Triều Lộ và Nhược Chi ngồi uống trà ở trong phòng, thỉnh thoảng lại dõi mắt theo đám người bên ngoài vườn hoa. Khi cô vô tình ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, bắt gặp Chử Vân Hành đang đi đến chiếc ghế bên cạnh hoa viên. Cô nghĩ, chắc anh đứng đã lâu nên thấy mệt mỏi. Trải qua một thời gian sống chung với nhau, cô có thể phân biệt được những thay đổi dù nhỏ nhất để biết mức độ mỏi mệt của anh. Cô nhìn ra chiếc chân tàn tật của Chử Vân Hành so với bình thường đang đau đớn nghiêm trọng, xải bước rất nhỏ, lưng cũng rõ ràng còng xuống. Mi tâm cô nhíu lại, lập tức chạy ra khỏi phòng khách, đi xuống cầu thang tới bên Chử Vân Hành, dìu anh ngồi lên ghế.
Sắc mặt anh tái nhợt, ngay cả môi cũng trắng bệch, mồ hôi nhỏ giọt từ trán xuống tới cổ, ngồi trên ghế mà anh vẫn thở sâu, mệt mỏi khép chặt hai mắt.
Chử Vân Hành buông nạng, nhắm mắt lần tìm tay cô. Cô chưa kịp hỏi tình trạng của anh thì anh đã mở miệng: “ Đừng lo, anh ít khi ra ngoài, đứng dưới mặt trời lâu nên bị cảm nắng ấy mà”.
Chiếc ghế ở hoa viên tuy có mái che nhưng vẫn rất nắng. Triều Lộ không yên tâm hỏi: “ Em đỡ anh về phòng nghỉ ngơi một chút nhé?”.
Anh mở mắt, yếu ớt nhìn cô, thấp giọng nói: “ Được, nhưng em để anh ngồi lấy lại sức đã…”.
Triều Lộ nghe vậy càng lo lắng hơn nhưng cô hiểu do Chử Vân Hành không muốn chạm mặt Phương Uẩn Châu nên hạ giọng hỏi: “ Vân Hành, anh nói thật cho em biết đi, anh…Hiện tại không thể đứng nổi, không thể di chuyển đúng không?”.
Ánh mắt anh ôn nhu buồn bã trả lời: “ Ừ, anh ngồi một chút là sẽ khỏe ngay”.
“ Anh muốn uống nước không?”.
“ Có”.
“ Em sẽ đi lấy ngay”.
Triều Lộ chạy về phòng, lập tức rót một cốc nước ấm từ trong bếp đi ra.
Chử Vân Hành uống vài ngụm, sắc mặt hơi tỉnh táo lại.
Triều Lộ ngồi xuống bên cạnh Chử Vân Hành, thấy anh đang nhìn Phương Uẩn Châu và Tiểu Bằng chơi đá bóng với vẻ mặt hâm mộ, trong lòng có chút chua xót khổ sở.
Chử Vân Hành nói: “ Đôi khi anh nghĩ, sau này các con mình sẽ cho rằng anh là một người cha nhàm chán”.
“ Ít ra…anh kể chuyện khá hay”.
“ Nhưng trẻ con rất hiếu động, ngoài việc thích nghe kể chuyện ra, chúng rất thích nô đùa. Ví dụ như đá cầu, ví dụ như được ba bế lên cao xoay vòng vòng…Khi còn bé anh đặc biệt thích được ba ôm quay vòng”. Giọng nói của anh chìm xuống, giống như viên đá nhỏ rơi xuống mặt hồ: “ Anh không đáp ứng được mong muốn nhỏ bé ấy của một đứa trẻ”.
Triều Lộ ngẫm nghĩ hồi lâu, đột nhiên từ trên ghế đứng lên, hướng Tiểu Bằng đi tới.
“ Tiểu Bằng, dì chơi ngồi máy bay với cháu được không?”.
“ Vâng ạ”. Tiểu Bằng vui vẻ trả lời.
