Yuku nhanh chóng tiến vào màn sương xám, cùng tứ hoàng tử lần qua từng ngã rẽ. Tứ hoàng tử chuyên chú dẫn nàng đi trong thủy cung quen thuộc, tới khi lướt qua một căn phòng chợt hơi ngập ngừng, hắn quyết định dừng lại.

Yuku ngạc nhiên dừng theo hắn, cũng nhìn vào căn phòng kia một chút. "Sao lại dừng ở đây?"

Tứ hoàng tử nhìn nàng: "Ngươi vào đây một chút, sẽ không tốn thời gian đâu". Nói rồi hắn đẩy cửa phòng bước vào, Yuku không hiểu nhưng cũng theo sau hắn.

Chỉ thấy tứ hoàng tử đi đến trước một bức tường, cẩn trọng gỡ một cái túi treo trên đó đưa cho nàng.

Yuku nhận lấy chậm rãi mở túi, luồn tay rút lấy vật bên trong ra ngoài.

Cảm giác lành lạnh lan truyền nơi tiếp xúc giữa tay nàng và vật đó. Yuku quan sát thật kĩ, nhận ra nó là hai bánh xe hình răng cưa đen tuyền, thi thoảng có ánh sáng hồng loé lên, như bánh xe Phong Hỏa Luân vậy.

"Đây là...". Yuku hỏi, không tin vào mắt mình.

"Ta cũng không biết, ta mang hòn đá đen kia trở về cha ta cũng không đoái hoài tới, tùy tiện đưa cho huynh trưởng bảo làm một món vũ khí.". Tứ hoàng tử thật thà trả lời, cẩn thận quan sát sắc mặt Yuku, chỉ thấy ánh mắt nàng không tiếng động lấp lánh, hắn cũng bất giác vui vẻ theo. 

"Huynh trưởng chuyên rèn vũ khí, vừa nhìn khối đá thì rất ưng ý, dốc tâm chế ra hai bánh xe này. Ta không biết sử dụng, nhưng tiểu Hỏa thần ngươi tinh thông nhiều thứ có lẽ có thể. Hơn nữa đây cũng là "tiền công" của ngươi, giờ ta giao cho ngươi."

Yuku không nói gì gật đầu. Khối đá đen kia vốn là huyền thiết được hấp thu linh lực của đất trời, để rèn vũ khí quả thực là cực phẩm. Hơn nữa nếu nàng dụng thuật di chuyển kết hợp với bánh xe này, một ngày đi được mười ngàn dặm có lẽ là không khó.

Yogen muốn nàng tới đây để lấy thứ này sao? Tuy không biết nó có vai trò gì mà ông ta phải thúc giục nàng đi lấy, nhưng món đồ cực phẩm như vậy cũng dễ dàng khiến Yuku ưa thích.

"Vậy chúng ta đi tiếp thôi". Tứ hoàng tử cắt ngang suy nghĩ của nàng. Yuku ngẩng mặt nhìn, xét theo cách cư xử và hành sự của tứ hoàng tử, nàng cảm thấy hắn không có gì thay đổi. Có lẽ là thật sự không nhận thấy có gì khác thường, hắn vô can. Nếu trong trường hợp nàng đối đầu với thủy thần, có lẽ hắn sẽ rất khó xử.

Tứ hoàng tử, cũng xem như người bạn duy nhất của nàng khi còn chưa gặp gỡ Hashi. Yuku quan sát bóng lưng của chàng trai trẻ tuổi kia, hàng mày mảnh chau lại.

Mắt Yuku đảo một vòng, nhanh chóng cất vật trên tay đi, sau đó ưng thuận cùng tứ hoàng tử tiếp tục đi gặp thủy thần.

Cái gì cũng không quan trọng bằng Hashi, nàng không thể để bất lợi xảy ra với nàng ấy. Cho dù đối phương là tứ hoàng tử cũng gần như thanh mai trúc mã với nàng, nàng cũng có thể hi sinh.

Tứ hoàng tử lặng im đi phía trước, hắn không biết có chuyện gì Yuku lại khẩn cấp như vậy, nhưng chỉ cần là nàng muốn hắn đều sẽ thành toàn. Thực lòng ngẫm lại từ trước tới nay, trừ bỏ khiêu chiến để khiến nàng để ý mình, hắn có thể chắc chắn mình chưa làm gì khiến nàng thất vọng.

______________o___________o___________

Seika ngồi thả câu bên bờ hồ, hưởng thụ tiết trời trong xanh. Ngồi gần nàng là Hashi cũng nhàn nhã buông cần, khuôn mặt tĩnh lặng.

Seika cũng không có tham vọng to lớn, nàng chỉ cần cứ như vậy mãi, chỉ cần trái tim Hashi quên đi một người tên Yuku.

"Himemiko, có cá, có cá kìa". Seika reo lên. Khác với dáng vẻ ngúng nguẩy của nàng, Hashi ngồi yên ắng câu cá, rất nhanh đã có cá cắn câu.

Hashi cảm nhận tay mình khẽ động, đợi đúng thời cơ liền giật cần câu. Quả nhiên là có con cá nhỏ bụng trắng mắc câu, thân hình treo trên không chao lượn một vòng, bị các nàng bắt cho vào giỏ.

Seika giúp Hashi gỡ cá ra khỏi móc câu rồi ghim mồi mới vào, hướng Hashi cười vui vẻ: "Hôm nay chúng ta có thể làm món cá rồi".

Hashi yên lặng khẽ gật đầu, khoé môi cũng có tia vui vẻ. Seika không khỏi nhìn nàng ngây ngẩn, trong lòng lại xuất hiện cảm giác kìm lòng không đậu muốn bày tỏ tình cảm của mình cho nàng biết.

Mà vốn dĩ, Seika cũng không muốn che giấu tình cảm của bản thân. Nàng chẳng qua chỉ muốn chờ tới khi Himemiko dần phai nhạt với tiểu Hỏa thần thôi.

Có chút hồi hồn lẫn ngượng ngùng quay đầu đi chỗ khác, mà Seika cũng chỉ dám nói: "Giá như... lúc nào cũng như vậy thì thật tốt. Seika rất thích thấy thánh nữ Hashi cười."

Nàng không nhận ra, người ngồi cạnh sống lưng đã cứng lại. Vẫn là không nhìn thẳng Hashi, Seika vui vẻ nói tiếp: "Chúng ta câu thêm một con nữa liền quay về, cũng gần trưa rồi".

Hashi chăm chú quan sát nàng, không thả câu mà khẽ khàng thu lại tay áo. Kín đáo thở dài một tiếng, nàng cất tiếng: "Seika".

Seika quay sang phía nàng, đôi mắt cong cong trong trẻo. Nhưng khi nhìn đến sắc mặt Hashi, nàng bất giác có dự cảm không tốt.

"Có chuyện gì sao?"

Hashi cụp mắt một hồi, cuối cùng quyết tâm nói với nàng: "Seika, cô quay lại nơi của sư phụ Yogen đi, đừng đi theo ta nữa".

Đầu Seika như vừa bị cái gì đó khủng bố, như sét đánh ngang tai, làm mọi giác quan của nàng đều ù ù không rõ.

"Sao... cơ?".

Ánh mắt Hashi nhìn thẳng nàng, lạnh lẽo bức người: "Ta nói chúng ta không cần đồng hành nữa!"

Seika không tin được, cơ thể như không tự chủ muốn trốn tránh lùi ra sau trả lời nàng: "Không thể!".

Hashi bắt lấy đầu vai Seika ép nàng nhìn thẳng mắt mình: "Lí do?".

Vì ta thích Himemiko.

Vì ta vẫn như cũ không cam tâm!

Đôi mắt Seika như dại đi, ngược lại Hashi vẫn không buông tha: "Cô thích ta?".

Seika hốt hoảng, như thế nào Himemiko đã biết? Nàng còn chưa kịp chuẩn bị....

Nhìn biểu cảm của Seika, Hashi không còn gì để nghi ngờ. Nàng buông vai Seika, ngồi dịch người ra xa: "Vậy là đúng rồi. Cho nên cô hãy rời xa ta đi".

Seika chua xót nhìn cô gái trước mặt, một mảng bình thản tại thượng, bức người không lưu tình. Trong lòng nàng dần dâng lên uất ức.

Sao nàng lại thích người này? Sao nàng không phải là người đến trước? Sao nàng phải gánh chịu tổn thương này chứ? Sao nàng ấy một chút với nàng cũng không động lòng?

Seika nhếch môi mỏng, giọng điệu giễu cợt hỏi lại Hashi: "Là vì tiểu Hỏa thần kia sao?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện