Hashi nghe câu hỏi nhíu mày: "Cô lôi Yuku vào chuyện này làm gì?".

Seika cười khẩy:"Nếu không là vì cô ta thì còn là vì cái gì? Himemiko, nàng cũng đừng nghĩ ta không biết hai người là quan hệ gì!"

Hashi lạnh lẽo nhìn nàng: "Cứ cho là vậy đi, rồi sao nữa?".

Seika rốt cuộc nghiêm túc đón lấy ánh mắt Hashi, giọng nói cũng trầm xuống: "Ta thua kém tiểu Hỏa thần kia sao? Hay chỉ vì ta kém may mắn để cô ta đến trước?"

Nàng chậm rãi áp lại gần Hashi, chậm rãi nói ra toàn bộ trăn trở bấy lâu: "Nàng nói đi, phải như thế nào nàng mới có thể buông xuống tiểu Hỏa thần, thử một lần mở lòng với ta, chỉ một lần ta cũng có thể cam tâm từ bỏ, tại sao không thể? Nàng nói đi, sao lại khiến ta phải lòng nàng? Sao lại khiến ta hận nàng không được yêu nàng không xong như vậy?".

Hashi nhìn khuôn mặt Seika gần sát mình, giọng nói nỉ non bất lực, lông mày rất nhanh chau lại. Sau đó mặt không đổi sắc không lưu tình đẩy Seika ra, chậm rãi đứng lên, hàn khí lạnh lẽo vờn quanh thân thể.

"Cô nói nhiều như vậy làm gì?"

Seika bất chợt im bặt, nghe được câu này đến tâm nàng cũng co lại, buốt giá dần xâm chiếm. Lại vừa tủi hổ vừa tức giận, lần đầu tiên dũng cảm bày tỏ đến nghe đối phương cũng không muốn nghe.

Hashi dùng ánh mắt chán ghét nhìn nàng, giọng điệu đạm bạc mà lạnh lẽo tuyệt tình: "Ta không thích cô chính là không thích cô, vì không thích nên không thể mở lòng, đơn giản là vậy".

Seika mím môi nhìn nàng, ánh mắt nhuốm lệ quang.

"Hơn nữa, cô nói đúng". Hashi đứng thẳng người nói ra lời đả kích nhất, tàn nhẫn sát phạt: "Chính là tiểu Hỏa thần, vì ta yêu Yuku, cho nên cái gì cũng không muốn tiếp nhận. Nếu không là Yuku, cũng sẽ không là ai khác."

Tầm mắt di rời không để ý đến Seika như thế nào, Hashi lạnh lùng xoay người, lên ngựa thúc thẳng một đường, một cái nhìn cũng không nhìn lại.

Trên đời này, có nhiều thứ không dứt khoát sẽ càng tệ hại.

Nàng không biết bản thân động lòng với Yuku là yêu hay cảm động, nhưng hiện tại trong mắt nàng chỉ cần Yuku.

Bất cứ ai khác đều không thể để tâm.

Vốn dĩ toàn tâm toàn ý với một người, còn chưa chắc có thể chu toàn cho người đó. Hashi cũng chỉ muốn dành mọi thứ cho Yuku, cùng nàng ở bên chiếu cố lẫn nhau.

Cho nên, đắc tội tới mức nào, Seika, ta xin lỗi không thể làm khác!

_______________________________________

Hashi đi rồi, Seika bất lực ngã ngồi trên nền đất, nước mắt đã khô cứng nơi khoé mi.

Ngây ngốc nhìn xung quanh, cuối cùng cười lên một tràng điên dại.

Lần đầu yêu,  nhanh nhưng không nhạt, cũng là một nhát dao đâm chết tâm nàng.

Mãi mãi.

Tại sao?

Seika không nhớ nổi, từ lúc nảy sinh tình cảm với Hashi nàng đã luôn tự hỏi câu tại sao bao nhiêu lần nữa.

Vì nàng luôn không biết phải làm thế nào, không thể thay đổi tình thế, nên luôn chỉ có thể hỏi tại sao....

Tà áo trắng trong trẻo, lạnh lùng tà mị, nhàn tản tại thượng.

Nàng hận, nàng căm hận nữ nhân đó!

Nàng hận...

Nụ cười bình dị, thanh âm đạm bạc.

Nàng lại ngu ngốc trầm luân.

Himemiko!!

Ta thề, cả đời này, chỉ dùng để hận cô!

Ta, sẽ trở thành kẻ thù lớn nhất trong đời cô!

À....

Khoé môi Seika nhếch lên âm độc, tầm mắt tối đen lấy lại dần thần thức.

Tiểu Hỏa thần Yuku, cô cũng không thiếu phần đâu!

