệm vụ của cậu đã hoàn thành trở thành trạng thái vô định sẽ không chết, nhưng không thể thêm phiền toái cho Diêm Hình, dù sao người đàn ông này còn rất săn sóc mà chắn ở phía trước cho cậu mà.
Danh sách chương