Triều Lộ không thèm đếm xỉa, cắn răng dùng hết sức lực ôm Tiểu Bằng bằng hai tay, nhấc cậu bé xoay tròn tại chỗ. Tiểu Bằng năm nay đã bốn tuổi, người hơi nặng. Triều Lộ biết thể lực của mình từ trước đến nay không phải yếu, tuy nhiên kiểu ôm Tiểu Bằng xoay quanh thế này khiến cánh tay cô rất mỏi. Nhưng cô không có sự lựa chọn, cô phải cho Chử Vân Hành biết rằng nếu anh không có khả năng hoàn thành trách nhiệm thì cô sẽ đem hết sức mình thay anh làm tốt.
Tiểu Bằng thích thú cười khanh khách. Triều Lộ cố gắng đến lúc không thể gắng gượng nổi mới đặt cậu bé xuống. Cô vừa quay đầu lại thấy Chử Vân Hành đang đi tới bên cạnh, anh vươn cánh tay phải ôm cô thật chặt, trán cọ lên tóc không nói câu gì. Triều Lộ biết anh đã hiểu ra dụng tâm của cô. Mặc dù im lặng, họ vẫn có thể nghe được nhịp tim của nhau.
Phương Uẩn Châu dẫn Tiểu Bằng từ hoa viên vào trong phòng. Dưới ánh mặt trời chỉ còn lại Triều Lộ đang ôm chặt lấy Chử Vân Hành, một lúc sau mới buông ra. Triều Lộ chợt nhớ cơ thể anh vẫn đang khó chịu, liền dìu anh đi vào.
“ Anh đi vệ sinh đã”. Bước vào phòng, việc đầu tiên là Chử Vân Hành đi toilet.
Triều Lộ không hỏi, trong đầu mơ hồ có dự cảm không ổn. Cô lặng lẽ đứng bên ngoài nhà vệ sinh, chú ý động tĩnh bên trong. Mới đầu không có gì, sau đó truyền tới tiếng nôn bị anh đè nén. Anh kiềm chế rất tốt nếu không phải Triều Lộ đứng cạnh để tâm theo dõi thì e rằng chưa chắc đã phát hiện anh bị nôn. Cô định chạy vội vào xem, lại sợ anh không hài lòng. Cô nghĩ chắc do buổi trưa anh ăn phải đồ cay. Chử Vân Hành từng nói, anh không thể ăn cay, cô cũng chỉ cho rằng anh không chịu nổi vị ấy. Xem ra hôm nay, nguyên nhân chủ yếu sợ là do dạ dày không thích ứng được. Trời ạ, đã thế cô còn cho anh uống nước lạnh, chỉ sợ lửa cháy đổ thêm dầu. Cô thầm hối hận không thôi.
Từ trong phòng vệ sinh đi ra, sắc mặt Chử Vân Hành vô cùng khó coi, trên môi còn lưu lại dấu vết ẩm ướt.
Cô bất động chăm chú nhìn anh. Anh hiển nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của cô, có ý cười cười che giấu, đi tới bên cạnh.
“ Vân Hành, có việc này anh phải nghe em”. Cô tiến lên đỡ lấy anh, khẩu khí kiên quyết.
“ Việc gì vậy?”.
“ Tìm lý do về nhà ngay”.
“ Không được, bánh sinh nhật của bạn em còn chưa ăn thì sao có thể về?”. Giọng điệu của anh mang theo ý trêu đùa.
Triều Lộ mặc kệ lý do anh đưa ra là gì: “ Bánh ga tô? Anh có thể ăn được bánh ga tô à? Anh có hai lựa chọn: Một là em đi – anh ở lại, hai là anh đi – em tiếp tục ở lại”.
Chử Vân Hành chằm chằm nhìn vào mắt cô mấy giây, dường như xác định lại lời cô nói có đúng không để còn thương lượng. Cuối cùng, anh đầu hàng: “ Được rồi, anh về, em ở lại. Cô ấy là bạn em, em phải ở đây”.
“ Chúng ta đi chào Nhược Chi, sau đó em sẽ giúp anh bắt xe”.
“ Ừ. Xin lỗi em, ngay cả việc tham dự lễ sinh nhật của bạn em cũng bị anh phá hỏng”.
Cô biết anh không tránh khỏi tâm trạng chán nản nên an ủi: “ Vân Hành, anh biết không? Nhược Chi nói với em, anh là người tốt, anh không phá hỏng bất cứ chuyện gì. Biểu hiện của anh không thể chê vào đâu được, ngoại trừ việc tự ngược đãi chính mình”.
Sắc mặt anh vẫn tái nhợt không chút máu nhưng ánh mắt ngập tràn niềm vui: “ Đáng giá”. Anh rút lại sự im lặng, thốt lên hai chữ.
Chử Vân Hành nói với Nhược Chi gia đình có việc phải trở về ngay. Nhược Chi cũng là người hiểu chuyện không truy tới cùng, còn hỏi hay là để cô ấy đưa anh về. Chử Vân Hành từ chối. Triều Lộ đang định cầm điện thoại chuẩn bị gọi taxi, không nghĩ Nhược Chi cho người mang bánh ga tô ra: “ Chử Vân Hành, hôm nay anh có thể đến tham gia, tôi rất vui. Thế nào đi nữa thì anh cũng phải ăn miếng bánh rồi hãy về, nán lại không lâu đâu”.
Triều Lộ vội vàng lên tiếng: “ Bánh ga tô không phải để buối tối mới ăn sao? Ban ngày ăn uống gì?”.
“ Dù sao cũng chỉ là bữa tiệc sinh nhật nhỏ, đều là người một nhà, không cần quan tâm nhiều như vậy”. Nhược Chi đĩnh đạc đáp: “ Mình nghĩ, ngay cả nến cũng không cần thắp. Qua hai lăm tuổi, thấy nến sinh nhật khiến mình đau lòng, không cắm vẫn là hay nhất”.
Triều Lộ trong lòng than khổ. Cô không phải không nhìn ra Chử Vân Hành đang mạnh mẽ kiềm chế chiếc dạ dày không ngừng dời sông lấp biển. Thế nhưng Chử Vân Hành lại kéo cổ tay không cho cô lên tiếng mà nói với Nhược Chi: “ Vậy thì cảm ơn, tôi nhất định sẽ ăn miếng bánh nhỏ ý nghĩa này”.
Nhược Chi chia bánh cho mọi người. Chử Vân Hành dùng chiếc thìa nhỏ nhất cho miếng bánh vào miệng.
Ăn bánh xong, Triều Lộ dùng điện thoại gọi taxi, nào ngờ mấy dãy số đều đang bận. Chử Vân Hành bảo cô: “ Không sao, để anh tự ra bắt xe vậy”.
Nhược Chi không yên tâm: “ Ở khu vực này mọi người đều có xe riêng, taxi qua lại rất ít. Hay là để chú Triệu đưa anh về nhà”.
Triều Lộ định đồng ý việc này lại thoáng thấy Chử Vân Hành nhìn cô lắc đầu, tay phải che dạ dày, sau đó nhẹ nhàng tiến tới, nói một chữ vào tai cô: “ Nôn”.
Cô hiểu ý anh, liền bảo Nhược Chi: “ Không cần, để mình đưa anh ấy ra ngoài. Nếu một lúc mà không bắt được xe, bọn mình sẽ quay lại làm phiền cậu”.
Triều Lộ thậm chí không đỡ Chử Vân Hành, mặc kệ anh chống nạng đi một mình ra khỏi biệt thự của Nhược Chi. Đi được một hai trăm mét, cô mới khom người dìu anh. Toàn thân anh như mềm oặt xuống, đột nhiên dốc sức vùng khỏi tay cô, quỵ sang một bên.
“ Đừng nhìn, bẩn”. Giữa lúc nôn, anh gắng gượng nói một câu rồi tiếp tục nôn mửa.
Nước mắt cô rào rào chảy xuống: “ Được, được, em không nhìn, anh…Anh cứ từ từ nôn đi, nôn hết sẽ thấy thoải mái”. Cô sợ đến gần sẽ khiến anh bối rối, nếu một lần không nôn hết cơ thể sẽ càng đau đớn hơn. Vì vậy, nghe xong lời anh nói, cô lùi lại đứng im bất động.
Anh nôn ước chừng năm phút đồng hồ, Triều Lộ chờ anh dừng hẳn mới đi tới, thấy trong tay anh có một chiếc khăn. Đương nhiên là anh muốn dùng chiếc khăn đỡ bãi nôn nhưng anh nôn mạnh như vậy làm sao có thể đỡ được. Hơn phân nửa rơi trên mặt đất.
Anh chống nạng run rẩy đứng lên, cơ thể mệt lả không chút cử động.
“ Em đỡ anh đi thôi, Triều Lộ”. Anh nói: “ Làm phiền em rồi”.
Cô nhanh tay đỡ anh: “ Đối với người khác có thể nói ba từ ấy. Nhưng đối với em thì anh không cần”.
“ Ừ”. Đầu anh hơi cúi, dáng vẻ yếu đuối vô lực. Ngày thường, tuy anh cử động bất tiện, lông mày vẫn như núi xa, mắt như sao sớm, tinh thần sáng láng, giờ phút này trông anh khác hẳn. “ Em đấy…”. Anh không nói hết, chỉ dùng ánh mắt chứa đầy sương mù nhìn cô: “ Triều Lộ, em quá tốt. Cũng bởi em quá tốt, anh càng không nỡ buông tay”.
Triều Lộ biết trong lòng anh trước mặt cô có chút xấu hổ và đa cảm, nếu lúc này chính trực đáp lại anh càng khiến anh trở nên tâm trạng. Cô liền trêu chọc: “ Dạ dạ dạ, anh không nỡ buông tay. Vậy thì cố gắng học cách cam đảm đi. Không phải em từng nói, nếu anh không mạnh mẽ thì sẽ dễ thương hơn, sao anh lại không tin cơ chứ”.
Anh dừng bước, một lát sau dường như rất chật vật khó khăn để mở lời: “ Bởi vì anh không đủ mạnh mẽ nên mới phải cố gắng để can đảm. Triều Lộ, một ngày nào đó, mọi người xung quanh đều sẽ biết…Bạn trai em là một người tàn phế”.
“ Vân Hành”.
“ Bình tĩnh nghe anh nói hết”. Anh muốn dùng ngón tay sờ mặt cô nhưng lại dừng giữa chừng: “ Ngoài thực tế không cách nào trốn tránh, anh luôn nghĩ rằng, chí ít ở những phương diện khác, anh không thể mất điểm. Anh là bạn trai em, có lẽ điều này không phải tốt nhất nhưng anh sẵn sàng cố gắng hết sức”.
“ Nếu em và anh gặp nhau chỉ khiến anh đau khổ hơn thì với em còn có ý nghĩa gì”. Trái tim Triều Lộ quặn đau. Trước khi Chử Vân Hành biết cô, hẳn là anh rất ít khi tự ti vì sự tàn tật của mình. Nếu cùng cô qua lại chỉ khiến anh thêm tổn thương thì cô thật sự hoài nghi ý nghĩa của mình đối với anh là tốt hay xấu.
Vân Hành không trả lời ngay, anh và cô chậm rãi đi về phía đoạn đường ngắn đằng trước, lúc này Chử Vân Hành mới lên tiếng: “ Em có biết Sartre không?”.
Triều Lộ ngẫm nghĩ: “ Nhà triết học người Pháp với học thuyết ‘ Anh ấy chính là địa ngục’ đúng không?”.
“ Đúng vậy. Sartre cho rằng, bất kể đứng trước tình huống nào, mọi người đều có quyền lựa chọn. Ông cho rằng tuy tồn tại điều kiện khách quan nhưng tiếp nhận hay không không ảnh hưởng, tất cả đều do mình tính toán. Con người dù làm bất kỳ chuyện gì thì đều phải tự mình chịu trách nhiệm. ‘ Tự do tuyệt đối’ là cái giá phải trả cho ‘ Trách nhiệm tuyệt đối’. Em hiểu không?”.
Triều Lộ không hiểu lắm về triết học nhưng cô hiểu ý của anh: “ Ý anh là, khi anh đã lựa chọn và cũng đã biết sự lựa chọn này sẽ đối mặt với những tình huống như thế nào, cho dù là trở ngại của bản thân hay áp lực của những người xung quanh nhưng vẫn quyết định chấp nhận đúng không?”.
Ánh mắt Chử Vân Hành ôn nhu và kiên định: “ Triều Lộ, yêu một người không chỉ bao gồm hạnh phúc và vui sướng. Đi cùng với nó còn là những buồn phiền và thị phi. Trước tình huống như vậy thì làm thế nào để trải qua? Chỉ cần em nguyện ý tin tưởng – anh ….chính là chi phí hợp lý”.
Cô ngước mắt nhìn anh: “ Em cũng nghĩ như vậy”.
Sắc mặt anh tái nhợt, ngay cả môi cũng trắng bệch, mồ hôi nhỏ giọt từ trán xuống tới cổ, ngồi trên ghế mà anh vẫn thở sâu, mệt mỏi khép chặt hai mắt.
Chử Vân Hành buông nạng, nhắm mắt lần tìm tay cô. Cô chưa kịp hỏi tình trạng của anh thì anh đã mở miệng: “ Đừng lo, anh ít khi ra ngoài, đứng dưới mặt trời lâu nên bị cảm nắng ấy mà”.
Chiếc ghế ở hoa viên tuy có mái che nhưng vẫn rất nắng. Triều Lộ không yên tâm hỏi: “ Em đỡ anh về phòng nghỉ ngơi một chút nhé?”.
Anh mở mắt, yếu ớt nhìn cô, thấp giọng nói: “ Được, nhưng em để anh ngồi lấy lại sức đã…”.
Triều Lộ nghe vậy càng lo lắng hơn nhưng cô hiểu do Chử Vân Hành không muốn chạm mặt Phương Uẩn Châu nên hạ giọng hỏi: “ Vân Hành, anh nói thật cho em biết đi, anh…Hiện tại không thể đứng nổi, không thể di chuyển đúng không?”.
Ánh mắt anh ôn nhu buồn bã trả lời: “ Ừ, anh ngồi một chút là sẽ khỏe ngay”.
“ Anh muốn uống nước không?”.
“ Có”.
“ Em sẽ đi lấy ngay”.
Triều Lộ chạy về phòng, lập tức rót một cốc nước ấm từ trong bếp đi ra.
Chử Vân Hành uống vài ngụm, sắc mặt hơi tỉnh táo lại.
Triều Lộ ngồi xuống bên cạnh Chử Vân Hành, thấy anh đang nhìn Phương Uẩn Châu và Tiểu Bằng chơi đá bóng với vẻ mặt hâm mộ, trong lòng có chút chua xót khổ sở.
Chử Vân Hành nói: “ Đôi khi anh nghĩ, sau này các con mình sẽ cho rằng anh là một người cha nhàm chán”.
“ Ít ra…anh kể chuyện khá hay”.
“ Nhưng trẻ con rất hiếu động, ngoài việc thích nghe kể chuyện ra, chúng rất thích nô đùa. Ví dụ như đá cầu, ví dụ như được ba bế lên cao xoay vòng vòng…Khi còn bé anh đặc biệt thích được ba ôm quay vòng”. Giọng nói của anh chìm xuống, giống như viên đá nhỏ rơi xuống mặt hồ: “ Anh không đáp ứng được mong muốn nhỏ bé ấy của một đứa trẻ”.
Triều Lộ ngẫm nghĩ hồi lâu, đột nhiên từ trên ghế đứng lên, hướng Tiểu Bằng đi tới.
“ Tiểu Bằng, dì chơi ngồi máy bay với cháu được không?”.
“ Vâng ạ”. Tiểu Bằng vui vẻ trả lời.
Triều Lộ không thèm đếm xỉa, cắn răng dùng hết sức lực ôm Tiểu Bằng bằng hai tay, nhấc cậu bé xoay tròn tại chỗ. Tiểu Bằng năm nay đã bốn tuổi, người hơi nặng. Triều Lộ biết thể lực của mình từ trước đến nay không phải yếu, tuy nhiên kiểu ôm Tiểu Bằng xoay quanh thế này khiến cánh tay cô rất mỏi. Nhưng cô không có sự lựa chọn, cô phải cho Chử Vân Hành biết rằng nếu anh không có khả năng hoàn thành trách nhiệm thì cô sẽ đem hết sức mình thay anh làm tốt.
Tiểu Bằng thích thú cười khanh khách. Triều Lộ cố gắng đến lúc không thể gắng gượng nổi mới đặt cậu bé xuống. Cô vừa quay đầu lại thấy Chử Vân Hành đang đi tới bên cạnh, anh vươn cánh tay phải ôm cô thật chặt, trán cọ lên tóc không nói câu gì. Triều Lộ biết anh đã hiểu ra dụng tâm của cô. Mặc dù im lặng, họ vẫn có thể nghe được nhịp tim của nhau.
Phương Uẩn Châu dẫn Tiểu Bằng từ hoa viên vào trong phòng. Dưới ánh mặt trời chỉ còn lại Triều Lộ đang ôm chặt lấy Chử Vân Hành, một lúc sau mới buông ra. Triều Lộ chợt nhớ cơ thể anh vẫn đang khó chịu, liền dìu anh đi vào.
“ Anh đi vệ sinh đã”. Bước vào phòng, việc đầu tiên là Chử Vân Hành đi toilet.
Triều Lộ không hỏi, trong đầu mơ hồ có dự cảm không ổn. Cô lặng lẽ đứng bên ngoài nhà vệ sinh, chú ý động tĩnh bên trong. Mới đầu không có gì, sau đó truyền tới tiếng nôn bị anh đè nén. Anh kiềm chế rất tốt nếu không phải Triều Lộ đứng cạnh để tâm theo dõi thì e rằng chưa chắc đã phát hiện anh bị nôn. Cô định chạy vội vào xem, lại sợ anh không hài lòng. Cô nghĩ chắc do buổi trưa anh ăn phải đồ cay. Chử Vân Hành từng nói, anh không thể ăn cay, cô cũng chỉ cho rằng anh không chịu nổi vị ấy. Xem ra hôm nay, nguyên nhân chủ yếu sợ là do dạ dày không thích ứng được. Trời ạ, đã thế cô còn cho anh uống nước lạnh, chỉ sợ lửa cháy đổ thêm dầu. Cô thầm hối hận không thôi.
Từ trong phòng vệ sinh đi ra, sắc mặt Chử Vân Hành vô cùng khó coi, trên môi còn lưu lại dấu vết ẩm ướt.
Cô bất động chăm chú nhìn anh. Anh hiển nhiên cũng chú ý tới ánh mắt của cô, có ý cười cười che giấu, đi tới bên cạnh.
“ Vân Hành, có việc này anh phải nghe em”. Cô tiến lên đỡ lấy anh, khẩu khí kiên quyết.
“ Việc gì vậy?”.
“ Tìm lý do về nhà ngay”.
“ Không được, bánh sinh nhật của bạn em còn chưa ăn thì sao có thể về?”. Giọng điệu của anh mang theo ý trêu đùa.
Triều Lộ mặc kệ lý do anh đưa ra là gì: “ Bánh ga tô? Anh có thể ăn được bánh ga tô à? Anh có hai lựa chọn: Một là em đi – anh ở lại, hai là anh đi – em tiếp tục ở lại”.
Chử Vân Hành chằm chằm nhìn vào mắt cô mấy giây, dường như xác định lại lời cô nói có đúng không để còn thương lượng. Cuối cùng, anh đầu hàng: “ Được rồi, anh về, em ở lại. Cô ấy là bạn em, em phải ở đây”.
“ Chúng ta đi chào Nhược Chi, sau đó em sẽ giúp anh bắt xe”.
“ Ừ. Xin lỗi em, ngay cả việc tham dự lễ sinh nhật của bạn em cũng bị anh phá hỏng”.
Cô biết anh không tránh khỏi tâm trạng chán nản nên an ủi: “ Vân Hành, anh biết không? Nhược Chi nói với em, anh là người tốt, anh không phá hỏng bất cứ chuyện gì. Biểu hiện của anh không thể chê vào đâu được, ngoại trừ việc tự ngược đãi chính mình”.
Sắc mặt anh vẫn tái nhợt không chút máu nhưng ánh mắt ngập tràn niềm vui: “ Đáng giá”. Anh rút lại sự im lặng, thốt lên hai chữ.
