Tương Hành đen mặt lau nước trên mặt, nắm lấy cổ áo Văn Ngọc Thư, đi lên bờ, vắt khô ống quần ướt sũng, vẻ mặt chán ghét nhìn Văn Ngọc Thư đang bị doạ choáng váng ngồi trên mặt đất, rống lên một câu: “Gì đây? Định lội xuống sông bắt cá, muốn chết sao!”
Khoảng thời gian này là mùa thích hợp để câu cá, đám con nít ở nông thôn đều thích xuống sông bắt cá, bắt được cá, đem bán đổi lấy tiền cũng được, đem cúng tế cũng được, hai ngày trước ở thôn bên cạnh có một đứa nhỏ chết đuối, phụ huynh mấy thôn gần đó biết được sự nghiêm trọng của vấn đề đều không cho trẻ con trong nhà đi lội sông bắt cá nữa. Nhưng luôn có mấy đứa nhỏ nghịch ngợm không nghe lời, vẫn đi bắt cá như trước.
Dáng vẻ Tương Hành vừa cao lại lực lưỡng, không mặc áo, cơ thể màu lúa mạch chảy xuống vài giọt nước dưới ánh mặt trời hiện lên màu mật ong, cơ thể rắn chắc đầy đặn, gương mặt thon dài cương nghị, đôi lông mày trông có vẻ hung tợn toả ra hormone đàn ông nồng đậm, có một cảm giác như là một kẻ vô cùng thô lỗ.
Nhìn vô cùng hung ác nhưng cũng giống một người hào sảng. Văn Ngọc Thư bị hắn doạ, cả người ướt đẫm mồ hôi, run rẩy bĩu môi, đôi mắt đỏ hoe: “A…”
Tương Hành kinh ngạc, khuôn mặt tuấn tú đen lại, ngữ khí khó chịu hỏi: “Ông đây còn chưa nói gì cậu liền sợ muốn tè ra quần rồi?”
Văn Ngọc Thư sợ hắn, nghẹn ngào nấc lên, khϊếp đảm rụt về sau. Sắc mặt Tương Hành lại càng tồi tệ hơn, khoé miệng giật giật, còn định trêu cậu một hai câu, chưa kịp nói đã nghe tiếng có người gọi hắn, nghiêng đầu nhìn.
Một nhóm người mặc áo choàng ngắn đã cũ, đội mũ rơm, cầm theo liềm bước đến, cất giọng chào Tương Hành, gọi là anh. Tương Hành từng đi lính vài năm, khi còn làm bộ đội cũng không tệ, một tháng được lãnh tám chín tệ, nếu không phải do mẹ hắn ở nhà lâm bệnh nặng thì hắn cũng không xuất ngũ sớm như vậy, mãi sau này đến khi mẹ hắn qua đời thì hắn cũng không trở về nữa. Hắn có năng lực, cũng từng trải qua rất nhiều thứ nên thanh niên trong thôn vô cùng sùng bái hắn.
Vương Nhị, người đầu tiên cất tiếng chào hỏi làn da bị phơi nắng nên ngăm đen, khi nói chuyện lộ ra hàm răng trắng ánh mắt nhìn người bên cạnh Tương Hành dò xét, kinh ngạc hô: “Ô, người này không phải là thiếu gia ngốc nghếch của nhà họ Văn sao, cậu ngồi đây làm gì.”
Những lời châm chọc của Tương Hành định nói ra trong phút chốc bị nuốt trở lại, quay đầu cẩn thận nhìn Văn Ngọc Thư.
Thấy Văn Ngọc Thư ăn mặc rách rưới, tóc cũng hơi dài, khoé mi ướt sũng, người ở dưới quê đa phần đều có làn da ngăm đen thô ráp do phơi nắng nhưng cậu thì lại khác da dẻ vô cùng trắng trẻo mịn màng, đôi mắt đen nhánh thuần khiết làm Tương Hành nghĩ đến làn nước trong vắt chảy từ trên núi xuống, không hề bị vẩn đυ.c, vô cùng thuần khiết, trong sáng. Hiện tại không dám nhìn hắn, đôi mắt trong trẻo ẩn chứa sự sợ hãi, mắt cũng đỏ lên, sợ hãi đan ngón tay vào nhau, muốn khóc nhưng lại không dám khóc.
Tương Hành khịt mũi, lửa giận trong lòng hoàn toàn biến mất nhưng nhớ tới Văn Ngọc Thư phun nước vào mặt hắn, vẫn không nhịn được ghét bỏ, nhặt lại áo choàng ngắn dưới đất phủi phủi vài cái rồi nói: “Rửa mặt xong liền giống như một người khác. Được rồi, về nhà đi. Về sau tránh xa sông ra một chút.”
Văn Ngọc Thư nhìn thấy vẻ chán ghét trong mắt hắn, trong lòng tức giận với hệ thống, uỷ khuất nhăn mặt, nỉ non than thở: “Chân… Chân đau.”
