Anh khẽ liếc thằng em mình rồi nói “Nhớ.”
Anh bây giờ không có tâm trạng để nói nhiều chuyện như thế, trực tiếp lên phòng.
Nhật Minh thấy vậy vội vàng đuổi theo “Vậy có nhớ ra Lộ Khiết chưa?”
Dạ Hiên hơi nhói lòng vì anh đã nhớ ra với quá muộn “Nhớ.”
“Vậy là tốt rồi, anh cẩn thận chút, hồi trước anh đeo bán mãi mới cua được nhỏ đó, giờ mà để nhỏ đó lọt chắc…”
Sao thằng em này không đến dặn dò anh sớm hơn một chút, đáng tiếc là anh chọc cho nhỏ kia giận mất rồi.
Anh không nói gì chỉ đi lên phòng tiếp tục công cuộc dỗ dành nhóc con.
“Lúc đó anh mất trí nhớ…”
“Em không trách anh mất trí nhớ.”
“Vậy tại sao lại rời đi.”
Lộ Khiết phân vân không biết có nên nói thật cho anh biết không? Nhưng điều anh làm anh phải biết chứ? Hay anh giả vờ như không có chuyện gì.
Thấy bên kia mãi không có tin nhắn hồi âm anh quyết định nhắn tiếp “Anh thật sự không biết.”
“Anh và chị Xuân là gì vậy?”
“Chỉ là bạn, mà bây giờ cũng không làm bạn được nữa.”
“Nhưng em thấy hai người không đơn thuần là bạn.” Lộ Khiết nghĩ đến cảnh hôm qua lại càng đau lòng, hai người họ rốt cuộc đã làm nhũng gì ngay sau khi cô rời đi chứ? Nghĩ thôi cũng biết.
“Anh không có làm gì!”
“Anh và cô ấy ngủ với nhau rồi đúng không?” Lộ Khiết quyết định nói thẳng, nếu là hiểu lần thì có thể giải thích còn không thì một lần dứt ra cho sau này đỡ đau.
Dạ Hiên nhìn thấy tin nhắn của ko mà hoang mang, anh và Xuân sao? Anh cố gắng nhớ lại vào hôm qua, lúc đó anh khá say lên được một thằng bạn đưa về…sau đó một cơ thể phụ nữ đến đón anh, anh nghĩ đó là Lộ Khiết, sao lại có Xuân ở đây?
“Đêm qua không phải em hả?”
“Anh còn dám hỏi như thế hả đồ khốn nạn.”
“Không phải đêm qua có thằng bạn đưa anh về, anh thật sự không có dính líu đến cô ta.”
Lộ Khiết gọi điện thoại đến cho anh quyết định nói chuyện thật rõ ràng “Ý anh là sao?”
“Anh tưởng người hôm qua là em.”
“Em mà anh còn nhầm được, anh cút đi.”
“Từ từ, ý anh không phải thế, anh có nghi ngờ nhưng…”
Bên kia bắt đầu có tiếng thút thít của cô khiến Dạ Hiên phát hoảng “Có gì từ từ nói, nhóc đừng có khóc.”
“Em thấy anh hôn chị ấy…ở trong phòng, hai người đã xảy ra…”
“Tuyệt đối không có!” Dạ Hiên kích động đến mức đứng bật dậy.
Cái gì anh cũng không nhớ được nhưng riêng cái chuyện đẩy người kia ra anh lại nhớ cực kì rõ, anh và cô ta không xảy ra gì cả.
“Sao em tin anh được.”
Dạ Hiên thật không biết làm thế nào để cô tin chỉ có thể kể lại những gì mình nhớ nhưng Lộ Khiết có vẻ không mấy tin tưởng, Dạ Hiên khổ tâm một lần nữa chạy xe sang nhà cô.
[…]
Công viên giải trí.
Nhật Minh bồn chồn đứng ở cổng đợi, được ăn cả ngã về không! Hôm nay Nhật Minh quyết định tỏ tình với Đặng Linh.
Trong suốt thời gian kẹt ở bên nước ngoài không thể về nước, cậu đã nghĩ thông suốt.
Phải biết tận dụng thời gian, đến một ngày Đặng Linh thành hoa đã có chủ cậu chắc chắn sẽ hối hận lắm.
Đặng Linh xinh xắn trong bộ váy trắng bước đến, khá vui vẻ khi được hẹn đi chơi.
Từ một cô nhà danh đá giờ lại e thẹn đến sợ.
Lộ Khiết mà nhìn thấy cản này chắc sẽ khóc ra máu với con bạn thân.
“Mình đi chơi chút đi.” Kế hoạch bắt đầu, nhà ma thẳng tiến.
Hai con người vào nhà ma mà giả trân đến không chịu được.
Với một con người ưa mọi hiểm như Đặng Linh mấy cái này có là gì nhưng đang ở trước mặt phải tỏ ra yêu kiểu dịu dàng hết mức.
“A, ma kia.” Đặng Linh tự cảm thán khả năng diễn xuất của mình lao vào lòng Nhật Minh.
Cậu chính là ngu nguội khi không nhận ra sự diễn xuất dở tệ của cô, lại cứ tưởng cô sợ thật mà ôm cô vào lòng.
Chỉ có người ngoài cuộc là sáng suốt nhất.
Mọi người đi xung quanh luôn hướng ánh mắt khảo hiểu về phía hai người họ, phát cơm tró chân thật tí được không?
Ra đến bên ngoài, Đặng Linh ngất lên ngất xuống đương nhiên đều là giả bộ hết.
Nhật Minh thì bị cô lao vào lòng không dưới 10 lần mặc dù chỉ chơi nhà mà nhưng cũng tự cảm thấy hoa mắt chóng mặt, xương khớp thì như người bảy mươi tuổi.
Tiếp theo hai người họ đi vòng vòng trên ngựa gỗ, tiết mục hay nhất sắp đến rồi.
Nhật Minh lấy khăn bịt mắt Đặng Linh lại dẫn cô đến một khu cắm trại, nơi mà câu đã lỡ say Đặng Linh.
Trời chập tối những chiếc đèn được thắp sáng dăng khắp nơi, Nhật Minh đưa Đặng Linh vào trong hình trái tim được xếp bằng hoa hồng.
Cậu từ từ tháo bịt mắt của cô ra.
Đặng Linh mắt từ mờ bắt đầu chuyển sang rõ hơn, cô ôm mặt bất ngờ nhìn xung quanh không tin mọi thứ là thật.
Cô che mặt cảm động, bỗng dưng Nhật Minh hai tay mang một bông hoa đến đưa cho cô…
“Làm người yêu tôi nhé.”
Đặng Linh không thể diễn tả cảm xúc của mình bây giờ, còn hơn cả chữ hạnh phúc chăng?.
Anh bây giờ không có tâm trạng để nói nhiều chuyện như thế, trực tiếp lên phòng.
Nhật Minh thấy vậy vội vàng đuổi theo “Vậy có nhớ ra Lộ Khiết chưa?”
Dạ Hiên hơi nhói lòng vì anh đã nhớ ra với quá muộn “Nhớ.”
“Vậy là tốt rồi, anh cẩn thận chút, hồi trước anh đeo bán mãi mới cua được nhỏ đó, giờ mà để nhỏ đó lọt chắc…”
Sao thằng em này không đến dặn dò anh sớm hơn một chút, đáng tiếc là anh chọc cho nhỏ kia giận mất rồi.
Anh không nói gì chỉ đi lên phòng tiếp tục công cuộc dỗ dành nhóc con.
“Lúc đó anh mất trí nhớ…”
“Em không trách anh mất trí nhớ.”
“Vậy tại sao lại rời đi.”
Lộ Khiết phân vân không biết có nên nói thật cho anh biết không? Nhưng điều anh làm anh phải biết chứ? Hay anh giả vờ như không có chuyện gì.
Thấy bên kia mãi không có tin nhắn hồi âm anh quyết định nhắn tiếp “Anh thật sự không biết.”
“Anh và chị Xuân là gì vậy?”
“Chỉ là bạn, mà bây giờ cũng không làm bạn được nữa.”
“Nhưng em thấy hai người không đơn thuần là bạn.” Lộ Khiết nghĩ đến cảnh hôm qua lại càng đau lòng, hai người họ rốt cuộc đã làm nhũng gì ngay sau khi cô rời đi chứ? Nghĩ thôi cũng biết.
“Anh không có làm gì!”
“Anh và cô ấy ngủ với nhau rồi đúng không?” Lộ Khiết quyết định nói thẳng, nếu là hiểu lần thì có thể giải thích còn không thì một lần dứt ra cho sau này đỡ đau.
Dạ Hiên nhìn thấy tin nhắn của ko mà hoang mang, anh và Xuân sao? Anh cố gắng nhớ lại vào hôm qua, lúc đó anh khá say lên được một thằng bạn đưa về…sau đó một cơ thể phụ nữ đến đón anh, anh nghĩ đó là Lộ Khiết, sao lại có Xuân ở đây?
“Đêm qua không phải em hả?”
“Anh còn dám hỏi như thế hả đồ khốn nạn.”
“Không phải đêm qua có thằng bạn đưa anh về, anh thật sự không có dính líu đến cô ta.”
Lộ Khiết gọi điện thoại đến cho anh quyết định nói chuyện thật rõ ràng “Ý anh là sao?”
“Anh tưởng người hôm qua là em.”
“Em mà anh còn nhầm được, anh cút đi.”
“Từ từ, ý anh không phải thế, anh có nghi ngờ nhưng…”
Bên kia bắt đầu có tiếng thút thít của cô khiến Dạ Hiên phát hoảng “Có gì từ từ nói, nhóc đừng có khóc.”
“Em thấy anh hôn chị ấy…ở trong phòng, hai người đã xảy ra…”
“Tuyệt đối không có!” Dạ Hiên kích động đến mức đứng bật dậy.
Cái gì anh cũng không nhớ được nhưng riêng cái chuyện đẩy người kia ra anh lại nhớ cực kì rõ, anh và cô ta không xảy ra gì cả.
“Sao em tin anh được.”
Dạ Hiên thật không biết làm thế nào để cô tin chỉ có thể kể lại những gì mình nhớ nhưng Lộ Khiết có vẻ không mấy tin tưởng, Dạ Hiên khổ tâm một lần nữa chạy xe sang nhà cô.
[…]
Công viên giải trí.
Nhật Minh bồn chồn đứng ở cổng đợi, được ăn cả ngã về không! Hôm nay Nhật Minh quyết định tỏ tình với Đặng Linh.
Trong suốt thời gian kẹt ở bên nước ngoài không thể về nước, cậu đã nghĩ thông suốt.
Phải biết tận dụng thời gian, đến một ngày Đặng Linh thành hoa đã có chủ cậu chắc chắn sẽ hối hận lắm.
Đặng Linh xinh xắn trong bộ váy trắng bước đến, khá vui vẻ khi được hẹn đi chơi.
Từ một cô nhà danh đá giờ lại e thẹn đến sợ.
Lộ Khiết mà nhìn thấy cản này chắc sẽ khóc ra máu với con bạn thân.
“Mình đi chơi chút đi.” Kế hoạch bắt đầu, nhà ma thẳng tiến.
Hai con người vào nhà ma mà giả trân đến không chịu được.
Với một con người ưa mọi hiểm như Đặng Linh mấy cái này có là gì nhưng đang ở trước mặt phải tỏ ra yêu kiểu dịu dàng hết mức.
“A, ma kia.” Đặng Linh tự cảm thán khả năng diễn xuất của mình lao vào lòng Nhật Minh.
Cậu chính là ngu nguội khi không nhận ra sự diễn xuất dở tệ của cô, lại cứ tưởng cô sợ thật mà ôm cô vào lòng.
Chỉ có người ngoài cuộc là sáng suốt nhất.
Mọi người đi xung quanh luôn hướng ánh mắt khảo hiểu về phía hai người họ, phát cơm tró chân thật tí được không?
Ra đến bên ngoài, Đặng Linh ngất lên ngất xuống đương nhiên đều là giả bộ hết.
Nhật Minh thì bị cô lao vào lòng không dưới 10 lần mặc dù chỉ chơi nhà mà nhưng cũng tự cảm thấy hoa mắt chóng mặt, xương khớp thì như người bảy mươi tuổi.
Tiếp theo hai người họ đi vòng vòng trên ngựa gỗ, tiết mục hay nhất sắp đến rồi.
Nhật Minh lấy khăn bịt mắt Đặng Linh lại dẫn cô đến một khu cắm trại, nơi mà câu đã lỡ say Đặng Linh.
Trời chập tối những chiếc đèn được thắp sáng dăng khắp nơi, Nhật Minh đưa Đặng Linh vào trong hình trái tim được xếp bằng hoa hồng.
Cậu từ từ tháo bịt mắt của cô ra.
Đặng Linh mắt từ mờ bắt đầu chuyển sang rõ hơn, cô ôm mặt bất ngờ nhìn xung quanh không tin mọi thứ là thật.
Cô che mặt cảm động, bỗng dưng Nhật Minh hai tay mang một bông hoa đến đưa cho cô…
“Làm người yêu tôi nhé.”
Đặng Linh không thể diễn tả cảm xúc của mình bây giờ, còn hơn cả chữ hạnh phúc chăng?.
Danh sách chương