Chử Vân Hành nói với Nhược Chi gia đình có việc phải trở về ngay. Nhược Chi cũng là người hiểu chuyện không truy tới cùng, còn hỏi hay là để cô ấy đưa anh về. Chử Vân Hành từ chối. Triều Lộ đang định cầm điện thoại chuẩn bị gọi taxi, không nghĩ Nhược Chi cho người mang bánh ga tô ra: “ Chử Vân Hành, hôm nay anh có thể đến tham gia, tôi rất vui. Thế nào đi nữa thì anh cũng phải ăn miếng bánh rồi hãy về, nán lại không lâu đâu”.
Triều Lộ vội vàng lên tiếng: “ Bánh ga tô không phải để buối tối mới ăn sao? Ban ngày ăn uống gì?”.
“ Dù sao cũng chỉ là bữa tiệc sinh nhật nhỏ, đều là người một nhà, không cần quan tâm nhiều như vậy”. Nhược Chi đĩnh đạc đáp: “ Mình nghĩ, ngay cả nến cũng không cần thắp. Qua hai lăm tuổi, thấy nến sinh nhật khiến mình đau lòng, không cắm vẫn là hay nhất”.
Triều Lộ trong lòng than khổ. Cô không phải không nhìn ra Chử Vân Hành đang mạnh mẽ kiềm chế chiếc dạ dày không ngừng dời sông lấp biển. Thế nhưng Chử Vân Hành lại kéo cổ tay không cho cô lên tiếng mà nói với Nhược Chi: “ Vậy thì cảm ơn, tôi nhất định sẽ ăn miếng bánh nhỏ ý nghĩa này”.
Nhược Chi chia bánh cho mọi người. Chử Vân Hành dùng chiếc thìa nhỏ nhất cho miếng bánh vào miệng.
Ăn bánh xong, Triều Lộ dùng điện thoại gọi taxi, nào ngờ mấy dãy số đều đang bận. Chử Vân Hành bảo cô: “ Không sao, để anh tự ra bắt xe vậy”.
Nhược Chi không yên tâm: “ Ở khu vực này mọi người đều có xe riêng, taxi qua lại rất ít. Hay là để chú Triệu đưa anh về nhà”.
Triều Lộ định đồng ý việc này lại thoáng thấy Chử Vân Hành nhìn cô lắc đầu, tay phải che dạ dày, sau đó nhẹ nhàng tiến tới, nói một chữ vào tai cô: “ Nôn”.
Cô hiểu ý anh, liền bảo Nhược Chi: “ Không cần, để mình đưa anh ấy ra ngoài. Nếu một lúc mà không bắt được xe, bọn mình sẽ quay lại làm phiền cậu”.
Triều Lộ thậm chí không đỡ Chử Vân Hành, mặc kệ anh chống nạng đi một mình ra khỏi biệt thự của Nhược Chi. Đi được một hai trăm mét, cô mới khom người dìu anh. Toàn thân anh như mềm oặt xuống, đột nhiên dốc sức vùng khỏi tay cô, quỵ sang một bên.
“ Đừng nhìn, bẩn”. Giữa lúc nôn, anh gắng gượng nói một câu rồi tiếp tục nôn mửa.
Nước mắt cô rào rào chảy xuống: “ Được, được, em không nhìn, anh…Anh cứ từ từ nôn đi, nôn hết sẽ thấy thoải mái”. Cô sợ đến gần sẽ khiến anh bối rối, nếu một lần không nôn hết cơ thể sẽ càng đau đớn hơn. Vì vậy, nghe xong lời anh nói, cô lùi lại đứng im bất động.
Anh nôn ước chừng năm phút đồng hồ, Triều Lộ chờ anh dừng hẳn mới đi tới, thấy trong tay anh có một chiếc khăn. Đương nhiên là anh muốn dùng chiếc khăn đỡ bãi nôn nhưng anh nôn mạnh như vậy làm sao có thể đỡ được. Hơn phân nửa rơi trên mặt đất.
Anh chống nạng run rẩy đứng lên, cơ thể mệt lả không chút cử động.
“ Em đỡ anh đi thôi, Triều Lộ”. Anh nói: “ Làm phiền em rồi”.
