Chương 1025
Nghe Trình Thư Nghi nói vậy, Tô Ninh Kiều lập tức quýnh lên: “Nhưng con cũng không bị tổn hại gì mà, hơn nữa bây giờ Cố Mặc Ngôn cũng về bên con rồi, rõ ràng con đã rất hạnh phúc.
Nhưng Thu Uyển thì sao? Con bé không có gì cả, bây giờ vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, sao con lại không chịu bỏ qua cho nói”
*Con hạnh phúc ư? Bao nhiêu năm nay con có hạnh phúc không, mẹ đã từng hỏi con bao giờ chưa?” Giọng điệu đầy trách móc của Tô Ninh Kiều khiến Trình Thư Nghi hơi tức giậ đồng thời cũng thấy lòng nguội lạnh. Nếu trong lòng bà vẫn còn quan tâm đến cô một chút thì sẽ không nhắm mắt làm ngơ trước những tổn thương mà cô phải chịu.
Nước mắt trào ra, Trình Thư Nghi không kiềm chế được cảm xúc của mình nữa: “Trong mắt mẹ, chẳng lẽ chỉ có tủi thân Trình Thu Uyển phải chịu mới được coi là tủi thân à? Con thì sao! Mẹ đã bao giờ nghĩ đến những nỗi khổ sở con đã phải chịu chưa?”
Tô Ninh Kiều bị Trình Thư Nghi hỏi không nói nên lời, sững người một lúc mới đáp: “Nhưng bây giờ Thu Uyển đã không còn gì nữa rồi, con thì khác, con có Cố Mặc Ngôn, còn có nhà họ Trình, mọi người sẽ đối xử tốt với con, bây giờ Thu Uyển chỉ có một mình, con bé…”
Tô Ninh Kiều còn chưa nói xong, Trình Thư Nghi đã không thể nghe tiếp được nữa: “Vậy sao mẹ không nói đến chuyện Trình Thu Uyển được bảo vệ chăm sóc từ nhỏ đến lớn, còn con thì bị người khác mỉa mai nói là đứa con riêng?”
Sau khi hét ra những lời này, cảm xúc của Trình Thư Nghi hoàn toàn sụp đổ, những uất ức tích tụ nhiều năm trong lòng bùng phát trong khoảnh khắc này.
“Con cứu mẹ, chăm sóc mẹ là vì mẹ nuôi nấng con hơn hai mươi năm, mẹ có ơn nuôi dưỡng con, nhưng mẹ đã bao giờ nghĩ cho con chưa? Trong mắt mẹ, trong lòng mẹ chỉ coi trọng Trình Thu Uyển. Mẹ là mẹ ruột của cô ta, không phải mẹ ruột của con, bởi vì mẹ không hề coi con là con gái!”
Vì Tô Ninh Kiều, cô chưa bao giờ có cơ hội gặp ba mẹ ruột của mình. Nhưng dù sao bà cũng đã nuôi nấng mình hơn hai mươi năm, cô không thể trách bà, cũng thật lòng coi bà là bề trên, coi bà là mẹ ruột mà tôn trọng, hiếu kính. Nhưng bà thì sao? Trong mắt bà chỉ có con gái ruột Trình Thu Uyển của bà, bà không hề để lại bất kỳ vị trí nào cho cô.
“Không, không phải đâu, Thư Nghi, chỉ là mẹ xót Thu Uyển thôi, trong lòng mẹ cũng có con mà, mẹ…” Nghe Trình Thư Nghi nói như vậy, Tô Ninh Kiều muốn giải thích nhưng lại không biết phải nói gì.
“Sau này chúng ta đừng gặp lại nữa, khi mẹ bị ốm, con cũng đã chăm sóc mẹ rất nhiều, coi như đã báo đáp công ơn nuôi dưỡng của mẹ.” Trình Thư Nghi lau nước mắt, quay người rời khỏi phòng bệnh.
Lời như vậy cô đã tự nói với mình trong lòng vô số lần, đây là lần đầu tiên nói trước mặt Tô Ninh Kiều. Cứ như vậy đi, nếu tình cảm này khiến mình tổn thương và tuyệt vọng hết lần này đi khác, vậy thì chấm dứt đi.
Thấy Trình Thư Nghi kiên quyết bỏ đi, Tô Ninh Kiều cũng hơi suy sụp, sao mọi chuyện lại thành ra thế này?
Bà vừa khóc vừa nói: “Thư Nghi, con đừng đi, không phải mẹ không coi con là con gái, trong lòng mẹ không nghĩ như vậy. Hai chân Thu Uyển đã không còn nên mẹ thương xót nó, nên mới nghĩ cho nó nhiều hơn một chút.”
Nghe thấy giọng nói phía sau, Trình Thư Nghi dừng bước, trong lòng cười khổ bất đắc dĩ, lúc trước khi chân Trình Thu Uyển chưa gãy cũng có thấy bà thiên vị cô đâu.
Không quay lại được nữa rồi, tình cảm mẹ con giữa họ đã không thể quay lại từ lâu, một mối quan hệ mà bản chất đã thay đổi rồi thì còn níu giữ làm gì nữa?
“Nói với Trình Thu Uyển, đừng nghĩ đến việc chạy trốn nữa, nếu.
không thì cô ta biết hậu quả rồi đấy.” Trình Thư Nghi để lại câu này rồi kiên quyết không bận tâm đến tiếng khóc của Tô Ninh Kiều nữa, nhấc chân đi ra khỏi phòng bệnh.
Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Trình Thư Nghi rảo bước rời đi, cô không muốn nghe thấy tiếng khóc của Tô Ninh Kiều nữa.