_______________________________________

Tứ hoàng tử dẫn Yuku đi rất lâu, cuối cùng tới một mật đạo. Cả hai không dừng bước tiến vào.

Màn sương xám dần trở nên rõ ràng, tứ hoàng tử và Yuku bước ra khỏi mật đạo, trước mắt hiện ra một căn nhà nhỏ đóng kín. Không có cửa bao bên ngoài mà thay vào đó là cây leo, muốn vào bên trong chỉ còn cách đi vào một lối vào nhỏ hẹp. Xung quanh lối vào được vây bởi loại cây leo màu xanh biếc lạ lùng. Từng thân cây đan vào nhau khít khao thành một cái vòm bao lấy lối đi, làm nó càng thêm tối tăm. Màn sương xám phủ dày đặc càng khiến Yuku khó quan sát bên trong.

Tứ hoàng tử cũng quan sát xung quanh, hướng Yuku nói nhỏ: "Đi vào con đường kia là vào được bên trong. Nhưng thú thật cha chưa từng cho ta vào, nên trong đó như thế nào ta cũng không biết". Có thể nói hắn đã trái ý cha đưa Yuku đến gặp ông ta.

Yuku gật đầu. Nơi này càng lúc càng huyền bí, lại khiến nàng như có như không nổi lên dự cảm không tốt. Mờ mịt nhìn màn sương kì quái, lại bất giác nhớ tới Hashi.

Bảo bối còn đang đợi nàng. Nàng giải quyết xong chuyện ở đây mới có thể đi tìm bảo bối.

Tâm đã quyết liền không chậm trễ, Yuku bước chân tiến vào lối đi nhỏ. Tứ hoàng tử sao có thể để nàng một mình đi vào liền cấp tốc chạy theo.

Càng vào bên trong lớp sương lại càng dày, nhưng nhìn biểu hiện của tứ hoàng tử Yuku hiểu rằng chỉ có nàng mới nhìn được. Lúc này tứ hoàng tử cũng giành đi lên trước, Yuku không quản nhiều bước theo sau.

Bên trong lối đi chỉ có một con đường duy nhất, lại quanh co khúc khuỷu rối loạn như mê cung. Màu xanh biếc của loài cây kia ẩn hiện trong không gian tối tăm.

Yuku vừa đi vừa cố gắng nhìn xung quanh, cứ ngỡ có một giây thất thần cho đến lúc nàng nhìn lại đã thấy tứ hoàng tử bỏ cách nàng một đoạn khá xa rồi.

Trong này cũng chỉ có một đường duy nhất Yuku cũng không sợ lạc, nhưng nàng vẫn là chạy lên phía trước gọi hắn: "Này, ngươi đi nhanh như vậy làm gì? Bỏ ta phía sau rồi, này!".

Tứ hoàng tử ngược lại như người điếc không nghe thấy gì, mà bước chân càng nhanh hơn.

Yuku nhíu mày vội đuổi theo. Hắn chưa từng như vậy, hiện tại nhất định là có chuyện kì quái.

"Đứng lại!". Yuku quát lên một tiếng, dụng thuật chạy theo hắn, tay đã sớm nắm lấy chuôi kiếm.

Tứ hoàng tử càng gia tăng tốc độ, thành thử hai người một trước một sau cứ như vậy bám sát nhau. Lối đi nhỏ hẹp lại như được kéo ra dài vô tận, chạy như thế nào cũng không hết đường. Xung quanh sương khói mờ ảo, hai nhân ảnh lướt đi như bóng ma.

"Ta nói đứng lại!". Tiểu Hỏa thần cuối cùng cũng phát khí, trường kiếm rút ra đâm về phía tứ hoàng tử, nhưng vẫn là lưu tình không nhằm vào chỗ hiểm của hắn.

Cho tới khi mũi kiếm sắp chạm vào người tứ hoàng tử, hắn lại bất ngờ quay phắt người lại, dùng tay áo gạt đi mũi kiếm của nàng. Cước bộ bước lùi về sau vẫn giữ nguyên tốc độ.

Còn Yuku lại bị dọa cho hoảng hốt.

Khuôn mặt kia không phải là tứ hoàng tử, mà vốn dĩ đó không phải là khuôn mặt bình thường. Một bên be bét máu, một bên đen trũi không nhìn được hình dáng, biểu cảm vừa hung dữ vừa thống khổ.

Yuku vừa nhìn đã cảm thấy bị ám ảnh. Chuyện này là như thế nào?

Sương khói vẫn mờ ảo, cây leo san sát ma mị.

Yuku cắn răng, dụng thuật tiếp tục đuổi theo.



Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện