"Tên ngốc như ngươi mà còn đòi bảo vệ thê tử của ngươi sao? Thật buồn cười chết ta rồi!" Thương Khinh trào phúng nói, ánh mắt khinh thường không thể khinh thường hơn nhìn Chiến Thiên Kỳ.

"Cả nhà ngươi mới ngốc! Ta không có ngốc! Nương tử thì tất nhiên phải bảo vệ rồi!" Chiến Thiên Kỳ hét lên, khuôn mặt vì tức giận mà đỏ bừng, ánh mắt sáng lên như sao.

Thanh Loan đứng phía ngoài khóe môi khẽ cong lên.

"Hừ! ngươi muốn chết sao? Dám cãi lại Thương Khinh đại nhân?" Khanh Hàn tức giận nói, đẩy Chiến  Thiên Kỳ ngã ngữa ra sau.

"A!" Chiến Thiên Kỳ hét lên một cái ngã lui ra sau, cúi mặt xuống giấu đi tia sáng hàn lãnh ở đáy mắt, sau đó ngẩn mặt lên ánh mắt căm tức nhìn Khanh Hàn.

"Tên đáng chết! Dám làm ta ngã! Ngươi cũng phải ngã!" Chiến Thiên Kỳ nói xong liền xong tới xô Khanh Hàn.

Khanh Hàn đang đứng đợi Chiến Thiên Kỳ tới nạp mạng bỗng bị một cỗ lực lượng bắn tới, hắn đập thẳng vào tường, nội tạng lệch ngược cả lên, kinh mạch điều bị tổn thương.

Chiên Thiên Kỳ ngây ngô nhìn Khanh Hàn bị đánh thẳng vào tường, rõ ràng hắn không dùng lực gì hết mà? Chẳng lẽ là thuộc hạ của hắn? Chắc là vậy.

Thanh Loan đứng phía ngoài bỗng nở một nụ cười, Nham Kiều, Chi và Ninh điều trố mắt nhìn. Không nhìn lầm đi! Chủ tử đang cười kìa? Thuộc hạ của Chiến Thiên Kỳ trong bóng tối thấy vậy tưởng là chủ tử tức giận nên ra tay, chắc chút nữa hắn phải đi thu dọn cục diện rồi.

"Ngươi... ngươi... Sao có thể! Sao có thể chứ?" Khanh Hàn run rẩy dựa vào tường nói, ánh mắt nhìn Chiến Thiên Kỳ ngây ngô nhìn hắn rồi lại rồi nhìn tay mình có vẻ không thể tin được. Chuyện này là sao? Chẳng lẽ có cao thủ trợ giúp tên ngốc kia?

Thương Khinh thấy vậy dù là rất tức giận nhưng vẫn nói "Là vị cường giả cao nào trợ giúp vị vương gia ngốc này? Xin hãy lộ diện."

"..." Không gian vẫn yên tĩnh như cũ.

"Xin hãy lộ diện! Nếu không thì đừng trách ta ra tay! Rượu mời không uống lại đi uống rượu phạt!" Dù gì hắn cũng là cường giả có tiếng trên khắp Chiến Quốc này! Lẽ nào không đấu lại được?

"Mời rượu? Ngươi xem ngươi có xứng không?" Thanh Loan dùng bí thuật để truyền niệm đến.

"Hừ! Ngươi ngông cuồng! Đây là Chiến Quốc, là nơi ngươi muốn làm gì thì làm sao? Hôm nay ta phải thay mặt Chiến Quốc dạy dỗ ngươi! Xem cái kết của xen vào chuyện bao đồng là gì!" Thương Khinh ngạo mạn nói, tụ đấu khí ra trên tay.

"Ồ! Ta lại không thấy bản thân lo chuyện bao đồng." Âm thanh lạnh băng vang lên, lại có chút mỉa mai.

"Hừ tưởng ngươi trốn là ngon lắm sao?" Thương Khinh thô bạo nói, thân thể nhanh chóng tiến gần  Chiến Thiền Kỳ, đưa tay tóm lấy hắn.

Chiến Thiên Kỳ định tránh đi thì bỗng hắn lại được ôm vào một vòng ôm khác, mềm mại lại có hương thơm thoang thoảng làm hắn rất dễ chịu.

"Ngươi nghĩ ta cần trốn ngươi sao? Lo chuyện bao đồng? Phu quân của ta thì mọi chuyện của hắn là của ta." Thanh Loan lạnh lùng lên tiếng, vung tay đánh Thương Khinh đập thẳng vào tường, phun một ngụm máu ra, vẻ mặt không thể tin nhìn nàng.

Chiến Thiên Kỳ nghe vậy cũng ngẩn đầu nhìn lên, đây là Thanh Loan Thập Cửu công chúa Phượng Quốc? Không khỏi quá yêu nghiệt đi! Hơn nữa không phải nàng ta là một phế vật, tính cách nhút nhát sao? Chẳng lẽ giống như hắn? Nhưng tại sao lại không tiếp tục giả nữa? 

Thanh Loan nhìn Chiến Thiên Kỳ đang chăm chăm nhìn nàng, ánh mắt ngây thơ trong suốt, thật là đẹp mắt, muốn đem làm của riêng quá!

"Ngươi định tiếp tục "ăn đậu hũ" của ta sao?" Thanh Loan lạnh lùng nói.

"A!... a... ta... ta không cố ý a!" Chiến Thiên Kỳ hốt hoảng nói, mặt đỏ lên. Cả người thoát ra khỏi người Thanh Loan. Không còn cảm giác ấm áp nữa rồi, thật là không biết làm sao nữa? Trước nay không biết cảm xúc này là gì...

Thanh Loan lườm Chiến Thiên Kỳ một cái, rồi nhìn Thương Khinh và Khương Hàn, ánh mắt nàng nhìn hai người bọn họ như nhìn hai xác chết, không một chút cảm xúc nào. "Động vào người của ta, chỉ có đường chết." Âm thanh lạnh lẽo như từ địa ngục vang lên làm tất cả mọi người không khỏi rùng mình một cái.

"Ngươi... ngươi... định làm gì hả? Đừng quên ta là sứ giả của Chiến Quốc đó! nếu mà ta có mệnh hệ gì thì liên hiệp giữa Chiến Quốc và Phượng Quốc sẽ bị phá vỡ! Cho nên ngươi đừng làm loạn." Thương Khinh mặt trắng bệch sợ hãi nói.

"Thì sao? Liên quan tới ta?" Thanh Loan lạnh lùng nói, ánh mắt hiện lên tia trào phúng. Phượng Thanh Loan, công chúa Phượng quốc đã chết rồi, còn nàng chỉ là một Phượng Thanh Loan khác, Phượng quốc liên quan gì đến nàng? Nàng cũng không dư hơi mà son xen vào.

"Tỷ tỷ xinh đẹp, tỷ là ai vậy a? Có phải là thần tiên đến để bảo vệ đệ không?" Chiến Thiên Kỳ cầm lấy tay áo của Thanh Loan giật giật, đôi mắt xinh đẹp trợn to nhìn nàng, giọng nói trong trẻo ngây thơ vang lên.

Thanh Loan lạnh lùng nhìn Chiến Thiên Kỳ, nhàn nhạt nói "Đúng vậy, cho nên ngươi phải ngoan ngoãn nghe theo lời ta."

"Ta thực ngoan ngoãn a! Cho nên sau này tỷ tỷ xinh đẹp phải bảo vệ ta đó." Chiến Thiên Kỳ cười híp mắt nói, Thanh Loan nhìn mà không khỏi cảm thán, tên này sao mà nhìn câu người như vậy a? Nếu không phải ngốc còn phế vật nữa thì chắc chắn cũng sẽ là một nhân vật đào hoa a!

"Sau này ta sẽ hảo hảo bảo vệ ngươi." Thanh Loan định xoa đầu Chiến Thiên Kỳ nhưng chiều  cao có hạn chỉ đành vỗ vỗ tay hắn, nhàn nhạt nói.

Nham Kiều, Ninh và Chi đứng một bên nhìn mà thấy chói mắt, hai người bọn họ nên biết chọn chỗ mà ân ân ái ái đi chứ? Sao lại có thể đứng trước những kẻ độc thân như bọn họ mà ân ân ái ái được a? Đây là tiết tấu muốn ngược a!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện