Chả biết lấy từ đâu ra nhiều sức lực như thế, Lộ Khiết đẩy Dạ Hiên chạy qua nhiều dãy hành lang.
Dạ Hiên thì liên tục kêu nhưng do chân anh cũng có trấn thương nên không thể nhảy xuống được “Cô kia, cô có thôi ngay không hả?”
“Trừng nào anh nhớ ra em thì em thôi.”
“Cô bị điên à?” Dạ Hiên tức giận lớn tiếng, Lộ Khiết nhìn anh cố tự trấn an mình.
Tại anh mất trí nhớ nên mới to tiếng với cô như thế chứ để khi anh nhớ ra cô xem, cô có cho anh một trận không.
Xuân quay ngược lại vừa hay thấy bóng dáng Lộ Khiế đẩy chiếc xe lăn chạy đi, cô ta cũng cố gắng chạy theo nhưng đến cuối dãy hành lang thì mất giấu.
Lộ Khiế đẩy anh vào thang máy ấn nút, lúc này cô mới thở hồng hộc.
Đẩy một người phải nặng hơn cô đến tận 40 kí không một sao được.
Bây giờ đứng im, Dạ Hiên mới nhảy cò cò đứng lên, anh liếc cô ép cô vào tường nở một nụ cười lưu manh “Muốn tôi đến thế à? Chán thật đấy nhưng tôi không thích kiểu người cố chấp như cô!”
Lộ Khiết bị anh sỉ nhục chỉ biết rưng rưng nước mắt, cô nghẹn nào nói “Em cố chấp như bây giờ là muốn giúp anh, sau này anh nhớ lại anh sẽ hiểu.”
“Tôi chẳng cần nhớ gì cả.
Cô chỉ lợi dụng lúc tôi mấy trí nhớ để mà tiếp cận, loại người như cô đừng hòng lọt vào mắt tôi.”
“Kệ anh, anh với em nằm chung một giường rồi.
Anh phải chịu trách nhiệm với em.”
Dạ Hiên cười nhàn nhạt, cực kì mất kiên nhẫn với cô gái đang bị anh ép sát “Có bằng chứng không? Hay là chỉ toàn cô bịa ra.”
Lộ Khiết liếc mắt thấy sắp xuống đến nơi liền đẩy anh ra kéo anh lại gần chiếc xe lăn “Anh ngồi xuống đây.”
“Cút ra chỗ khác, đừng có động vào người tôi.”
“Anh yên đi, anh đang bị thương đấy.”
“Vậy mà cô đẩy người bệnh đi như thể này hả?” Nghĩ lại cách cô gái này vừa phi thẳng đến cầu thang xong đó cua gắt sang hướng hành lang bên phải khiến anh sợ đến xanh mặt.
Chỉ cần cô tuột tay là anh có thể vào phòng phẫu thuật lần nữa mất.
Lộ Khiết cũng không chịu thua anh, mắng ngược lại anh “Thế ai làm chúng ta ra nông nỗi thế này, cũng tại anh lái xe như muốn đi gặp Diêm Vương ấy.”
Anh có chút đau đầu nhớ lại chỉ loáng thoáng thấy hình ảnh một bọn người đang đuổi theo mình sau đó anh phóng nhanh rồi “đùng” một cái.
Xuyên suốt đều có một cô gái ở bên cạnh anh nhưng anh không thể nào thấy rõ mặt người ấy nhưng anh lại đinh ninh đó là Xuân chứ không phải cô gái trước mặt.
Thấy anh có biểu hiện khác lại, Lộ Khiết vội vàng hỏi anh “Anh có sao vậy? Đau hả? Có nhớ ra được gì không?” Mặt với hơi áp sát mặt anh khiến anh suýt chút nữa thì đỏ mặt, anh đẩy mặt cô ra “Tránh ra.”
“Ồ.” Lộ Khiết hơi thấy vọng, trước đây đáng yêu bao nhiêu bây giờ đáng ghét bấy nhiêu.
Hoá ra đây mới là tính cách thật của anh, đúng là tính cách rất xấu xa, thật biết tổn thương người khác.
Nhìn ra ngoài mới phát hiện gấu người đang được đưa đến cổng bệnh viện anh nhìn cô hơi khó hiểu “Ra đây làm gì?”
“Chúng ta về nhà.”
Dạ Hiên hơi khó chịu, nhưng cảm thấy rất bình thường.
Dù anh có đang bị thương cũng thừa sức phản kháng lại nếu Lộ Khiết có hành động không đúng.
Lộ Khiết đẩy anh ra đến bên ngoài bắt một chiếc taxi bỗng từ phía sau vang lên tiếng của Xuân.
“Em làm cái gì vậy hả? Định đưa Dạ Hiên đi đâu.”
“Vợ tôi à?”
Lộ Khiết tức giận vừa mở cửa taxi vừa đẩy đầu anh vào mắng nhiếc “Vợ cái đầu anh, rõ ràng hồi trước bảo cưới em, em mới là vợ anh đây này.”
Dạ Hiên bị đẩy mạnh vào taxi thì rên lên một tiếng đau đớn, có người bệnh nào khổ như anh không? Đi nằm viện mà cứ như đi hành xác.
Lộ Khiết chui vào trong xe nói với bác tài “Bác đi nhanh lên đi bác.”
“Đây là cách cô đối xử với người bệnh?” Dạ Hiên bây giờ mới ngồi thẳng người dậy được.
Anh vừa bị gãy tay, gãy chân mà cái con nhỏ này vừa đẩy anh một cú khiến anh phải chống bằng tay, đau đến nhăn mặt.
Lộ Khiết biết mình làm anh đau liền cúi đầu hối lỗi “Em xin lỗi.”
“Cô định đưa tôi đi đâu, vợ tôi còn chờ ở bệnh viện.”
“Anh khốn nạn vừa thôi, mới hôm qua còn nói em là vợ của anh bây giờ lại gọi người khác là vợ.” Lộ Khiết ranh ma cố tình nói cho bác tài xế nghe thấy.
Bác tài thấy vậy liền lắc đầu, thanh niên thời này lừa con gái nhà người ta rồi chạy mất dép, nhìn cô bé này còn nhỏ thế kia mà bị tên kia lừa.
Đúng là chỉ được cái mặt đẹp.
“Không chừng vì tôi mất trí nên cô mới cố tình tiếp cận.”
“Sao anh không tin em?”
“Bằng chứng?”
Lộ Khiết bỗng nhớ ra hồi trước cô từng chụp màn hình mấy dòng tin nhắn sến súa của anh, cô liền mang ra cho anh xem.
Dạ Hiên nhăn mặt, anh không thể nào nói mấy cái lời nghe buồn nôn thế này liền lấy lí do.
“Tôi bị hack nick.”
Bác tài xế lắc đầu ngán ngẩm “Khốn nạn đến thế là cùng.”.
Dạ Hiên thì liên tục kêu nhưng do chân anh cũng có trấn thương nên không thể nhảy xuống được “Cô kia, cô có thôi ngay không hả?”
“Trừng nào anh nhớ ra em thì em thôi.”
“Cô bị điên à?” Dạ Hiên tức giận lớn tiếng, Lộ Khiết nhìn anh cố tự trấn an mình.
Tại anh mất trí nhớ nên mới to tiếng với cô như thế chứ để khi anh nhớ ra cô xem, cô có cho anh một trận không.
Xuân quay ngược lại vừa hay thấy bóng dáng Lộ Khiế đẩy chiếc xe lăn chạy đi, cô ta cũng cố gắng chạy theo nhưng đến cuối dãy hành lang thì mất giấu.
Lộ Khiế đẩy anh vào thang máy ấn nút, lúc này cô mới thở hồng hộc.
Đẩy một người phải nặng hơn cô đến tận 40 kí không một sao được.
Bây giờ đứng im, Dạ Hiên mới nhảy cò cò đứng lên, anh liếc cô ép cô vào tường nở một nụ cười lưu manh “Muốn tôi đến thế à? Chán thật đấy nhưng tôi không thích kiểu người cố chấp như cô!”
Lộ Khiết bị anh sỉ nhục chỉ biết rưng rưng nước mắt, cô nghẹn nào nói “Em cố chấp như bây giờ là muốn giúp anh, sau này anh nhớ lại anh sẽ hiểu.”
“Tôi chẳng cần nhớ gì cả.
Cô chỉ lợi dụng lúc tôi mấy trí nhớ để mà tiếp cận, loại người như cô đừng hòng lọt vào mắt tôi.”
“Kệ anh, anh với em nằm chung một giường rồi.
Anh phải chịu trách nhiệm với em.”
Dạ Hiên cười nhàn nhạt, cực kì mất kiên nhẫn với cô gái đang bị anh ép sát “Có bằng chứng không? Hay là chỉ toàn cô bịa ra.”
Lộ Khiết liếc mắt thấy sắp xuống đến nơi liền đẩy anh ra kéo anh lại gần chiếc xe lăn “Anh ngồi xuống đây.”
“Cút ra chỗ khác, đừng có động vào người tôi.”
“Anh yên đi, anh đang bị thương đấy.”
“Vậy mà cô đẩy người bệnh đi như thể này hả?” Nghĩ lại cách cô gái này vừa phi thẳng đến cầu thang xong đó cua gắt sang hướng hành lang bên phải khiến anh sợ đến xanh mặt.
Chỉ cần cô tuột tay là anh có thể vào phòng phẫu thuật lần nữa mất.
Lộ Khiết cũng không chịu thua anh, mắng ngược lại anh “Thế ai làm chúng ta ra nông nỗi thế này, cũng tại anh lái xe như muốn đi gặp Diêm Vương ấy.”
Anh có chút đau đầu nhớ lại chỉ loáng thoáng thấy hình ảnh một bọn người đang đuổi theo mình sau đó anh phóng nhanh rồi “đùng” một cái.
Xuyên suốt đều có một cô gái ở bên cạnh anh nhưng anh không thể nào thấy rõ mặt người ấy nhưng anh lại đinh ninh đó là Xuân chứ không phải cô gái trước mặt.
Thấy anh có biểu hiện khác lại, Lộ Khiết vội vàng hỏi anh “Anh có sao vậy? Đau hả? Có nhớ ra được gì không?” Mặt với hơi áp sát mặt anh khiến anh suýt chút nữa thì đỏ mặt, anh đẩy mặt cô ra “Tránh ra.”
“Ồ.” Lộ Khiết hơi thấy vọng, trước đây đáng yêu bao nhiêu bây giờ đáng ghét bấy nhiêu.
Hoá ra đây mới là tính cách thật của anh, đúng là tính cách rất xấu xa, thật biết tổn thương người khác.
Nhìn ra ngoài mới phát hiện gấu người đang được đưa đến cổng bệnh viện anh nhìn cô hơi khó hiểu “Ra đây làm gì?”
“Chúng ta về nhà.”
Dạ Hiên hơi khó chịu, nhưng cảm thấy rất bình thường.
Dù anh có đang bị thương cũng thừa sức phản kháng lại nếu Lộ Khiết có hành động không đúng.
Lộ Khiết đẩy anh ra đến bên ngoài bắt một chiếc taxi bỗng từ phía sau vang lên tiếng của Xuân.
“Em làm cái gì vậy hả? Định đưa Dạ Hiên đi đâu.”
“Vợ tôi à?”
Lộ Khiết tức giận vừa mở cửa taxi vừa đẩy đầu anh vào mắng nhiếc “Vợ cái đầu anh, rõ ràng hồi trước bảo cưới em, em mới là vợ anh đây này.”
Dạ Hiên bị đẩy mạnh vào taxi thì rên lên một tiếng đau đớn, có người bệnh nào khổ như anh không? Đi nằm viện mà cứ như đi hành xác.
Lộ Khiết chui vào trong xe nói với bác tài “Bác đi nhanh lên đi bác.”
“Đây là cách cô đối xử với người bệnh?” Dạ Hiên bây giờ mới ngồi thẳng người dậy được.
Anh vừa bị gãy tay, gãy chân mà cái con nhỏ này vừa đẩy anh một cú khiến anh phải chống bằng tay, đau đến nhăn mặt.
Lộ Khiết biết mình làm anh đau liền cúi đầu hối lỗi “Em xin lỗi.”
“Cô định đưa tôi đi đâu, vợ tôi còn chờ ở bệnh viện.”
“Anh khốn nạn vừa thôi, mới hôm qua còn nói em là vợ của anh bây giờ lại gọi người khác là vợ.” Lộ Khiết ranh ma cố tình nói cho bác tài xế nghe thấy.
Bác tài thấy vậy liền lắc đầu, thanh niên thời này lừa con gái nhà người ta rồi chạy mất dép, nhìn cô bé này còn nhỏ thế kia mà bị tên kia lừa.
Đúng là chỉ được cái mặt đẹp.
“Không chừng vì tôi mất trí nên cô mới cố tình tiếp cận.”
“Sao anh không tin em?”
“Bằng chứng?”
Lộ Khiết bỗng nhớ ra hồi trước cô từng chụp màn hình mấy dòng tin nhắn sến súa của anh, cô liền mang ra cho anh xem.
Dạ Hiên nhăn mặt, anh không thể nào nói mấy cái lời nghe buồn nôn thế này liền lấy lí do.
“Tôi bị hack nick.”
Bác tài xế lắc đầu ngán ngẩm “Khốn nạn đến thế là cùng.”.
Danh sách chương