Chương 1026

Vào toilet rửa sạch nước mắt trên mặt, Trình Thư Nghi nói với bản thân mình trong gương từ nay về sau trong cuộc sống của cô chỉ còn lại hai người thân là Manh Bảo và Trình Nam Quyền Lần này, cô tuyệt đối sẽ không mềm lòng nữa.

€ô vịn lên bồn rửa tay ổn định lại cảm xúc của chính mình, sau khi lấy lại tinh thần, phản ứng đầu tiên của Trình Thư Nghi là nhanh chóng về nhà, bây giờ cô muốn gặp con trai mình hơn bao giờ hết.

Lúc đi đến cửa bệnh viện, quả nhiên Trình Thư Nghi nhìn thấy Cố Mặc Ngôn đang đứng bên ngoài chờ mình, nhớ đến vừa rồi anh nói sẽ đưa cô về nhà, Trình Thư Nghi cảm thấy hơi nhức đầu.

Hôm nay chỉ chuyện của Tô Ninh Kiều cũng đủ làm cho cả tỉnh thần và thể xác của cô mệt mỏi rồi, hiện giờ cô thật sự không có sức lực để suy nghĩ đến chuyện của hai người bọn họ nữa.

“Không sao chứ?” Nhìn thấy Trình Thư Nghi ra ngoài, Cố Mặc Ngôn vội vàng đi tới quan tâm hỏi han Trình Thư Nghi lắc đầu, không nói gì “Lên xe đi, anh đưa em về nhà.” Thấy cô không được vui, Cố Mặc Ngôn cũng có thể đoán được tâm trạng của cô có lẽ không tốt lắm, vì thế cũng không hỏi thêm gì nữa.

Trình Thư Nghi đứng tại chỗ không nhúc nhích, trong đầu đang nghĩ lí do để từ chối. Hiện giờ cô rất mệt, thật sự không muốn ở cùng một chỗ với Cố Mặc Ngôn thảo luận vấn đề tình cảm giữa hai người bọn họ.

“Thư Nghi.” Lúc Trình Thư Nghi đang không biết phải từ chối Cố Mặc Ngôn như thế nào lại nghe được giọng nói của Hà Kim Minh truyền đến từ phía sau, cô quay đầu lại nhìn người kia đang chậm bước chạy về phía mình.

Hà Kim Minh làm như không thấy Cố Mặc Ngôn đang đứng bên cạnh, anh ta đi thẳng tới đứng trước mặt Trình Thư Nghi, thở hổn hển nói: “Vừa rồi anh nói sao vẫn không tìm thấy em trong bệnh viện, may là em vẫn chưa về, để anh đưa em về nhà”

“Được.” Trình Thư Nghi do dự một chút rồi gật đầu đồng ý.

“Xe anh đỗ ở bên kia, tụi mình đi qua đó đi.” Nghe thấy Trình Thư Nghi đồng ý với mình, trong lòng Hà Kim Minh vô cùng vui vẻ, cô chọn mình thay vì Cố Mặc Ngôn, có phải chứng minh anh ta vẫn còn cơ hội hay không.

Trình Thư Nghi “Ừ” một tiếng, nhìn Cố Mặc Ngôn: “Anh đi về trước đi, Hà Kim Minh sẽ đưa tôi về nhà.” Nói xong, Trình Thư Nghi lập tức xoay người đi theo Hà Kim Minh về một hướng khác.

Thấy bóng dáng của Trình Thư Nghi và Hà Kim Minh cùng nhau rời đi, Cố Mặc Ngôn siết chặt tay thành nắm đấm. Cô có ý gì đây? Chẳng lẽ cô thật sự muốn ở bên Hà Kim Minh sao?

Trong mắt Cố Mặc Ngôn hiện lên chút tức giận, Cố Mặc Ngôn nhanh chóng tiến lên, trực tiếp nắm chặt cánh tay Trình Thư Nghi từ phía sau: “Vẫn là để anh đưa em về nhà đi, anh có vài lời muốn nói với em.”

Hà Kim Minh bên này cũng bắt lấy Cố Mặc Ngôn: “Buông cô ấy ra, cô ấy đã đồng ý để tôi đưa cô ấy về nhà rồi”

“Đây là chuyện giữa hai vợ chồng chúng tôi, không cần anh phải nhọc lòng đâu!” Vốn dĩ trong lòng Cố Mặc Ngôn đã nổi lửa, hiện giờ trực tiếp bùng phát với Hà Kim Minh.

Nhưng Hà Kim Minh không hề bị uy hiếp mà còn cười mỉa mai u: “Vợ chồng? Anh và Thư Nghi hình như đã ly hôn từ lâu rồi, hiện giờ cô ấy chẳng có chút quan hệ gì với anh cả.”

“Vậy cô ấy có quan hệ gì với anh sao?” Cố Mặc Ngôn gào thét lại: *Tôi và Thư Nghi sớm hay muộn gì cũng sẽ tái hôn, cho nên tốt nhất là anh đừng có ý đồ gì với cô ấy, mau thu hồi tất cả tâm địa gian xảo của anh lại ngay cho tôi!”

“Được rồi, hai người các anh đừng cãi nhau nữa, tôi tự về!” Trình Thư Nghi hất tay Cố Mặc Ngôn ra, bực bội quát cả hai sau đó xoay người muốn rời đi. Hai người này xem cô là cái gì vậy chứ.

Cố Mặc Ngôn vội vàng thoát khỏi sự giam cầm của Hà Kim Minh, nhanh chóng đuổi theo Trình Thư Nghi: “Thư Nghi, anh thật sự có chuyện muốn nói với em, anh đưa em về nhà có được không?”

*Gó chuyện gì thì để sau này chúng ta hãy nói, tôi tự bắt xe về nhà là được.” Trình Thư Nghi đang nổi nóng trực tiếp vòng qua Cố Mặc Ngôn, lạnh mặt đi về phía trước.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện