Việc kia, hôn lần sau lại nóng bỏng như vậy rõ ràng làm cho nhớ a........
Nàng cùng Gia Cát Mộ Quy đều cách ra xa, còn thực sự tự giác quay lưng lại, cho bọn họ một chút không gian.
Đợi hồi lâu, lại đợi hồi lâu, một lúc sau Hạ Noãn Ngôn hơi muốn xoay người sang xem bọn họ cuối cùng đang làm sao.
Vừa kịp lúc hai người kia rốt cục “thảo luận” ra kết quả rồi.
Hà Vũ lúng ta lúng túng gãi đầu, “Là ta quên“.
“........... Làm sao có thể quên chứ?”
Cho dù nàng thần kinh cẩu thả, cũng không có thể vài ngày đem nụ hôn đầu tiên quên đi như vậy.
“......”
Trữ Vương im lặng, kỳ lạ là Hà Vũ cũng im lặng, không một người trả lời.
Khụ, xem ra là bí mật của hai người họ, vậy thì không hỏi nữa.
Xem hai người họ vẻ mặt đều lạ lùng, xem ra cũng không còn tâm tư gì lại thảo luận chính sự.
Hạ Noãn Ngôn nói trong cổ họng, “Muộn rồi, chúng ta đi về trước “.
”Noãn Ngôn, ngươi ở đâu a?”
”Trong hoàng cung.”
”A.....”
Hà Vũ lại gần, nhỏ giọng hỏi nàng, “Ở chung với hắn sao?”
“...... Không có.”
”Ta đây chuyển đi ở cùng ngươi được không?”
Nàng thật ra hoan nghênh đưa một người đến, nhưng mà nàng sợ Trữ Vương dùng ánh mắt giết nàng chết.
Hạ Noãn Ngôn cân nhắc tìm cớ cự tuyệt, Gia Cát Mộ Quy ở bên mở miệng,“Cũng tốt, vừa lúc ta muốn mời Trữ Vương vào cung ở một thời gian ngắn“.
“............. Quên đi, hoàng cung quy củ nhiều lắm, ta sợ ta gặp rắc rối, ta ở vương phủ vậy, ngủ ngon ngày mai gặp.”
Nói nhanh một tràng này, Hà Vũ xoay người chuồn mất.
Tiểu Vũ rõ cá tính ràng không phải thích thẹn thùng, hiện tại lại muốn trốn tránh Trữ Vương?
Hạ Noãn Ngôn ngoảnh lại, nghi ngờ nhìn Trữ Vương.
Ngươi làm gì người ta! Trữ vương bị nàng nhìn muốn xanh mặt, nhưng vẫn là làm bộ không nhìn thấy quay sang chỗ khác “Hoàng thượng vừa lòng chưa?”
Gia Cát Mộ Quy cười cười, “Ta chỉ muốn giúp thôi“.
Nham hiểm!
Trữ Vương ở trong lòng mắng hắn.
Thu lại vẻ vui đùa, Gia Cát Mộ Quy nghiêm mặt hỏi hắn, “Trữ Vương còn nhớ chuyện ba năm trước đây ta đề cập với ngươi không?”
Nghe hắn hỏi như vậy, Trữ Vương cũng trở nên nghiêm túc, liếc nhìn Hạ Noãn Ngôn, “Người nghiêm túc hả?”
”Phải“.
Nàng cùng Gia Cát Mộ Quy đều cách ra xa, còn thực sự tự giác quay lưng lại, cho bọn họ một chút không gian.
Đợi hồi lâu, lại đợi hồi lâu, một lúc sau Hạ Noãn Ngôn hơi muốn xoay người sang xem bọn họ cuối cùng đang làm sao.
Vừa kịp lúc hai người kia rốt cục “thảo luận” ra kết quả rồi.
Hà Vũ lúng ta lúng túng gãi đầu, “Là ta quên“.
“........... Làm sao có thể quên chứ?”
Cho dù nàng thần kinh cẩu thả, cũng không có thể vài ngày đem nụ hôn đầu tiên quên đi như vậy.
“......”
Trữ Vương im lặng, kỳ lạ là Hà Vũ cũng im lặng, không một người trả lời.
Khụ, xem ra là bí mật của hai người họ, vậy thì không hỏi nữa.
Xem hai người họ vẻ mặt đều lạ lùng, xem ra cũng không còn tâm tư gì lại thảo luận chính sự.
Hạ Noãn Ngôn nói trong cổ họng, “Muộn rồi, chúng ta đi về trước “.
”Noãn Ngôn, ngươi ở đâu a?”
”Trong hoàng cung.”
”A.....”
Hà Vũ lại gần, nhỏ giọng hỏi nàng, “Ở chung với hắn sao?”
“...... Không có.”
”Ta đây chuyển đi ở cùng ngươi được không?”
Nàng thật ra hoan nghênh đưa một người đến, nhưng mà nàng sợ Trữ Vương dùng ánh mắt giết nàng chết.
Hạ Noãn Ngôn cân nhắc tìm cớ cự tuyệt, Gia Cát Mộ Quy ở bên mở miệng,“Cũng tốt, vừa lúc ta muốn mời Trữ Vương vào cung ở một thời gian ngắn“.
“............. Quên đi, hoàng cung quy củ nhiều lắm, ta sợ ta gặp rắc rối, ta ở vương phủ vậy, ngủ ngon ngày mai gặp.”
Nói nhanh một tràng này, Hà Vũ xoay người chuồn mất.
Tiểu Vũ rõ cá tính ràng không phải thích thẹn thùng, hiện tại lại muốn trốn tránh Trữ Vương?
Hạ Noãn Ngôn ngoảnh lại, nghi ngờ nhìn Trữ Vương.
Ngươi làm gì người ta! Trữ vương bị nàng nhìn muốn xanh mặt, nhưng vẫn là làm bộ không nhìn thấy quay sang chỗ khác “Hoàng thượng vừa lòng chưa?”
Gia Cát Mộ Quy cười cười, “Ta chỉ muốn giúp thôi“.
Nham hiểm!
Trữ Vương ở trong lòng mắng hắn.
Thu lại vẻ vui đùa, Gia Cát Mộ Quy nghiêm mặt hỏi hắn, “Trữ Vương còn nhớ chuyện ba năm trước đây ta đề cập với ngươi không?”
Nghe hắn hỏi như vậy, Trữ Vương cũng trở nên nghiêm túc, liếc nhìn Hạ Noãn Ngôn, “Người nghiêm túc hả?”
”Phải“.
Danh sách chương