Nguyệt Ánh sững người, cứ nhìn đi nhìn lại con tôm trong bát rồi lại quay sang nhìn chàng trai đang ung dung dùng bữa bên cạnh, nó không thể tin nổi Quý vậy mà lại bóc tôm cho mình xong lại còn chẳng thèm nói năng gì làm cho trái tim nhỏ bé của nó nãy giờ cứ đập thình thịch mất kiểm soát.
"Bạn vừa bóc tôm cho mình à?" Nguyệt Ánh không chắc chắn hỏi lại.
"Ừm, mình tiện tay nên bóc cho bạn vài con." Quý cười nhẹ.
Mẹ Quý ngồi mâm bên cạnh nghe con trai nói vậy liền quay phắt, trên tay còn cầm theo đĩa tôm của bàn bên.
"Con tiện tay thì bóc luôn cho mẹ nha, mẹ thích ăn tôm nhưng không thích bóc vỏ tôm."
Thế là Quý chỉ đành ngậm ngùi bóc nốt đĩa tôm cho bàn của mẹ sau đó mới có thể tiếp tục dùng bữa, Nguyệt Ánh ngồi bên cạnh thấy vậy chỉ tủm tỉm cười.
"Bạn cười gì đó?" Quý nhướng mày, "Trông bạn vui vẻ thế này, chắc là rất thích thú với việc mình gặp hoạ nhỉ?"
Nghe vậy Nguyệt Ánh vội lắc đầu nguầy nguậy, nụ cười trên môi tắt ngúm sau đó lập tức ngoan ngoãn đáp: "Đâu có, mình chỉ thấy bạn như thế trông rất đáng yêu thôi."
Câu nói của Nguyệt Ánh như một chiếc lông vũ chạm vào trái tim cậu, ngưa ngứa lại mềm mại khiến Quý vô thức bật cười.
"Trông mình giống hợp với từ 'đáng yêu' hả?" Quý nghiêng đầu nhìn chằm chằm Nguyệt Ánh, "Mình nghĩ từ này hợp với bạn hơn."
Có mỗi vậy thôi mà Nguyệt Ánh cũng mất ngủ cả đêm, giọng nói mang theo ý cười của Quý cứ văng vẳng trong đầu nó khiến nó không tài nào ngủ được nên đành bật dậy giải thêm vài đề tiếng Anh.
Sáng hôm sau, Mặt Trời vừa lên thì Nguyệt Ánh cũng tỉnh giấc, nó vươn vai một cái cho đỡ mỏi rồi rời giường vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, soạn sách vở cho buổi sáng, đọc lại bài cũ một lúc sau đó mới đến trường.
Có vẻ như mùa thu đã thật sự đến trên đất Hải Phòng, không còn cái nắng gay gắt cháy da cháy thịt của mùa hạ, buổi sớm mai đã bớt oi bức, có khi còn se se lạnh, dịu dàng như bàn tay ai đó vừa khẽ lướt qua.
Nguyệt Ánh ngồi trong xe lặng lẽ ngắm nhìn đường phố Hải Phòng qua cửa kính ô tô, nó bất giác mỉm cười, mở cửa sổ đưa tay đón những hạt nắng lúc sớm mai.
Không lâu sau, chiếc ô tô của bố Nguyệt Ánh đã dừng lại trước cổng trường THPT Ngô Quyền, nó vui vẻ tạm biệt bố rồi sải bước vào trong.
Lâu lắm rồi Nguyệt Ánh mới đến trường sớm thế này, nó lặng lẽ ngắm nhìn bác lao công quét dọn những chiếc lá vàng rơi trên sân rồi lại nhìn sang lớp trực tuần đang kê bàn ghế chuẩn bị làm nhiệm vụ.
Nguyệt Ánh giật mình như nhớ ra điều gì đó. Nếu nó nhớ không nhầm thì tuần này lớp 10A1 làm nhiệm vụ trực tuần thì phải, nếu thế thì nó sẽ có cơ hội gặp Quý sớm hơn một chút.
Nghĩ đến đây Nguyệt Ánh không kiềm chế được niềm hân hoan trong lòng mà khẽ bật cười. Nó lấy ví từ trong cặp rồi bước xuống căn-tin mua một cái bánh mì để ăn sáng và một hộp Milo để đem cho ai đó, Nguyệt Ánh còn cẩn thận nắn nót viết từng chữ lên từ giấy nhớ rồi dán bên ngoài vỏ hộp.
Nội dung rất đơn giản nhưng lại làm Đinh Phú Quý tủm tỉm suốt năm tiết học trong buổi sáng hôm ấy.
Chúc bạn có một buổi sáng tốt lành và trên môi luôn là nụ cười rạng rỡ.
Xong xuôi, Nguyệt Ánh tung tăng cầm "món quà tình yêu" đi tìm người tình trong mộng và nó thấy cậu đứng cạnh bồn cây của lớp 10A1, những tia nắng trong trẻo lúc ban mai như tô điểm thêm cho dáng người cao ráo ấy.
Lúc đầu Nguyệt Ánh trông còn vui vẻ lắm, cho tới khi nhìn thấy bên cạnh Quý xuất hiện một cô gái cao dong dỏng, có lẽ điều duy nhất có thể an ủi nó là hình như trông Quý chẳng hứng thú với cô gái kia là bao, hay nói trắng ra là cực kỳ lạnh nhạt.
Nguyệt Ánh hít một hơi thật sâu, cố dằn lại sự khó chịu trong lòng rồi sải bước về phía Quý đang đứng và nó vẫn phải nở một nụ cười thật tươi dù chẳng muốn tí nào.
"Chào buổi sáng nha Quý!"
Có lẽ bởi vậy nên nụ cười trên gương mặt Nguyệt Ánh gượng gạo hơn hẳn so với thường ngày, Quý chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra.
"Mới sáng sớm mà bạn đã không vui à? Không muốn cười thì đừng cố cười, trông chẳng xinh gì cả." Quý đáp, tay thì tắt vòi nước đang dùng để tưới cây.
Nguyệt Ánh nghe vậy thì tròn mắt: "Ý bạn là mình không xinh á hả?"
"Không phải, bạn lúc nào cũng xinh mà nhưng mà lúc vui là xinh nhất." Quý vội phân bua, cậu không muốn bị Nguyệt Ánh hiểu lầm.
"Vậy còn nghe được." Nguyệt Ánh vừa nói vừa đưa hộp sữa Milo trong tay cho Quý rồi nói tiếp, "Mình chả có gì nhiều, có mỗi hộp Milo này tặng bạn, lát nữa bạn nhớ đọc giấy note đó nha."
Dứt lời, không đợi Quý đáp lại thì Nguyệt Ánh đã chạy biến, còn cậu chỉ nhìn hộp Milo mát lạnh trong tay rồi nở một nụ cười bất lực.
Bùi Huệ Chi đứng bên cạnh nãy giờ chứng kiến tất thảy mọi cử chỉ lẫn sắc mặt của Đinh Phú Quý, trong lòng cô nàng chợt dâng lên một nỗi lo và ngày mà Huệ Chi lo sợ nhất cuối cùng cũng đã đến.
...
Nguyệt Ánh về lớp cất cặp rồi xuống thư viện mượn thêm vài quyển sách. Dạo này Nguyệt Ánh đang đọc truyện của Nguyễn Nhật Ánh, càng đọc nó lại càng thấy hay nên định tìm thêm vài cuốn, cũng để đầu óc thư giãn hơn trước khi bước vào giai đoạn ôn thi học sinh giỏi.
Đứng trước giá sách chuyên về truyện thiếu nhi, Nguyệt Ánh phân vân không biết nên chọn quyển nào thì bên cạnh bỗng vang lên giọng nói trầm ấm quen thuộc, không cần quay lại nó cũng biết là ai.
"Mình thấy quyển 'Ước mơ nhỏ bé' cũng hay đó, 'Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh' cũng được."
Nguyệt Ánh nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, không ngoài dự đoán, người đứng cạnh nó đúng thật là lớp phó lớp bên – Đinh Phú Quý.
"Sao bạn lại ở đây, mình tưởng bạn đang tưới cây ngoài kia cơ mà?"
Quý nhún vai, cười cười đáp: "Mình muốn vào thư viện tìm thêm vài quyển sách lịch sử về đọc để bổ sung kiến thức."
"Bạn thích lịch sử?" Nguyệt Ánh hỏi lại cho chắc ăn.
Quý gật đầu, cậu nói tiếp: "Mình thích lịch sử nước nhà, Bác Hồ cũng từng nói rồi, dân ta phải biết sử ta, cho tường gốc tích nước nhà Việt Nam."
"Vậy bạn có định đầu quân cho đội tuyển Lịch sử không?"
"Có chứ." Quý đáp mà chẳng hề có nấy một chút do dự.
Nguyệt Ánh cười khẽ, trong lòng hân hoan nở hoa.
Thật ra Nguyệt Ánh vốn định đợi Quý đăng ký thi môn nào thì nó đăng ký môn đó bởi từ trước tới giờ Nguyệt Ánh luôn học đều các môn, chỉ có môn tiếng Anh là hơi kém hơn một chút nhưng vẫn ở mức tạm ổn để đi thi học sinh giỏi. Chỉ là Nguyệt Ánh không ngờ tới Quý lại yêu thích môn Lịch sử, đúng môn mà nó đã theo học từ năm lớp Chín.
Nguyệt Ánh không định nói chuyện này cho Quý biết, coi như là để dành cho cậu một bất ngờ.
Nói chuyện được thêm dăm ba câu, tiếng chuông vào lớp đã vang lên, Nguyệt Ánh tiếc nuối chào tạm biệt Quý rồi quay về lớp chuẩn bị bước vào tiết học đầu tiên của buổi sáng.
Giờ ra chơi, Nguyệt Ánh không chờ nổi nữa nên đành mở quyển sách mới mượn được lúc sáng ra đọc. Đọc được vài trang, ánh mắt nó dừng lại ở dòng chữ không mấy dễ nhìn trên trang sách.
Trang 117, dòng thứ 5, có lẽ chúng ta nghĩ giống nhau.
Nguyệt Ánh nhíu mày, mặt đầy khó hiểu, trong lòng thầm nghĩ ai lại để lại giấy note vào sách của thư viện nhưng rồi nó vẫn không khỏi tò mò mà lật đến trang 117, đếm đúng dòng thứ 5.
"Tình cảm tuổi học trò giống như ánh nắng cuối thu – đẹp nhưng không nắm giữ được."
Đọc xong dòng ấy, cả người Nguyệt Ánh sững lại trong giây lát, nó chợt nghĩ tới điều gì đó nhưng đã nhanh chóng phủ nhận, càng không tin vào những gì mình đang nghĩ tới.
Nguyệt Ánh nghe thấy nhịp tim trong lồng ngực mình đập càng ngày càng nhanh và không theo một quy luật nào. Nó hít một hơi thật sâu, lấy can đảm rồi chạy sang lớp 10A1 tìm Quý để thăm dò thử chuyện này.
"Bạn tìm mình có chuyện gì không?" Quý vừa nói vừa tiện tay kéo Nguyệt Ánh đứng gọn vào một góc hành lang để tránh cho những học sinh nô đùa trong giờ ra chơi va phải nó.
Nguyệt Ánh cũng nhận ra hành động này của Quý, nhịp tim tròng lồng ngực rơi mất một nhịp, gương mặt cũng đỏ ửng lên. Nguyệt Ánh hắng giọng một cái sau đó ngại ngùng mở lời:
"Tự dưng mình muốn hỏi, bạn hay đọc sách của Nguyễn Nhật Ánh lắm à?"
"Ừ, mình đọc để nhớ rằng tuổi học trò rất nhanh sẽ trôi qua." Quý cười nhẹ sau đó hỏi lại, "Sao đột nhiên bạn lại hỏi mình chuyện này?"
Nguyệt Ánh nghe vậy mặt lại càng đỏ hơn, nó nhỏ giọng đáp: "Vừa rồi mình đọc sách, thấy trên trang sách có tờ giấy note mà ai đó để lại."
Quý im lặng hồi lâu không đáp, cậu chờ đợi Nguyệt Ánh nói tiếp.
"Vậy bạn là người để lại lời nhắn trên trang sách đó sao?"
"Nếu là mình thì sao, mà không phải thì sao?"
Quý cười nhẹ, giọng điệu bình thản như không nhưng Nguyệt Ánh biết, người để lại lời nhắn đó chắc chắn là cậu.
Nguyệt Ánh hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm hôm nay sẽ làm cho ra nhẽ chuyện này thì tối nay nó mới có thể an tâm học bài.
"Bạn có ý gì?"
"Mình không có ý gì cả, mình chỉ muốn nói rằng, không phải tình yêu tuổi học trò nào rồi cũng sẽ tan vỡ, vì tuổi tác không phải là vấn đề, vấn đề nằm ở cách yêu và sự thấu hiểu giữa đôi bên để vun vén nên một tình yêu trọn vẹn."
Quý nói xong đã nhanh tay lấy hộp sữa TH True Milk vị dâu từ trong túi áo ra rồi dúi vào tay Nguyệt Ánh, còn không đợi nó kịp phản ứng lại cậu đã đưa tay lên xoa nhẹ đỉnh đầu nó. Đến khi Nguyệt Ánh ngây ngốc phản ứng lại thì Quý đã lặn mất tăm, chỉ còn lại nó đứng ở góc hành lang ngập tràn nắng vàng và nụ cười xinh đẹp trên môi.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, rất nhanh đã đến ngày đội tuyển học sinh giỏi môn Lịch sử có buổi gặp mặt đầu tiên. Nguyệt Ánh đến phòng ôn từ sớm, chọn một chiếc bàn ngay sát cửa sổ, nơi có ánh nắng tự nhiên chiếu vào làm nổi bật từng con chữ trên trang sách mới.
Không lâu sau đó Quý cũng có mặt ở phòng ôn, trông thấy Nguyệt Ánh, gương mặt cậu không giấu nổi sự bất ngờ.
"Mình còn tưởng bạn sẽ đầu quân cho đội tuyển môn Ngữ văn cơ đấy, dù sao thì điểm Văn đầu vào của bạn cũng cao ngất ngưởng còn gì." Quý vừa nói vừa đặt cặp sách lên chiếc ghế trống bên cạnh Nguyệt Ánh, sau đó lịch sự hỏi, "Bên cạnh bạn đã có ai ngồi chưa?"
Nghĩ tới Hải Linh, Nguyệt Ánh hơi khựng lại nhưng rất nhanh nó đã gật đầu đồng ý để Quý ngồi bên cạnh, còn Hải Linh... lát nữa nó mời con bé đi uống Mixue để chuộc tội cũng được.
Không biết có phải Ông Trời đang giúp đỡ nó không mà Hải Linh do có việc bận đột xuất nên xin nghỉ buổi hôm nay, Nguyệt Ánh đọc được tin nhắn mà trong lòng vừa mừng thầm vừa cảm thấy áy náy, cuối cùng vẫn quyết định tan học mua một cốc Mixue tạt qua nhà Hải Linh đưa cho con bé để xua tan cái cảm giác này.
Chuông vào lớp vừa vang lên thì cô Loan dẫn đội cũng bước vào lớp, trên gương mặt cô là nụ cười dịu dàng tựa ánh nắng lúc sớm mai.
"Chào các em, cô là Vũ Thị Tố Loan và sẽ là giáo viên dẫn dắt các em chinh phục kỳ thi học sinh giỏi thành phố sắp tới."
Cô vừa dứt lời, cả đội tuyển đã đồng loạt vỗ tay nhưng niềm vui chẳng kéo dài bao lâu, sau khi cô Loan kiểm kê số lượng thành viên của đội tuyển thì khẽ nhíu mày, sau đó câu nói của cô như sét đánh giữa trời quang.
"Đội tuyển của chúng ta năm nay hơi đông đúc dân cư thì phải, sắp tới có lẽ cô sẽ cho các em làm một bài kiểm tra khảo sát chất lượng, những ai vượt qua sẽ được đi tiếp, những bạn còn lại cũng đừng buồn mà hãy tiếp tục cố gắng để năm sau tham gia nhé." Cô Loan vừa nói vừa mở tài liệu ra và bắt đầu bài giảng của mình.
Nguyệt Ánh khá tự tin vào khả năng của mình, dù sao thì năm ngoái điểm của nó cũng xếp thứ ba toàn thành phố, chỉ thiếu 0.25 là đạt giải Nhất nhưng nó cũng không dám chủ quan, thấy cô Loan giảng bài cũng bắt đầu lấy sách vở ra ghi chép cẩn thận từng li từng tí. Nhưng khổ nỗi đêm qua bộ phim kia cuốn quá, Nguyệt Ánh thức cày nốt nên bây giờ vẫn hơi buồn ngủ, mắt cứ díu lại làm nó chẳng thể nào tập trung nổi.
Cứ thế này mãi cũng không ổn, thà rằng nó chợp mắt mươi, mười lăm phút sau đó tập trung nghe giảng còn hơn như bây giờ chữ từ tai nọ lọt sang tai kia và chạy thẳng ra ngoài, hoàn toàn không đọng lại chút gì trong ký ức.
Nguyệt Ánh cầm bút chọc nhẹ bàn tay đang nghiêm túc chép bài của Quý, thấy cậu nghiêng đầu nhìn sang nó mới nhỏ giọng mở lời:
"Bạn canh cô giáo cho mình ngủ xíu xíu nha, mình buồn ngủ quá."
Quý nhướng mày, vội ngăn cản: "Không được đâu, như thế bạn sẽ bị hổng kiến thức đó."
"Nhưng mình buồn ngủ lắm rồi." Nguyệt Ánh mè nheo.
"Bạn nhỏ à..." Quý thở dài bất lực, cuối cùng vẫn không nỡ nhìn gương mặt tội nghiệp ấy nên đành thoả hiệp, "Chỉ lần này thôi đó."
Trên gương mặt điển trai của Quý còn vương sự dịu dàng, hoà vào trong đó còn có một tia cưng chiều mà không phải ai cũng nhận được.
Nắng chiều thu không vội vàng, lẳng lặng xuyên qua cửa sổ rồi đậu lại trên mái tóc người thương. Vầng sáng ấy như muốn nán lại, lặng lẽ vuốt ve từng trang giấy trên mặt bàn, như vuốt ve lòng ai đó và cả thứ tình cảm chưa dám nói thành lời.
