Hạ Noãn Ngôn quay lại nhìn hai người, thực vừa lòng gật gật đầu, “Thật là đã đổi trở lại.”

Như vậy nhìn thuận mắt hơn.

Tiểu cô nương áo vàng cuối cùng cũng trở lại trong thân thể của mình đang chỉ chỉ vào mình, lại chỉ chỉ vào Trữ Vương, hỏi Gia Cát Mộ Quy,“Ngươi mới vừa nói hắn thích ta sao?”

”Hắn thuận miệng nói một câu, ngươi kích động cái gì!”

”Ai nói ta kích động!”

”Nếu không kích động chúng ta làm sao có thể đổi trở về!”

”Nói không chừng là ngươi kích động!”

”Ngươi thấy ta kích động lúc nào!”

Ngươi hiện tại cũng rất kích động...... Hạ Noãn Ngôn rất muốn nhắc hắn.

”Ta không có chú ý nhìn ngươi, làm sao mà biết ngươi có kích động không!”

”Không chú ý nhìn ta? Ngày hôm qua là ai nhìn lén ta đã bị ta phát hiện hả?”

”Ta giám sát xem ngươi không được lộn xộn cơ thể của ta!”

”Bồn vương không phải loại tiểu nhân đê tiện này!”

”Ngươi sau lưng ta lén tắm rửa một lần!”

”Ta luyện võ xong không tắm rửa thì làm sao ngủ! Ngươi cũng có lần lén đi tắm rửa đấy!”

”Ta, ta tiểu học năm lớp sáu bắt đầu vẽ tranh thân thể, mắt thấy nam khỏa thân so với heo không mặc quần áo cũng rất nhiều!”

”Ngươi mắt thấy heo mặc quần áo hả?”

”Đương nhiên thấy, heo vương phủ nuôi sau bếp đều bị ta mặc áo cho!”

“......”

Hai người này thật có thể ầm ỹ a......

Hạ Noãn Ngôn nhìn không nói nên lời, cảm thấy cũng không cần hỏi bọn họ.

Vị cô nương áo vàng kia nhất là ở hiện đại đến, không biết tại sao lại cùng Trữ Vương trao đổi linh hồn, thành ra hai người liền dây dưa ở cùng một chỗ.

Cho nên buổi sáng Trữ Vương đi tìm nàng, muốn biết nàng rốt cuộc có phải người Linh tộc hay không là vì......

Không còn từ nào để nói, Trữ Vương xoay đầu lại, khôi phục vẻ mặt bình thường.

”Hạ cô nương, cô đều thấy đó, chúng ta hiện tại cần cô giúp“.

”Nhưng ta thật sự không giúp được.”

Hạ Noãn Ngôn khó xử nói, “Linh hồn hai người các ngươi hoán qua hoán lại, có nguyên gì không?”

”Là ta......”

”Không có nguyên nhân.”

Hai người gần như cùng mở miệng, tuôn ra đáp án cũng không giống như vậy.

Liếc mắt nhìn tiểu cô nương áo vàng một cái, giọng Trữ Vương lạnh lùng lặp lại, “Không có nguyên nhân.”

Tiểu cô nương áo vàng bị hắn nhìn thoáng qua, không lên tiếng, cúi đầu, cũng không thử làm rõ lại nguyên nhân.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện