Ân Phượng Trạm không biết Nhiếp Cẩn Huyên đi ra ngoài làm gì, thẳng đến mười lăm phút sau, Nhiếp Cẩn Huyên mới từ từ trở lại, đồng thời trên tay còn cầm theo một bầu rượu.
Thấy thế, Ân Phượng Trạm không khỏi hạ mắt, miệng không nói bất cứ lời nào.
Bên này, Nhiếp Cẩn Huyên vừa bước vào phòng đã trực tiếp ngồi xuống cạnh Ân Phượng Trạm, đồng thời còn đem một ngọn đèn dầu đặt ở trước mặt, sau đó chuẩn bị khăn vải, nước sạch,...!Rồi cúi đầu, cầm lấy con dao trên bàn, hơ lưỡi dao lên ngọn lửa để khử trùng.
Từng hành động đều vô cùng cẩn thận, cả gương mặt cũng hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm có.
Trong khi chuẩn bị còn không quên nhắc nhở.
"Lát nữa ta sẽ cắt một nhát lên miệng vết thương của ngươi, sau đó sẽ lấy hết mủ ra, có thể hơi đau một chút, ngươi phải cố gắng chịu đựng."
Vừa nói, Nhiếp Cẩn Huyên vừa ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ân Phượng Trạm một cái, tiếp theo liền đặt ngọn đèn dầu qua một bên, rồi dùng mũi dao cắt một đường lên miệng vết thương kia!
Nháy mắt, dịch mủ màu trắng liền chảy ra.
Nhiếp Cẩn Huyên vội vàng ném con dao qua bên cạnh, sau đó lấy khăn đã thấm rượu đặt lên vết thương, lau sạch dịch mủ nhơ nhớp.
Nhưng mấy ngày nay, Ân Phượng Trạm rất bận rộn, đi đi về về không có thời gian mà nghỉ ngơi khiến cho vết thương vốn chưa lành chuyển biến nghiêm trọng.
Dịch mủ bị nặn ra hết, cuối cùng còn mang theo tia máu.
Lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên mới thả lỏng, đem ít rượu còn sót lại đổ thẳng lên vết thương, sau đó dùng khăn sạch lau lại một lần nữa.
Vốn dĩ nàng nghĩ vết thương đã được xử lý tốt nhưng vào lúc nàng chuẩn bị thu dọn đồ đạc thì có một chất lỏng màu vàng nhạt chảy ra từ cẳng chân của Ân Phượng Trạm.
Tức khắc, hai mày Nhiếp Cẩn Huyên liền nhíu chặt, hai tay theo phản xạ mà ép chặt hai đầu vết thương, dùng sức nặn hết mủ ra, nhưng hiệu quả đạt được lại không như ý.
Cuối cùng ánh mắt nàng ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào miệng vết thương kia, rồi cúi đầu, trực tiếp dùng miệng để hút chất lỏng màu vàng kia ra!
Động tác của Nhiếp Cẩn Huyên quá đột ngột!
Khiến cho Ân Phượng Trạm không kịp phản ứng, chỉ trơ mắt nhìn môi nàng áp lên chân mình.
Mà bên này, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không có sức lực để nghĩ nhiều, chỉ cố gắng dùng sức hút dịch mủ từ trong vết thương, sau đó đem từng ngụm từng ngụm nhổ vào chậu nước bằng đồng...!
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Thỉnh thoảng truyền đến âm thanh rầm do dịch mủ và máu tươi đụng vào thành chậu.
Thẳng đến một hồi lâu, Nhiếp Cẩn Huyên mới ngừng lại động tác của mình, cúi đầu nhìn miệng vết thương toàn là máu kia, mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó đứng dậy, cầm lấy ly trà trên bàn súc miệng vài lần, rồi mới mở miệng.
"Bây giờ ta sẽ dùng rượu để rửa sạch vết thương cho ngươi.
Sẽ hơi đau, ngươi phải gắng chịu một chút."
Dứt lời, liền cầm lấy bầu rượu làm sạch vết thương cho Ân Phượng Trạm, sau đó nhẹ nhàng thoa thuốc lên miệng vết thương kia, cuối cùng dùng một tấm vải trắng băng bó lại!.
Thấy thế, Ân Phượng Trạm không khỏi hạ mắt, miệng không nói bất cứ lời nào.
Bên này, Nhiếp Cẩn Huyên vừa bước vào phòng đã trực tiếp ngồi xuống cạnh Ân Phượng Trạm, đồng thời còn đem một ngọn đèn dầu đặt ở trước mặt, sau đó chuẩn bị khăn vải, nước sạch,...!Rồi cúi đầu, cầm lấy con dao trên bàn, hơ lưỡi dao lên ngọn lửa để khử trùng.
Từng hành động đều vô cùng cẩn thận, cả gương mặt cũng hiện lên vẻ nghiêm túc hiếm có.
Trong khi chuẩn bị còn không quên nhắc nhở.
"Lát nữa ta sẽ cắt một nhát lên miệng vết thương của ngươi, sau đó sẽ lấy hết mủ ra, có thể hơi đau một chút, ngươi phải cố gắng chịu đựng."
Vừa nói, Nhiếp Cẩn Huyên vừa ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ân Phượng Trạm một cái, tiếp theo liền đặt ngọn đèn dầu qua một bên, rồi dùng mũi dao cắt một đường lên miệng vết thương kia!
Nháy mắt, dịch mủ màu trắng liền chảy ra.
Nhiếp Cẩn Huyên vội vàng ném con dao qua bên cạnh, sau đó lấy khăn đã thấm rượu đặt lên vết thương, lau sạch dịch mủ nhơ nhớp.
Nhưng mấy ngày nay, Ân Phượng Trạm rất bận rộn, đi đi về về không có thời gian mà nghỉ ngơi khiến cho vết thương vốn chưa lành chuyển biến nghiêm trọng.
Dịch mủ bị nặn ra hết, cuối cùng còn mang theo tia máu.
Lúc này, Nhiếp Cẩn Huyên mới thả lỏng, đem ít rượu còn sót lại đổ thẳng lên vết thương, sau đó dùng khăn sạch lau lại một lần nữa.
Vốn dĩ nàng nghĩ vết thương đã được xử lý tốt nhưng vào lúc nàng chuẩn bị thu dọn đồ đạc thì có một chất lỏng màu vàng nhạt chảy ra từ cẳng chân của Ân Phượng Trạm.
Tức khắc, hai mày Nhiếp Cẩn Huyên liền nhíu chặt, hai tay theo phản xạ mà ép chặt hai đầu vết thương, dùng sức nặn hết mủ ra, nhưng hiệu quả đạt được lại không như ý.
Cuối cùng ánh mắt nàng ngưng trọng, nhìn chằm chằm vào miệng vết thương kia, rồi cúi đầu, trực tiếp dùng miệng để hút chất lỏng màu vàng kia ra!
Động tác của Nhiếp Cẩn Huyên quá đột ngột!
Khiến cho Ân Phượng Trạm không kịp phản ứng, chỉ trơ mắt nhìn môi nàng áp lên chân mình.
Mà bên này, Nhiếp Cẩn Huyên cũng không có sức lực để nghĩ nhiều, chỉ cố gắng dùng sức hút dịch mủ từ trong vết thương, sau đó đem từng ngụm từng ngụm nhổ vào chậu nước bằng đồng...!
Trong phòng lặng ngắt như tờ.
Thỉnh thoảng truyền đến âm thanh rầm do dịch mủ và máu tươi đụng vào thành chậu.
Thẳng đến một hồi lâu, Nhiếp Cẩn Huyên mới ngừng lại động tác của mình, cúi đầu nhìn miệng vết thương toàn là máu kia, mới nhẹ nhàng thở ra, sau đó đứng dậy, cầm lấy ly trà trên bàn súc miệng vài lần, rồi mới mở miệng.
"Bây giờ ta sẽ dùng rượu để rửa sạch vết thương cho ngươi.
Sẽ hơi đau, ngươi phải gắng chịu một chút."
Dứt lời, liền cầm lấy bầu rượu làm sạch vết thương cho Ân Phượng Trạm, sau đó nhẹ nhàng thoa thuốc lên miệng vết thương kia, cuối cùng dùng một tấm vải trắng băng bó lại!.
Danh sách chương