Nhà của Chu Nhược Chi tọa lạc trong khu vực cao cấp nhất thành phố. Nơi đây, toàn bộ cơ sở vật chất dành cho sinh hoạt đều rất đầy đủ, vừa nhộn nhịp vừa yên tĩnh. Nhà Nhược Chi vốn ở tiểu khu với các căn biệt thự. Đoạn đường này tuy không phải đắt đỏ nhất nhưng giá nhà đất cũng đủ để đại đa số người dân ngắm nhìn than thở.
Triều Lộ và Chử Vân Hành bắt taxi đến trước cửa nhà Nhược Chi thì dừng lại. Chử Vân Hành theo bản năng lấy tay vuốt nhẹ hai nếp nhăn trên áo sơ mi. Triều Lộ thấy vậy liền nói: “ Hôm nay anh không phải tới đây để phỏng vấn mà chỉ là ăn bữa cơm thôi”.
Mặc dù anh gật đầu nhưng mặt mũi lại chăm chú như trước. Triều Lộ lắc đầu cười gượng, biết anh lúc này không được thoải mái nên cô đành thuận theo. Vừa nhấn chuông cửa xong thì người giúp việc ra mở. Nhược Chi cũng chạy ra đón, lôi kéo Triều Lộ vào phòng khách.
“ Triều Lộ, Chử tiên sinh”.
Triều Lộ ngây người. Từ trên ghế salon đứng lên dĩ nhiên là Phương Uẩn Châu. Hơn nữa anh còn tới đây một mình. Cô quay đầu nhìn về phía Nhược Chi.
“ Triều Lộ, đừng trách mình mời anh ấy”. Giọng nói của Nhược Chi hơi áy náy và căng thẳng.
Lúc này, trách hay không trách không phải là điều quan trọng nhất. Cô nhìn Phương Uẩn Châu đưa tay phải ra trước mặt Chử Vân Hành. Cô gần như tưởng rằng mình sẽ trực tiếp thay Chử Vân Hành ngăn bàn tay ấy. Nhưng Chử Vân Hành lại rất bình tĩnh cẩn thận dùng khuỷu tay trái để khoác nạng, tay phải đưa ra bắt: “ Xin chào”.
Sau khi bắt tay Phương Uẩn Châu, Chử Vân Hành một lần nữa nhuần nhuyễn cầm lấy nạng, cùng Triều Lộ đi tới ngồi xuống ghế sô pha. Lúc lại gần chiếc ghế, Chử Vân Hành không biết dẫm phải thứ gì suýt ngã lảo đảo. Triều Lộ còn chưa kịp căng thẳng, chợt nghe thấy tiếng trẻ con khóc “ oa oa”. Tiểu Bằng, con trai của Nhược Chi lúc này vừa từ nhà vệ sinh đi ra, chỉ vào con vịt nhựa màu vàng trên nền nhà: “ Vịt con, đau…đau…oa…oa”.
Chử Vân Hành gắng sức ngồi xổm, nhặt con vịt dưới nền đất lên, trên đó còn vết rách do chiếc nạng đâm phải. Anh thậm chí không đứng lên ngay mà vừa quỳ vừa di chuyển hai bước tới trước mặt Tiểu Bằng, mang theo nét mặt áy náy nói: “ Do chú không tốt, do chú đi đứng không cẩn thận, ngoan nào, đừng khóc nữa. Chú sẽ mua cho cháu cái khác, được chứ?”.
“ Cháu thích cái này. Cái khác đều không phải vịt con”.
“ Tiểu Bằng, con đừng có làm loạn, chú không phải cố ý mà. Ngày mai mẹ sẽ mua cho một bầy vịt con khác, được không?”.
“ Con chỉ thích vịt con thôi. Vịt con đang bị đau đấy”. Tiểu Bằng vẻ mặt mất hứng.
Chử Vân Hành vịn vào nạng, vất vả nửa ngồi nửa quỳ ở đó, dáng dấp như thỉnh cầu. Thấy vậy, Triều Lộ đau lòng muốn chết. Cô đỡ anh từ dưới đất đứng lên, lại không thể không để ý Tiểu Bằng đang ồn ào, cô ôm lấy đứa bé nói: “ Để ngày mai dì mua cho cháu thật nhiều vịt con khác được không? Hay là để dì đi mua ngay nhé?”.
“ Triều Lộ…”. Chử Vân Hành nhìn cô lắc đầu: “ Suy nghĩ của trẻ con và của chúng ta không giống nhau, thằng bé thương tiếc cho sinh mệnh của người bạn nhỏ chứ không phải chỉ là một thứ đồ chơi vô hồn”. Anh quay lại nói tiếp với Tiểu Bằng: “ Hôm nay, chú sẽ đưa vịt con về nhà, mang nó đi khám bác sĩ. Chờ đến khi nó khỏe, chú sẽ đến trả lại cho cháu”.
Tiểu Bằng nước mắt lưng tròng nhìn anh, giọng nức nở: “ Thật…thật không ạ?”.
Chử Vân Hành trả lời: “ Đương nhiên là thật, chú có biết một bác sĩ rất giỏi”.
Rốt cục, Tiểu Bằng cũng ngừng khóc nhưng cậu bé vẫn nheo mắt tỏ vẻ ngờ vực: “ Chú biết bác sĩ giỏi nhưng sao họ lại bó tay trước chân của chú?”.
Triều Lộ hồi hộp nhìn Chử Vân Hành, không nghĩ thần thái của anh lại bình tĩnh như vậy: “ Vết thương của chú quá nặng, lúc đầu không thể cử động được, giờ đã tốt hơn nhiều rồi, biết đâu vài năm nữa có thể khỏi hẳn ấy chứ”.
Tiểu Bằng không yên tâm hỏi tới: “ Vịt con cũng phải mất một thời gian dài như vậy đúng không ạ?”.
“ Sẽ không lâu đâu, chú hứa đấy”. Chử Vân Hành cười cười, anh ngắm nghía con vịt đồ chơi rồi đưa cho Triều Lộ bỏ vào túi, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô: “ Hỏi bạn em giúp anh xem mua cái này ở đâu”.
Triều Lộ gật đầu. Dĩ nhiên là cô hiểu chất lượng của loại đồ chơi này khi bị hỏng sẽ rất khó phục hồi như cũ, chỉ có thể nói dối để dỗ trẻ con.
Cũng may cuối cùng Tiểu Bằng đem chuyện của vịt con gác lại, chạy đến chơi bên chiếc tàu nhỏ. Triều Lộ thở phào nhẹ nhõm, đỡ Chử Vân Hành ngồi lại trên chiếc sô pha.
“ Thật ngại quá, Triều Lộ và Chử tiên sinh”. Nhược Chi tự mình bưng cà phê đi ra, nét mặt hối lỗi.
“ Tôi là người phải xin lỗi mới đúng”. Chử Vân Hành đáp: “ Vừa mới tới đã gây ra bão táp”. Anh bê cà phê lên nhấp một ngụm: “ Ồ, thơm quá, lâu rồi tôi không uống loại cà phê nào ngon như vậy”.
Nhược Chi rất vui khi nghe được lời khen ngợi: “ Cà phê Lam Sơn đích thực đấy. Hiện tại, loại vẫn được gọi là cà phê Lam Sơn, phần lớn được trồng ở gần Lam Sơn thôi”.
Chử Vân Hành nói: “ Cô thật sự rất sành ăn uống. Đúng rồi, Triều Lộ, quà tặng đâu rồi?”.
Triều Lộ lấy từ trong túi ra một chiếc hộp trang sức tinh xảo đưa cho Nhược Chi: “ Biết cậu không thiếu thứ gì, món quà này coi như tâm ý”.
Nhược Chi mở hộp, bên trong là một đôi khuyên tai ngọc trai bằng vàng, cô liền đeo ngay tại chỗ.
“ Buổi trưa không có nhiều thời gian, tôi chỉ làm ít đồ ăn đơn giản mừng sinh nhật. Buổi tối mời mọi người đến dự bữa tiệc lớn”. Nhược Chi nói.
“ Bạn tốt, chuyện này sao phải khách khí”. Triều Lộ lên tiếng.
“ Xin lỗi, xin hỏi toilet ở đâu?”. Chử Vân Hành hỏi
Nhược Chi chỉ phương hướng.
“ Có cần tôi giúp một tay không?”. Phương Uẩn Châu bỗng cất tiếng.
Triều Lộ mở to mắt nhìn Phương Uẩn Châu. Không ngờ Phương Uẩn Châu vẫn tỏ ra vô tội: “ Tôi chỉ lo ở đây không có nhà vệ sinh chuyên dụng”.
Phương Uẩn Châu không nói đến ba chữ “ người tàn tật” nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
“ Nhà vệ sinh thông thường tôi cũng có thể sử dụng”. Chử Vân Hành đứng lên: “ Cảm ơn anh”.
Khi anh đi vào toilet, Triều Lộ thấp giọng nói với Phương Uẩn Châu: “ Tôi vẫn nghĩ anh là người có phong độ”.
Phương Uẩn Châu im lặng một lúc mới trả lời: “ Xin lỗi, vừa rồi anh có hơi quá phận. Anh chỉ…”.
“ Tôi không có hứng thú để nghe”. Triều Lộ lạnh lùng ngắt lời Phương Uẩn Châu.
“ Triều Lộ, mình chỉ muốn giúp cậu mạnh mẽ hơn. Có lẽ, mình đã sai rồi”. Vẻ mặt Nhược Chi trở nên trầm mặc.
Triều Lộ thở dài, Nhược Chi là bạn tốt của cô, là chủ nhân nơi này, hôm nay lại là sinh nhật của cô ấy nên cô không tiện tức giận. Huống hồ, Chử Vân Hành đã từ trong nhà vệ sinh đi ra, cô càng không muốn tình huống này khiến anh không thể chịu đựng nổi.
