Sau khi bận rộn một phen, cả người Nhiếp Cẩn Huyên đều rã rời.
Nhưng nhìn cẳng chân bị băng bó thành một cục kia của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên vẫn nhịn không được câu môi, vừa thu thập đồ vật, vừa mở miệng cằn nhằn.
"Lần này ngươi phải cẩn thận hơn một chút, nhớ để ý đến đồ ăn, không thể ăn đồ ăn quá mặn, quá cay, quá chua cũng không được.
Thịt bò, thịt dê, hay các món hải sản cũng phải ăn ít một chút, không được uống rượu.
Nói chung là ăn thanh đạm, hạn chế gia vị.
Hơn nữa hai ngày nay cũng không được đi lại nhiều..."
"Ngày mai còn phải vào núi."
Trải qua mấy tháng sống chung, giúp Nhiếp Cẩn Huyên biết được một sự thật.
Nhìn bề ngoài Ân Phượng Trạm là một người trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, đa tài đa nghệ, nhưng trên thực tế hắn là một nam nhân thiếu thường thức, không thể tự chăm sóc mình trong sinh hoạt hằng ngày.
Cho nên, Nhiếp Cẩn Huyên mới nhịn không được nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
Ai ngờ, bên này nàng còn chưa nói hết lời, Ân Phượng Trạm đã nhả ra một câu khiến Nhiếp Cẩn Huyên im bặt.
Vừa nghe lời này, trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên liền phát hỏa.
Ném khăn vải dính đầy dịch mủ trên tay lên bàn, mắng Ân Phượng Trạm một trận.
"Vào núi?! Ngươi muốn leo núi nào? Có phải ngươi không muốn sống nữa đúng không? Hay là nói, cái chân này ngươi không cần nữa?"
Nhiếp Cẩn Huyên tức giận đến mức cả người đều run lên, hận không thể trực tiếp lao vào đánh nam nhân trước mặt một trận, nhưng nàng cũng hiểu trong lòng Ân Phượng Trạm đang suy nghĩ cái gì, vì thế nàng nhanh chóng kiềm chế bản thân lại, sau đó đổi giọng.
"Ta biết ngươi sợ người khác nghi ngờ, nhưng Ân Phượng Trạm ta phải nhắc ngươi trước, hiện tại miệng vết thương của ngươi đã sưng mủ, nếu ngươi còn không chịu ngoan ngoãn ở một chỗ dưỡng thương, thì cái mạng nhỏ của ngươi cũng đi đời! Đến lúc đó, đừng nói ngươi muốn làm cái gì, ngay cả việc che dấu người khác, tất cả đều trở nên vô nghĩa!"
Từ trước đến giờ, Nhiếp Cẩn Huyên không phải là một người biết thuyết phục người khác, nhưng cái gì lợi, cái gì hại, nàng phải phân tích rõ ràng.
Đối diện với sự cảnh cáo của Nhiếp Cẩn Huyên, Ân Phượng Trạm vẫn chỉ lẳng lặng nhìn nàng, trầm mặc không nói.
Thấy Ân Phượng Trạm không khác gì hũ nút, trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên dù có sinh khí đến mức nào cũng không thể thốt lên lời.
Bất quá, vẫn không đành lòng, một bên thu dọn đồ đạc, một bên lầm bầm.
"Hừ! Dù sao những điều cần nói ta đã nói, còn muốn làm như thế nào là chuyện của ngươi.
Đương nhiên, nếu ngươi không muốn sống nữa thì càng tốt, nếu thật sự ngươi chết đi, ta lập tức có thể tái giá, cho dù không thể gả cho người khác đi nữa cũng tốt hơn mỗi ngày phải cãi nhau với ngươi.
Nhưng nếu sớm biết ngươi không có ý định sống tiếp vừa nãy ta đã không giúp ngươi hút mủ, hại ta đến bây giờ còn cảm thấy ớn lạnh, không biết có bị ngươi lây bệnh hay không, ta..."
Lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên Nhiếp Cẩn Huyên phá lệ lải nhải dài dòng như vậy với một người nam nhân.
Bất quá, thời điểm nàng càng nói càng thấy thuận miệng thì Ân Phượng Trạm bỗng nhiên duỗi tay kéo nàng vào lòng, tiếp theo đôi môi mỏng kia liền phủ lên môi nàng...Đồng thời đem toàn bộ những lời còn chưa kịp nói của Nhiếp Cẩn Huyên nuốt vào!
...!
Thời gian phảng phất dừng lại!
Cả không gian chìm vào trong im lặng!
Ân Phượng Trạm hôn nàng...!