Cô nhanh tay đỡ anh: “ Đối với người khác có thể nói ba từ ấy. Nhưng đối với em thì anh không cần”.
“ Ừ”. Đầu anh hơi cúi, dáng vẻ yếu đuối vô lực. Ngày thường, tuy anh cử động bất tiện, lông mày vẫn như núi xa, mắt như sao sớm, tinh thần sáng láng, giờ phút này trông anh khác hẳn. “ Em đấy…”. Anh không nói hết, chỉ dùng ánh mắt chứa đầy sương mù nhìn cô: “ Triều Lộ, em quá tốt. Cũng bởi em quá tốt, anh càng không nỡ buông tay”.
Triều Lộ biết trong lòng anh trước mặt cô có chút xấu hổ và đa cảm, nếu lúc này chính trực đáp lại anh càng khiến anh trở nên tâm trạng. Cô liền trêu chọc: “ Dạ dạ dạ, anh không nỡ buông tay. Vậy thì cố gắng học cách cam đảm đi. Không phải em từng nói, nếu anh không mạnh mẽ thì sẽ dễ thương hơn, sao anh lại không tin cơ chứ”.
Anh dừng bước, một lát sau dường như rất chật vật khó khăn để mở lời: “ Bởi vì anh không đủ mạnh mẽ nên mới phải cố gắng để can đảm. Triều Lộ, một ngày nào đó, mọi người xung quanh đều sẽ biết…Bạn trai em là một người tàn phế”.
“ Vân Hành”.
“ Bình tĩnh nghe anh nói hết”. Anh muốn dùng ngón tay sờ mặt cô nhưng lại dừng giữa chừng: “ Ngoài thực tế không cách nào trốn tránh, anh luôn nghĩ rằng, chí ít ở những phương diện khác, anh không thể mất điểm. Anh là bạn trai em, có lẽ điều này không phải tốt nhất nhưng anh sẵn sàng cố gắng hết sức”.
“ Nếu em và anh gặp nhau chỉ khiến anh đau khổ hơn thì với em còn có ý nghĩa gì”. Trái tim Triều Lộ quặn đau. Trước khi Chử Vân Hành biết cô, hẳn là anh rất ít khi tự ti vì sự tàn tật của mình. Nếu cùng cô qua lại chỉ khiến anh thêm tổn thương thì cô thật sự hoài nghi ý nghĩa của mình đối với anh là tốt hay xấu.
Vân Hành không trả lời ngay, anh và cô chậm rãi đi về phía đoạn đường ngắn đằng trước, lúc này Chử Vân Hành mới lên tiếng: “ Em có biết Sartre không?”.
Triều Lộ ngẫm nghĩ: “ Nhà triết học người Pháp với học thuyết ‘ Anh ấy chính là địa ngục’ đúng không?”.
“ Đúng vậy. Sartre cho rằng, bất kể đứng trước tình huống nào, mọi người đều có quyền lựa chọn. Ông cho rằng tuy tồn tại điều kiện khách quan nhưng tiếp nhận hay không không ảnh hưởng, tất cả đều do mình tính toán. Con người dù làm bất kỳ chuyện gì thì đều phải tự mình chịu trách nhiệm. ‘ Tự do tuyệt đối’ là cái giá phải trả cho ‘ Trách nhiệm tuyệt đối’. Em hiểu không?”.
Triều Lộ không hiểu lắm về triết học nhưng cô hiểu ý của anh: “ Ý anh là, khi anh đã lựa chọn và cũng đã biết sự lựa chọn này sẽ đối mặt với những tình huống như thế nào, cho dù là trở ngại của bản thân hay áp lực của những người xung quanh nhưng vẫn quyết định chấp nhận đúng không?”.
Ánh mắt Chử Vân Hành ôn nhu và kiên định: “ Triều Lộ, yêu một người không chỉ bao gồm hạnh phúc và vui sướng. Đi cùng với nó còn là những buồn phiền và thị phi. Trước tình huống như vậy thì làm thế nào để trải qua? Chỉ cần em nguyện ý tin tưởng – anh ….chính là chi phí hợp lý”.
Cô ngước mắt nhìn anh: “ Em cũng nghĩ như vậy”.
Danh sách chương