"Bạn vừa bóc tôm cho mình à?" Nguyệt Ánh không chắc chắn hỏi lại.
"Ừm, mình tiện tay nên bóc cho bạn vài con." Quý cười nhẹ.
Mẹ Quý ngồi mâm bên cạnh nghe con trai nói vậy liền quay phắt, trên tay còn cầm theo đĩa tôm của bàn bên.
"Con tiện tay thì bóc luôn cho mẹ nha, mẹ thích ăn tôm nhưng không thích bóc vỏ tôm."
Thế là Quý chỉ đành ngậm ngùi bóc nốt đĩa tôm cho bàn của mẹ sau đó mới có thể tiếp tục dùng bữa, Nguyệt Ánh ngồi bên cạnh thấy vậy chỉ tủm tỉm cười.
"Bạn cười gì đó?" Quý nhướng mày, "Trông bạn vui vẻ thế này, chắc là rất thích thú với việc mình gặp hoạ nhỉ?"
Nghe vậy Nguyệt Ánh vội lắc đầu nguầy nguậy, nụ cười trên môi tắt ngúm sau đó lập tức ngoan ngoãn đáp: "Đâu có, mình chỉ thấy bạn như thế trông rất đáng yêu thôi."
Câu nói của Nguyệt Ánh như một chiếc lông vũ chạm vào trái tim cậu, ngưa ngứa lại mềm mại khiến Quý vô thức bật cười.
"Trông mình giống hợp với từ 'đáng yêu' hả?" Quý nghiêng đầu nhìn chằm chằm Nguyệt Ánh, "Mình nghĩ từ này hợp với bạn hơn."
Có mỗi vậy thôi mà Nguyệt Ánh cũng mất ngủ cả đêm, giọng nói mang theo ý cười của Quý cứ văng vẳng trong đầu nó khiến nó không tài nào ngủ được nên đành bật dậy giải thêm vài đề tiếng Anh.
Sáng hôm sau, Mặt Trời vừa lên thì Nguyệt Ánh cũng tỉnh giấc, nó vươn vai một cái cho đỡ mỏi rồi rời giường vào nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt, soạn sách vở cho buổi sáng, đọc lại bài cũ một lúc sau đó mới đến trường.
Có vẻ như mùa thu đã thật sự đến trên đất Hải Phòng, không còn cái nắng gay gắt cháy da cháy thịt của mùa hạ, buổi sớm mai đã bớt oi bức, có khi còn se se lạnh, dịu dàng như bàn tay ai đó vừa khẽ lướt qua.
Nguyệt Ánh ngồi trong xe lặng lẽ ngắm nhìn đường phố Hải Phòng qua cửa kính ô tô, nó bất giác mỉm cười, mở cửa sổ đưa tay đón những hạt nắng lúc sớm mai.
Không lâu sau, chiếc ô tô của bố Nguyệt Ánh đã dừng lại trước cổng trường THPT Ngô Quyền, nó vui vẻ tạm biệt bố rồi sải bước vào trong.
Lâu lắm rồi Nguyệt Ánh mới đến trường sớm thế này, nó lặng lẽ ngắm nhìn bác lao công quét dọn những chiếc lá vàng rơi trên sân rồi lại nhìn sang lớp trực tuần đang kê bàn ghế chuẩn bị làm nhiệm vụ.
Nguyệt Ánh giật mình như nhớ ra điều gì đó. Nếu nó nhớ không nhầm thì tuần này lớp 10A1 làm nhiệm vụ trực tuần thì phải, nếu thế thì nó sẽ có cơ hội gặp Quý sớm hơn một chút.
Nghĩ đến đây Nguyệt Ánh không kiềm chế được niềm hân hoan trong lòng mà khẽ bật cười. Nó lấy ví từ trong cặp rồi bước xuống căn-tin mua một cái bánh mì để ăn sáng và một hộp Milo để đem cho ai đó, Nguyệt Ánh còn cẩn thận nắn nót viết từng chữ lên từ giấy nhớ rồi dán bên ngoài vỏ hộp.
Nội dung rất đơn giản nhưng lại làm Đinh Phú Quý tủm tỉm suốt năm tiết học trong buổi sáng hôm ấy.
Chúc bạn có một buổi sáng tốt lành và trên môi luôn là nụ cười rạng rỡ.
Xong xuôi, Nguyệt Ánh tung tăng cầm "món quà tình yêu" đi tìm người tình trong mộng và nó thấy cậu đứng cạnh bồn cây của lớp 10A1, những tia nắng trong trẻo lúc ban mai như tô điểm thêm cho dáng người cao ráo ấy.
