Hoàng không có ý định ngủ nữa, bước thẳng ra ngoài, mở cánh cổng chính ra, hít thở không khí trong lành.
Đúng là ở nông thôn có khác. Không khí thật sự rất mát mẻ, cây cối mọc ven đường phủ bóng râm um tùm, không có nhiều khói bụi như ở Hà Nội.
"Hoàng đi học về rồi đấy hả con ơi?"
Cậu giật mình quay đầu lại. Từ xa xa, có một tốp phụ nữ trung niên, đội nón, đi bộ, cười nói với nhau rất vui vẻ.
"Con chào các bác. Các bác mới đi chợ về ạ?"
Hoàng cười cười. Quê Hoàng là vậy, cứ mỗi buổi sáng, các bà nội trợ cùng nhau đi chợ, trò chuyện rôm rả, vì chợ rất gần nên họ thường đi bộ.
Họ đi lại gần chỗ Hoàng.
"Con mẹ Châu lớn quá rồi. Có muốn làm con rể bác Lan không?"
Một người phụ nữ nhìn Hoàng, nắm tay cậu, cười.
"Dạ... Cháu đang còn đi học mà..."
Cậu cười trừ. Nhưng trong đầu cố nhớ ra khuôn mặt của con gái bác Lan. Ahihi, là cái Nhung.
"Nhưng cứ để em Nhung học xong đã ạ."
"Cái bà này, thấy thanh niên nào đẹp trai là lại mở mồm ra kén rể, có thôi ngay không?"
Mấy bà còn lại cũng đồng tình, tất cả cùng cười phá lên.
"Chết dở, các chị có về nhanh mà sang nhà ông Thắng một lát hay không?!?"
Một bác gái nữa lại lên tiếng.
Cả hội lại tiếp tục nhao nhao.
"Thôi được rồi, khi nào rảnh nhớ ghé nhà các bác chơi nhé. Bác vui lắm đấy. Giờ bác phải về để kịp giờ đi phúng đã. Chiều còn phải làm cỗ xôi đem ra điện. Nay bắt đầu hội làng rồi. Haizz..."
Bác Lan bỏ tay Hoàng ra.
"Bác Thắng?!? Bác Thắng bị làm sao vậy ạ? Sao lại đi phúng?!?"
Hoàng giật mình nhớ lại lần cuối nhìn thấy người đàn ông trung niên ấy.
Bác Thắng năm nay đã sang tuổi ngũ tuần rồi. Mái tóc cũng điểm bạc. Ly dị vợ con đã hơn chục năm nay. Lần trước Hoàng về, bác còn khỏe lắm, còn cho Hoàng một ít hạt đỗ xanh bác trồng để đem ra Hà Nội nữa. Cậu rất quý bác.
"Ông ấy thắt cổ tự tử ở gốc cây hồng bì sau nhà ấy. Chắc là một mình buồn bã sinh ra trầm cảm... Mà cũng đúng thôi, đến hội làng rồi... Cái khu đất ấy... À à không, ý bác là khu ấy buồn nên mới như thế. Người ta mới phát hiện cách đây một tiếng đồng hồ thôi. Các bác bay giờ sang đấy dọn dẹp chuẩn bị đây. Nhà cửa thì không có ai, khi mất phải nhờ cậy hàng xóm. Khổ thân..."
Một người lấy tay kéo ra hiệu bà Lan không được nói nữa. Họ chào Hoàng.
Mấy người phụ nữ đã đi khuất dạng.
Hoàng nhận thấy điều gì đó không ổn trong lời nói của bà Lan.
Khu đất bác Thắng sống đúng thực sự là vô cùng không ổn.
Nhà bác Thắng ở khu gần ngay Điện Phủ.
Đúng là ở nông thôn có khác. Không khí thật sự rất mát mẻ, cây cối mọc ven đường phủ bóng râm um tùm, không có nhiều khói bụi như ở Hà Nội.
"Hoàng đi học về rồi đấy hả con ơi?"
Cậu giật mình quay đầu lại. Từ xa xa, có một tốp phụ nữ trung niên, đội nón, đi bộ, cười nói với nhau rất vui vẻ.
"Con chào các bác. Các bác mới đi chợ về ạ?"
Hoàng cười cười. Quê Hoàng là vậy, cứ mỗi buổi sáng, các bà nội trợ cùng nhau đi chợ, trò chuyện rôm rả, vì chợ rất gần nên họ thường đi bộ.
Họ đi lại gần chỗ Hoàng.
"Con mẹ Châu lớn quá rồi. Có muốn làm con rể bác Lan không?"
Một người phụ nữ nhìn Hoàng, nắm tay cậu, cười.
"Dạ... Cháu đang còn đi học mà..."
Cậu cười trừ. Nhưng trong đầu cố nhớ ra khuôn mặt của con gái bác Lan. Ahihi, là cái Nhung.
"Nhưng cứ để em Nhung học xong đã ạ."
"Cái bà này, thấy thanh niên nào đẹp trai là lại mở mồm ra kén rể, có thôi ngay không?"
Mấy bà còn lại cũng đồng tình, tất cả cùng cười phá lên.
"Chết dở, các chị có về nhanh mà sang nhà ông Thắng một lát hay không?!?"
Một bác gái nữa lại lên tiếng.
Cả hội lại tiếp tục nhao nhao.
"Thôi được rồi, khi nào rảnh nhớ ghé nhà các bác chơi nhé. Bác vui lắm đấy. Giờ bác phải về để kịp giờ đi phúng đã. Chiều còn phải làm cỗ xôi đem ra điện. Nay bắt đầu hội làng rồi. Haizz..."
Bác Lan bỏ tay Hoàng ra.
"Bác Thắng?!? Bác Thắng bị làm sao vậy ạ? Sao lại đi phúng?!?"
Hoàng giật mình nhớ lại lần cuối nhìn thấy người đàn ông trung niên ấy.
Bác Thắng năm nay đã sang tuổi ngũ tuần rồi. Mái tóc cũng điểm bạc. Ly dị vợ con đã hơn chục năm nay. Lần trước Hoàng về, bác còn khỏe lắm, còn cho Hoàng một ít hạt đỗ xanh bác trồng để đem ra Hà Nội nữa. Cậu rất quý bác.
"Ông ấy thắt cổ tự tử ở gốc cây hồng bì sau nhà ấy. Chắc là một mình buồn bã sinh ra trầm cảm... Mà cũng đúng thôi, đến hội làng rồi... Cái khu đất ấy... À à không, ý bác là khu ấy buồn nên mới như thế. Người ta mới phát hiện cách đây một tiếng đồng hồ thôi. Các bác bay giờ sang đấy dọn dẹp chuẩn bị đây. Nhà cửa thì không có ai, khi mất phải nhờ cậy hàng xóm. Khổ thân..."
Một người lấy tay kéo ra hiệu bà Lan không được nói nữa. Họ chào Hoàng.
Mấy người phụ nữ đã đi khuất dạng.
Hoàng nhận thấy điều gì đó không ổn trong lời nói của bà Lan.
Khu đất bác Thắng sống đúng thực sự là vô cùng không ổn.
Nhà bác Thắng ở khu gần ngay Điện Phủ.
Danh sách chương