Tương Hành nhíu mày. Vương Nhị nghe xong liền cười ha hả trêu chọc:
“Tên ngốc này đau chân hả? Có cần gọi vợ cậu đến cõng cậu về không hả, hả?” Những người đàn ông khác sau khi nghe xong cũng cười ha ha, có người chua chát nói:
“Văn Ngọc Quỳnh chính là người xinh đẹp nhất trong thôn, lại cưới một tên ngốc.” Một người thanh niên khác tiếc nuối nói: “Haiz, ai bảo nhà họ Văn đã giúp đỡ cô ta nhiều năm rồi làm gì.”
Tương Hành lấy điếu thuốc từ trong áo nhìn về phía trước, Văn Ngọc Thư không biết những người này đang cười nhạo hắn, nói không cần vợ giúp, sẽ đối xử với vợ thật tốt. Sự ngây ngô trong lời nói lại khiến cho đám người càng cười lớn hơn. Cậu bé ngốc này không hiểu gì, ngây ngốc đi theo Tiểu Bạch. Những lời nói ác ý kia cũng không hề sai, ở nông thôn điều phiền muộn nhất là ông trời có đổ mưa hay không, có thu hoạch được không, tiền có đủ tiêu hay không, nhưng cũng có một số niềm vui nhỏ nhỏ dành cho kẻ ngốc.
Tương Hành dập điếu thuốc đi đến:
“Được rồi, tôi cũng phải trở về thay quần áo, tên nhóc họ Văn kia muốn về nhà thì sẵn tiện đưa cậu về.”
Văn Ngọc Thư “ừm” một tiếng đứng dậy.
Nguyên chủ có quen biết với Tương Hành, nhưng mà cũng không nói chuyện quá hai lần, cậu dựa theo trí nhớ gọi hắn: “Anh.” Tương Hành ấn ấn chân cậu, xác nhận không có vết thương nào nghiêm trọng liền mặc áo choàng ngắn ngồi xuống, Văn Ngọc Thư không chút khách khí ngồi lên lưng hắn, cả người hắn ướt đẫm, nước dính chặt vào lên tấm lưng rộng lớn của Tương Hành, Tương Hành dừng lại, xốc chân cậu lên rồi bước đi.
Lưng của người đàn ông này vô cùng rộng lớn, mùi trên cơ thể cũng rất dễ chịu. Dọc trên đường đi vô cùng im lặng, rất nhanh Văn Ngọc Thư chìm vào giất ngủ, về đến nhà họ Văn liền nghe thấy tiếng một người đàn ông cười trêu chọc: “Nhóc Ngọc Thư, trên người không được bao nhiêu miếng thịt, như thế nào, không đi ăn cơm lại đòi đi bắt cá để ăn sao?”
Khoảng thời gian này là mùa thích hợp để câu cá, đám con nít ở nông thôn đều thích xuống sông bắt cá, bắt được cá, đem bán đổi lấy tiền cũng được, đem cúng tế cũng được, hai ngày trước ở thôn bên cạnh có một đứa nhỏ chết đuối, phụ huynh mấy thôn gần đó biết được sự nghiêm trọng của vấn đề đều không cho trẻ con trong nhà đi lội sông bắt cá nữa. Nhưng luôn có mấy đứa nhỏ nghịch ngợm không nghe lời, vẫn đi bắt cá như trước.
Dáng vẻ Tương Hành vừa cao lại lực lưỡng, không mặc áo, cơ thể màu lúa mạch chảy xuống vài giọt nước dưới ánh mặt trời hiện lên màu mật ong, cơ thể rắn chắc đầy đặn, gương mặt thon dài cương nghị, đôi lông mày trông có vẻ hung tợn toả ra hormone đàn ông nồng đậm, có một cảm giác như là một kẻ vô cùng thô lỗ.
Nhìn vô cùng hung ác nhưng cũng giống một người hào sảng. Văn Ngọc Thư bị hắn doạ, cả người ướt đẫm mồ hôi, run rẩy bĩu môi, đôi mắt đỏ hoe: “A…”
Tương Hành kinh ngạc, khuôn mặt tuấn tú đen lại, ngữ khí khó chịu hỏi: “Ông đây còn chưa nói gì cậu liền sợ muốn tè ra quần rồi?”
Văn Ngọc Thư sợ hắn, nghẹn ngào nấc lên, khϊếp đảm rụt về sau. Sắc mặt Tương Hành lại càng tồi tệ hơn, khoé miệng giật giật, còn định trêu cậu một hai câu, chưa kịp nói đã nghe tiếng có người gọi hắn, nghiêng đầu nhìn.
Một nhóm người mặc áo choàng ngắn đã cũ, đội mũ rơm, cầm theo liềm bước đến, cất giọng chào Tương Hành, gọi là anh. Tương Hành từng đi lính vài năm, khi còn làm bộ đội cũng không tệ, một tháng được lãnh tám chín tệ, nếu không phải do mẹ hắn ở nhà lâm bệnh nặng thì hắn cũng không xuất ngũ sớm như vậy, mãi sau này đến khi mẹ hắn qua đời thì hắn cũng không trở về nữa. Hắn có năng lực, cũng từng trải qua rất nhiều thứ nên thanh niên trong thôn vô cùng sùng bái hắn.