Lúc đầu Nguyệt Ánh trông còn vui vẻ lắm, cho tới khi nhìn thấy bên cạnh Quý xuất hiện một cô gái cao dong dỏng, có lẽ điều duy nhất có thể an ủi nó là hình như trông Quý chẳng hứng thú với cô gái kia là bao, hay nói trắng ra là cực kỳ lạnh nhạt.
Nguyệt Ánh hít một hơi thật sâu, cố dằn lại sự khó chịu trong lòng rồi sải bước về phía Quý đang đứng và nó vẫn phải nở một nụ cười thật tươi dù chẳng muốn tí nào.
"Chào buổi sáng nha Quý!"
Có lẽ bởi vậy nên nụ cười trên gương mặt Nguyệt Ánh gượng gạo hơn hẳn so với thường ngày, Quý chỉ cần liếc mắt một cái cũng nhận ra.
"Mới sáng sớm mà bạn đã không vui à? Không muốn cười thì đừng cố cười, trông chẳng xinh gì cả." Quý đáp, tay thì tắt vòi nước đang dùng để tưới cây.
Nguyệt Ánh nghe vậy thì tròn mắt: "Ý bạn là mình không xinh á hả?"
"Không phải, bạn lúc nào cũng xinh mà nhưng mà lúc vui là xinh nhất." Quý vội phân bua, cậu không muốn bị Nguyệt Ánh hiểu lầm.
"Vậy còn nghe được." Nguyệt Ánh vừa nói vừa đưa hộp sữa Milo trong tay cho Quý rồi nói tiếp, "Mình chả có gì nhiều, có mỗi hộp Milo này tặng bạn, lát nữa bạn nhớ đọc giấy note đó nha."
Dứt lời, không đợi Quý đáp lại thì Nguyệt Ánh đã chạy biến, còn cậu chỉ nhìn hộp Milo mát lạnh trong tay rồi nở một nụ cười bất lực.
Bùi Huệ Chi đứng bên cạnh nãy giờ chứng kiến tất thảy mọi cử chỉ lẫn sắc mặt của Đinh Phú Quý, trong lòng cô nàng chợt dâng lên một nỗi lo và ngày mà Huệ Chi lo sợ nhất cuối cùng cũng đã đến.
...
Nguyệt Ánh về lớp cất cặp rồi xuống thư viện mượn thêm vài quyển sách. Dạo này Nguyệt Ánh đang đọc truyện của Nguyễn Nhật Ánh, càng đọc nó lại càng thấy hay nên định tìm thêm vài cuốn, cũng để đầu óc thư giãn hơn trước khi bước vào giai đoạn ôn thi học sinh giỏi.
Đứng trước giá sách chuyên về truyện thiếu nhi, Nguyệt Ánh phân vân không biết nên chọn quyển nào thì bên cạnh bỗng vang lên giọng nói trầm ấm quen thuộc, không cần quay lại nó cũng biết là ai.
"Mình thấy quyển 'Ước mơ nhỏ bé' cũng hay đó, 'Tôi thấy hoa vàng trên cỏ xanh' cũng được."
Nguyệt Ánh nghiêng đầu nhìn sang bên cạnh, không ngoài dự đoán, người đứng cạnh nó đúng thật là lớp phó lớp bên – Đinh Phú Quý.
"Sao bạn lại ở đây, mình tưởng bạn đang tưới cây ngoài kia cơ mà?"
Quý nhún vai, cười cười đáp: "Mình muốn vào thư viện tìm thêm vài quyển sách lịch sử về đọc để bổ sung kiến thức."
"Bạn thích lịch sử?" Nguyệt Ánh hỏi lại cho chắc ăn.
Quý gật đầu, cậu nói tiếp: "Mình thích lịch sử nước nhà, Bác Hồ cũng từng nói rồi, dân ta phải biết sử ta, cho tường gốc tích nước nhà Việt Nam."
"Vậy bạn có định đầu quân cho đội tuyển Lịch sử không?"
"Có chứ." Quý đáp mà chẳng hề có nấy một chút do dự.
Nguyệt Ánh cười khẽ, trong lòng hân hoan nở hoa.
Thật ra Nguyệt Ánh vốn định đợi Quý đăng ký thi môn nào thì nó đăng ký môn đó bởi từ trước tới giờ Nguyệt Ánh luôn học đều các môn, chỉ có môn tiếng Anh là hơi kém hơn một chút nhưng vẫn ở mức tạm ổn để đi thi học sinh giỏi. Chỉ là Nguyệt Ánh không ngờ tới Quý lại yêu thích môn Lịch sử, đúng môn mà nó đã theo học từ năm lớp Chín.