Lúc này, cảm giác được lực đạo cường hãn của nam nhân kia, vừa bá đạo lại cuồng vọng như muốn nuốt nàng vào trong bụng, cả người Nhiếp Cẩn Huyên tức khắc ngây dại!
Hai mắt mở to, chậu nước và bầu rượu trong tay lách cách rơi xuống đất, khiến sàn nhà trở thành bãi chiến trường.
Bên này, Ân Phượng Trạm cũng trợn tròn hai mắt, đối diện với ánh mắt của Nhiếp Cẩn Huyên, ngay sau đó cái lưỡi linh hoạt của hắn nhanh chóng công thành đoạt đất, bá đạo cạy ra đôi môi ngậm chặt của của nữ nhân trong ngực, thuận thế đi vào...!
Nháy mắt, trái tim Nhiếp Cẩn Huyên run lên, đập thật mạnh.
Nhưng sau đó lại khôi phục tinh thần, giơ tay đẩy nam nhân trước mắt ra...!
...!
Một nụ hôn, phá bỏ tất cả.
Sau đó, cả Ân Phượng Trạm và Nhiếp Cẩn Huyên đều im lặng, không ai chịu mở lời nói một câu.
Tuy cũng ngủ chung giường như mấy bữa trước, nhưng sáng hôm sau, thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên tỉnh lại, đã không thấy bóng dáng Ân Phượng Trạm đâu cả!
Hắn vẫn cố chấp đi rừng phong tím!
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi sinh khí, nhưng cũng không nhắc đến nữa.
Suốt một ngày, tinh thần của Nhiếp Cẩn Huyên đều không yên.
Buổi chiều nàng còn định ngủ một giấc, nào ngờ, nàng vừa mới nằm xuống một lát, đã nghe thấy tiếng mở cửa.
Theo bản năng, Nhiếp Cẩn Huyên liền cho rằng người vào phòng là Tiểu Tú, vì thế mới thấp giọng phân phó.
"Ta ngủ một lát, nếu có chuyện gì thì nhớ gọi ta dậy!"
Nhiếp Cẩn Huyên nhẹ nhàng nói từng chữ, dứt lời, hai mắt hơi nhắm lại...Nhưng lúc này lại có một âm thanh quen thuộc truyền tới.
"Đứng dậy, xảy ra chuyện rồi!"
....
Nhưng nhìn cẳng chân bị băng bó thành một cục kia của Ân Phượng Trạm, Nhiếp Cẩn Huyên vẫn nhịn không được câu môi, vừa thu thập đồ vật, vừa mở miệng cằn nhằn.
"Lần này ngươi phải cẩn thận hơn một chút, nhớ để ý đến đồ ăn, không thể ăn đồ ăn quá mặn, quá cay, quá chua cũng không được.
Thịt bò, thịt dê, hay các món hải sản cũng phải ăn ít một chút, không được uống rượu.
Nói chung là ăn thanh đạm, hạn chế gia vị.
Hơn nữa hai ngày nay cũng không được đi lại nhiều..."
"Ngày mai còn phải vào núi."
Trải qua mấy tháng sống chung, giúp Nhiếp Cẩn Huyên biết được một sự thật.
Nhìn bề ngoài Ân Phượng Trạm là một người trên thông thiên văn, dưới tường địa lý, đa tài đa nghệ, nhưng trên thực tế hắn là một nam nhân thiếu thường thức, không thể tự chăm sóc mình trong sinh hoạt hằng ngày.
Cho nên, Nhiếp Cẩn Huyên mới nhịn không được nhắc đi nhắc lại nhiều lần.
Ai ngờ, bên này nàng còn chưa nói hết lời, Ân Phượng Trạm đã nhả ra một câu khiến Nhiếp Cẩn Huyên im bặt.
Vừa nghe lời này, trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên liền phát hỏa.
Ném khăn vải dính đầy dịch mủ trên tay lên bàn, mắng Ân Phượng Trạm một trận.
"Vào núi?! Ngươi muốn leo núi nào? Có phải ngươi không muốn sống nữa đúng không? Hay là nói, cái chân này ngươi không cần nữa?"
Nhiếp Cẩn Huyên tức giận đến mức cả người đều run lên, hận không thể trực tiếp lao vào đánh nam nhân trước mặt một trận, nhưng nàng cũng hiểu trong lòng Ân Phượng Trạm đang suy nghĩ cái gì, vì thế nàng nhanh chóng kiềm chế bản thân lại, sau đó đổi giọng.
"Ta biết ngươi sợ người khác nghi ngờ, nhưng Ân Phượng Trạm ta phải nhắc ngươi trước, hiện tại miệng vết thương của ngươi đã sưng mủ, nếu ngươi còn không chịu ngoan ngoãn ở một chỗ dưỡng thương, thì cái mạng nhỏ của ngươi cũng đi đời! Đến lúc đó, đừng nói ngươi muốn làm cái gì, ngay cả việc che dấu người khác, tất cả đều trở nên vô nghĩa!"
Từ trước đến giờ, Nhiếp Cẩn Huyên không phải là một người biết thuyết phục người khác, nhưng cái gì lợi, cái gì hại, nàng phải phân tích rõ ràng.
Đối diện với sự cảnh cáo của Nhiếp Cẩn Huyên, Ân Phượng Trạm vẫn chỉ lẳng lặng nhìn nàng, trầm mặc không nói.
Thấy Ân Phượng Trạm không khác gì hũ nút, trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên dù có sinh khí đến mức nào cũng không thể thốt lên lời.
Bất quá, vẫn không đành lòng, một bên thu dọn đồ đạc, một bên lầm bầm.
"Hừ! Dù sao những điều cần nói ta đã nói, còn muốn làm như thế nào là chuyện của ngươi.
Đương nhiên, nếu ngươi không muốn sống nữa thì càng tốt, nếu thật sự ngươi chết đi, ta lập tức có thể tái giá, cho dù không thể gả cho người khác đi nữa cũng tốt hơn mỗi ngày phải cãi nhau với ngươi.
Nhưng nếu sớm biết ngươi không có ý định sống tiếp vừa nãy ta đã không giúp ngươi hút mủ, hại ta đến bây giờ còn cảm thấy ớn lạnh, không biết có bị ngươi lây bệnh hay không, ta..."
Lớn đến chừng này, đây là lần đầu tiên Nhiếp Cẩn Huyên phá lệ lải nhải dài dòng như vậy với một người nam nhân.
Bất quá, thời điểm nàng càng nói càng thấy thuận miệng thì Ân Phượng Trạm bỗng nhiên duỗi tay kéo nàng vào lòng, tiếp theo đôi môi mỏng kia liền phủ lên môi nàng...Đồng thời đem toàn bộ những lời còn chưa kịp nói của Nhiếp Cẩn Huyên nuốt vào!
...!
Thời gian phảng phất dừng lại!
Cả không gian chìm vào trong im lặng!
Ân Phượng Trạm hôn nàng...!
Lúc này, cảm giác được lực đạo cường hãn của nam nhân kia, vừa bá đạo lại cuồng vọng như muốn nuốt nàng vào trong bụng, cả người Nhiếp Cẩn Huyên tức khắc ngây dại!
Hai mắt mở to, chậu nước và bầu rượu trong tay lách cách rơi xuống đất, khiến sàn nhà trở thành bãi chiến trường.
Bên này, Ân Phượng Trạm cũng trợn tròn hai mắt, đối diện với ánh mắt của Nhiếp Cẩn Huyên, ngay sau đó cái lưỡi linh hoạt của hắn nhanh chóng công thành đoạt đất, bá đạo cạy ra đôi môi ngậm chặt của của nữ nhân trong ngực, thuận thế đi vào...!
Nháy mắt, trái tim Nhiếp Cẩn Huyên run lên, đập thật mạnh.
Nhưng sau đó lại khôi phục tinh thần, giơ tay đẩy nam nhân trước mắt ra...!
...!
Một nụ hôn, phá bỏ tất cả.
Sau đó, cả Ân Phượng Trạm và Nhiếp Cẩn Huyên đều im lặng, không ai chịu mở lời nói một câu.
Tuy cũng ngủ chung giường như mấy bữa trước, nhưng sáng hôm sau, thời điểm Nhiếp Cẩn Huyên tỉnh lại, đã không thấy bóng dáng Ân Phượng Trạm đâu cả!
Hắn vẫn cố chấp đi rừng phong tím!
Vừa nghĩ đến đây, trong lòng Nhiếp Cẩn Huyên không khỏi sinh khí, nhưng cũng không nhắc đến nữa.
Suốt một ngày, tinh thần của Nhiếp Cẩn Huyên đều không yên.
Buổi chiều nàng còn định ngủ một giấc, nào ngờ, nàng vừa mới nằm xuống một lát, đã nghe thấy tiếng mở cửa.
Theo bản năng, Nhiếp Cẩn Huyên liền cho rằng người vào phòng là Tiểu Tú, vì thế mới thấp giọng phân phó.
"Ta ngủ một lát, nếu có chuyện gì thì nhớ gọi ta dậy!"
Nhiếp Cẩn Huyên nhẹ nhàng nói từng chữ, dứt lời, hai mắt hơi nhắm lại...Nhưng lúc này lại có một âm thanh quen thuộc truyền tới.
"Đứng dậy, xảy ra chuyện rồi!"
....
Danh sách chương