Vương Nhị, người đầu tiên cất tiếng chào hỏi làn da bị phơi nắng nên ngăm đen, khi nói chuyện lộ ra hàm răng trắng ánh mắt nhìn người bên cạnh Tương Hành dò xét, kinh ngạc hô: “Ô, người này không phải là thiếu gia ngốc nghếch của nhà họ Văn sao, cậu ngồi đây làm gì.”
Những lời châm chọc của Tương Hành định nói ra trong phút chốc bị nuốt trở lại, quay đầu cẩn thận nhìn Văn Ngọc Thư.
Thấy Văn Ngọc Thư ăn mặc rách rưới, tóc cũng hơi dài, khoé mi ướt sũng, người ở dưới quê đa phần đều có làn da ngăm đen thô ráp do phơi nắng nhưng cậu thì lại khác da dẻ vô cùng trắng trẻo mịn màng, đôi mắt đen nhánh thuần khiết làm Tương Hành nghĩ đến làn nước trong vắt chảy từ trên núi xuống, không hề bị vẩn đυ.c, vô cùng thuần khiết, trong sáng. Hiện tại không dám nhìn hắn, đôi mắt trong trẻo ẩn chứa sự sợ hãi, mắt cũng đỏ lên, sợ hãi đan ngón tay vào nhau, muốn khóc nhưng lại không dám khóc.
Tương Hành khịt mũi, lửa giận trong lòng hoàn toàn biến mất nhưng nhớ tới Văn Ngọc Thư phun nước vào mặt hắn, vẫn không nhịn được ghét bỏ, nhặt lại áo choàng ngắn dưới đất phủi phủi vài cái rồi nói: “Rửa mặt xong liền giống như một người khác. Được rồi, về nhà đi. Về sau tránh xa sông ra một chút.”
Văn Ngọc Thư nhìn thấy vẻ chán ghét trong mắt hắn, trong lòng tức giận với hệ thống, uỷ khuất nhăn mặt, nỉ non than thở: “Chân… Chân đau.”
Tương Hành nhíu mày. Vương Nhị nghe xong liền cười ha hả trêu chọc:
“Tên ngốc này đau chân hả? Có cần gọi vợ cậu đến cõng cậu về không hả, hả?” Những người đàn ông khác sau khi nghe xong cũng cười ha ha, có người chua chát nói:
“Văn Ngọc Quỳnh chính là người xinh đẹp nhất trong thôn, lại cưới một tên ngốc.” Một người thanh niên khác tiếc nuối nói: “Haiz, ai bảo nhà họ Văn đã giúp đỡ cô ta nhiều năm rồi làm gì.”
Tương Hành lấy điếu thuốc từ trong áo nhìn về phía trước, Văn Ngọc Thư không biết những người này đang cười nhạo hắn, nói không cần vợ giúp, sẽ đối xử với vợ thật tốt. Sự ngây ngô trong lời nói lại khiến cho đám người càng cười lớn hơn. Cậu bé ngốc này không hiểu gì, ngây ngốc đi theo Tiểu Bạch. Những lời nói ác ý kia cũng không hề sai, ở nông thôn điều phiền muộn nhất là ông trời có đổ mưa hay không, có thu hoạch được không, tiền có đủ tiêu hay không, nhưng cũng có một số niềm vui nhỏ nhỏ dành cho kẻ ngốc.
Tương Hành dập điếu thuốc đi đến:
“Được rồi, tôi cũng phải trở về thay quần áo, tên nhóc họ Văn kia muốn về nhà thì sẵn tiện đưa cậu về.”
Văn Ngọc Thư “ừm” một tiếng đứng dậy.
Nguyên chủ có quen biết với Tương Hành, nhưng mà cũng không nói chuyện quá hai lần, cậu dựa theo trí nhớ gọi hắn: “Anh.” Tương Hành ấn ấn chân cậu, xác nhận không có vết thương nào nghiêm trọng liền mặc áo choàng ngắn ngồi xuống, Văn Ngọc Thư không chút khách khí ngồi lên lưng hắn, cả người hắn ướt đẫm, nước dính chặt vào lên tấm lưng rộng lớn của Tương Hành, Tương Hành dừng lại, xốc chân cậu lên rồi bước đi.
Lưng của người đàn ông này vô cùng rộng lớn, mùi trên cơ thể cũng rất dễ chịu. Dọc trên đường đi vô cùng im lặng, rất nhanh Văn Ngọc Thư chìm vào giất ngủ, về đến nhà họ Văn liền nghe thấy tiếng một người đàn ông cười trêu chọc: “Nhóc Ngọc Thư, trên người không được bao nhiêu miếng thịt, như thế nào, không đi ăn cơm lại đòi đi bắt cá để ăn sao?”
Danh sách chương