Nguyệt Ánh không định nói chuyện này cho Quý biết, coi như là để dành cho cậu một bất ngờ.
Nói chuyện được thêm dăm ba câu, tiếng chuông vào lớp đã vang lên, Nguyệt Ánh tiếc nuối chào tạm biệt Quý rồi quay về lớp chuẩn bị bước vào tiết học đầu tiên của buổi sáng.
Giờ ra chơi, Nguyệt Ánh không chờ nổi nữa nên đành mở quyển sách mới mượn được lúc sáng ra đọc. Đọc được vài trang, ánh mắt nó dừng lại ở dòng chữ không mấy dễ nhìn trên trang sách.
Trang 117, dòng thứ 5, có lẽ chúng ta nghĩ giống nhau.
Nguyệt Ánh nhíu mày, mặt đầy khó hiểu, trong lòng thầm nghĩ ai lại để lại giấy note vào sách của thư viện nhưng rồi nó vẫn không khỏi tò mò mà lật đến trang 117, đếm đúng dòng thứ 5.
"Tình cảm tuổi học trò giống như ánh nắng cuối thu – đẹp nhưng không nắm giữ được."
Đọc xong dòng ấy, cả người Nguyệt Ánh sững lại trong giây lát, nó chợt nghĩ tới điều gì đó nhưng đã nhanh chóng phủ nhận, càng không tin vào những gì mình đang nghĩ tới.
Nguyệt Ánh nghe thấy nhịp tim trong lồng ngực mình đập càng ngày càng nhanh và không theo một quy luật nào. Nó hít một hơi thật sâu, lấy can đảm rồi chạy sang lớp 10A1 tìm Quý để thăm dò thử chuyện này.
"Bạn tìm mình có chuyện gì không?" Quý vừa nói vừa tiện tay kéo Nguyệt Ánh đứng gọn vào một góc hành lang để tránh cho những học sinh nô đùa trong giờ ra chơi va phải nó.
Nguyệt Ánh cũng nhận ra hành động này của Quý, nhịp tim tròng lồng ngực rơi mất một nhịp, gương mặt cũng đỏ ửng lên. Nguyệt Ánh hắng giọng một cái sau đó ngại ngùng mở lời:
"Tự dưng mình muốn hỏi, bạn hay đọc sách của Nguyễn Nhật Ánh lắm à?"
"Ừ, mình đọc để nhớ rằng tuổi học trò rất nhanh sẽ trôi qua." Quý cười nhẹ sau đó hỏi lại, "Sao đột nhiên bạn lại hỏi mình chuyện này?"
Nguyệt Ánh nghe vậy mặt lại càng đỏ hơn, nó nhỏ giọng đáp: "Vừa rồi mình đọc sách, thấy trên trang sách có tờ giấy note mà ai đó để lại."
Quý im lặng hồi lâu không đáp, cậu chờ đợi Nguyệt Ánh nói tiếp.
"Vậy bạn là người để lại lời nhắn trên trang sách đó sao?"
"Nếu là mình thì sao, mà không phải thì sao?"
Quý cười nhẹ, giọng điệu bình thản như không nhưng Nguyệt Ánh biết, người để lại lời nhắn đó chắc chắn là cậu.
Nguyệt Ánh hít một hơi thật sâu, hạ quyết tâm hôm nay sẽ làm cho ra nhẽ chuyện này thì tối nay nó mới có thể an tâm học bài.
"Bạn có ý gì?"
"Mình không có ý gì cả, mình chỉ muốn nói rằng, không phải tình yêu tuổi học trò nào rồi cũng sẽ tan vỡ, vì tuổi tác không phải là vấn đề, vấn đề nằm ở cách yêu và sự thấu hiểu giữa đôi bên để vun vén nên một tình yêu trọn vẹn."
Quý nói xong đã nhanh tay lấy hộp sữa TH True Milk vị dâu từ trong túi áo ra rồi dúi vào tay Nguyệt Ánh, còn không đợi nó kịp phản ứng lại cậu đã đưa tay lên xoa nhẹ đỉnh đầu nó. Đến khi Nguyệt Ánh ngây ngốc phản ứng lại thì Quý đã lặn mất tăm, chỉ còn lại nó đứng ở góc hành lang ngập tràn nắng vàng và nụ cười xinh đẹp trên môi.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, rất nhanh đã đến ngày đội tuyển học sinh giỏi môn Lịch sử có buổi gặp mặt đầu tiên. Nguyệt Ánh đến phòng ôn từ sớm, chọn một chiếc bàn ngay sát cửa sổ, nơi có ánh nắng tự nhiên chiếu vào làm nổi bật từng con chữ trên trang sách mới.
Không lâu sau đó Quý cũng có mặt ở phòng ôn, trông thấy Nguyệt Ánh, gương mặt cậu không giấu nổi sự bất ngờ.
"Mình còn tưởng bạn sẽ đầu quân cho đội tuyển môn Ngữ văn cơ đấy, dù sao thì điểm Văn đầu vào của bạn cũng cao ngất ngưởng còn gì." Quý vừa nói vừa đặt cặp sách lên chiếc ghế trống bên cạnh Nguyệt Ánh, sau đó lịch sự hỏi, "Bên cạnh bạn đã có ai ngồi chưa?"
Nghĩ tới Hải Linh, Nguyệt Ánh hơi khựng lại nhưng rất nhanh nó đã gật đầu đồng ý để Quý ngồi bên cạnh, còn Hải Linh... lát nữa nó mời con bé đi uống Mixue để chuộc tội cũng được.
Không biết có phải Ông Trời đang giúp đỡ nó không mà Hải Linh do có việc bận đột xuất nên xin nghỉ buổi hôm nay, Nguyệt Ánh đọc được tin nhắn mà trong lòng vừa mừng thầm vừa cảm thấy áy náy, cuối cùng vẫn quyết định tan học mua một cốc Mixue tạt qua nhà Hải Linh đưa cho con bé để xua tan cái cảm giác này.
Chuông vào lớp vừa vang lên thì cô Loan dẫn đội cũng bước vào lớp, trên gương mặt cô là nụ cười dịu dàng tựa ánh nắng lúc sớm mai.
"Chào các em, cô là Vũ Thị Tố Loan và sẽ là giáo viên dẫn dắt các em chinh phục kỳ thi học sinh giỏi thành phố sắp tới."
Cô vừa dứt lời, cả đội tuyển đã đồng loạt vỗ tay nhưng niềm vui chẳng kéo dài bao lâu, sau khi cô Loan kiểm kê số lượng thành viên của đội tuyển thì khẽ nhíu mày, sau đó câu nói của cô như sét đánh giữa trời quang.
"Đội tuyển của chúng ta năm nay hơi đông đúc dân cư thì phải, sắp tới có lẽ cô sẽ cho các em làm một bài kiểm tra khảo sát chất lượng, những ai vượt qua sẽ được đi tiếp, những bạn còn lại cũng đừng buồn mà hãy tiếp tục cố gắng để năm sau tham gia nhé." Cô Loan vừa nói vừa mở tài liệu ra và bắt đầu bài giảng của mình.
Nguyệt Ánh khá tự tin vào khả năng của mình, dù sao thì năm ngoái điểm của nó cũng xếp thứ ba toàn thành phố, chỉ thiếu 0.25 là đạt giải Nhất nhưng nó cũng không dám chủ quan, thấy cô Loan giảng bài cũng bắt đầu lấy sách vở ra ghi chép cẩn thận từng li từng tí. Nhưng khổ nỗi đêm qua bộ phim kia cuốn quá, Nguyệt Ánh thức cày nốt nên bây giờ vẫn hơi buồn ngủ, mắt cứ díu lại làm nó chẳng thể nào tập trung nổi.
Cứ thế này mãi cũng không ổn, thà rằng nó chợp mắt mươi, mười lăm phút sau đó tập trung nghe giảng còn hơn như bây giờ chữ từ tai nọ lọt sang tai kia và chạy thẳng ra ngoài, hoàn toàn không đọng lại chút gì trong ký ức.
Nguyệt Ánh cầm bút chọc nhẹ bàn tay đang nghiêm túc chép bài của Quý, thấy cậu nghiêng đầu nhìn sang nó mới nhỏ giọng mở lời:
"Bạn canh cô giáo cho mình ngủ xíu xíu nha, mình buồn ngủ quá."
Quý nhướng mày, vội ngăn cản: "Không được đâu, như thế bạn sẽ bị hổng kiến thức đó."
"Nhưng mình buồn ngủ lắm rồi." Nguyệt Ánh mè nheo.
"Bạn nhỏ à..." Quý thở dài bất lực, cuối cùng vẫn không nỡ nhìn gương mặt tội nghiệp ấy nên đành thoả hiệp, "Chỉ lần này thôi đó."
Trên gương mặt điển trai của Quý còn vương sự dịu dàng, hoà vào trong đó còn có một tia cưng chiều mà không phải ai cũng nhận được.
Nắng chiều thu không vội vàng, lẳng lặng xuyên qua cửa sổ rồi đậu lại trên mái tóc người thương. Vầng sáng ấy như muốn nán lại, lặng lẽ vuốt ve từng trang giấy trên mặt bàn, như vuốt ve lòng ai đó và cả thứ tình cảm chưa dám nói thành lời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Truyện Hot Mới
Danh sách chương