Bữa trưa là món thịt cay, Triều Lộ vừa nhìn thấy, đầu óc liền lo lắng. Làm sao cô lại quên mất Nhược Chi là người Tứ Xuyên, không có cay sẽ không thấy ngon.
“ Vân Hành, có phải anh không thể ăn được cay dù một chút không?”. Cô kéo Chử Vân Hành, nhẹ nhàng nói khẽ vào tai anh.
Anh hơi do dự: “ Không phải…cũng không đến mức ấy”.
Cô lo lắng hỏi: “ Hay là, để em bảo giúp việc của Nhược Chi làm riêng cho anh ít thức ăn nhẹ?”.
Anh kiên quyết lắc đầu: “ Không được, chúng ta là khách, không thể bất lịch sự”.
“ Vậy anh chịu khó uống ít nước canh”.
Anh vẫn lắc đầu: “ Một chút thịt có gia vị cũng không sao, em đừng lo. Có khi anh ăn lại thành quen. Người ta đã nhiệt tình khoản đãi, anh là đàn ông, không được chọn lựa. Triều Lộ, anh rất coi trọng bạn tốt của em, bởi vì anh vô cùng coi trọng em”.
Triều Lộ nhìn anh, mắt hơi cay cay.
“ Xin lỗi, có thể cho mình xin cốc nước lạnh được không? Mình cay chết mất”. Không phải Chử Vân Hành nói ra yêu cầu này, mà là Triều Lộ nhìn anh ăn uống khó khăn nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, cô không nhịn được đành nói với Nhược Chi.
Nhược Chi bảo người giúp việc cầm tới một cốc đầy nước lạnh: “ Mình nhớ trước đây cậu có thể ăn cay cơ mà”.
Phương Uẩn Châu tiếp lời: “ Đúng vậy, anh cũng nhớ là thế”.
Triều Lộ trả lời: “ Có lẽ khẩu vị đã đổi”. Nói xong, cô uống một ngụm nước lạnh, cầm chiếc cốc đẩy tới trước mặt Chử Vân Hành: “ Anh có muốn uống không?”.
Anh cảm kích nhìn cô, uống hai hớp lớn. Hình như Nhược Chi cũng nhìn ra anh không thể ăn cay, vội bảo giúp việc mang tới thêm một cốc nước lạnh nữa.
Nhược Chi nhìn Chử Vân Hành: “ Chử tiên sinh, ở nhà tôi không cần phải câu nệ, tất cả đều là bạn bè”.
Trên mặt anh lộ vẻ tươi cười: “ Nếu là bạn bè thì mọi người nên gọi tên nhau. Tôi là Chử Vân Hành, tôi nhớ Triều Lộ gọi cô là Nhược Chi đúng không?”.
Ăn cơm xong, Tiểu Bằng cao hứng lôi kéo Chử Vân Hành đòi kể chuyện. Sau khi trải qua sự cố “ vịt con”, Tiểu Bằng đối với anh trở nên thân mật hơn. Giọng nói của Chử Vân Hành ôn nhu mềm mỏng, anh ôm Tiểu Bằng hỏi: “ Chúng ta kể chuyện gì được nhỉ? Cháu đã nghe truyện cổ Grimm bao giờ chưa?”.
“ À, anh em nhà Grimm, cháu đã nghe ‘ Cô bé quàng khăn đỏ’ rồi”. Tiểu Bằng ngây thơ đáp.
“ Đúng rồi, ‘ Cô bé quàng khăn đỏ’ là một trong những truyện của anh em họ…Vậy cháu đã nghe truyện ‘ Cái bàn có thể sắp thức ăn, con lừa phun ra vàng và cây gậy từ trong bao ra’ chưa?”.
“ Tên dài vậy ạ?”. Cậu bé cảm thán: “ Cháu chưa được nghe”.
“ Ừ, sự kỳ diệu của câu truyện là về chiếc bàn thần. Chỉ cần đọc câu thần chú: ‘ Sắp bàn đi thôi’ là hiện ra một bàn đầy thức ăn thơm ngon. Ngày bé khi còn là một đứa trẻ tham ăn, chú đã nghĩ khi nào mình mới có chiếc bàn như vậy. Vì thế, đây là câu chuyện mà chú thích nhất. Cháu có muốn nghe không nào?”.
“ Cháu muốn”. Vẻ mặt Tiểu Bằng nhất thời chờ mong.
“ Vậy chú bắt đầu nhé – Ngày xửa ngày xưa, có một bác thợ may, bác có ba cậu con trai và một con lừa…”
“ Ngày xửa ngày xưa là gì ạ?”.
“ Là thời kỳ rất lâu rồi ấy”. Chử Vân Hành nghiêng đầu tựa như suy nghĩ điều gì: “ Để chú nghĩ xem nên kể như thế nào để Tiểu Bằng có thể hiểu được nhé?”.
Sau đó, anh dùng từ ngữ rõ ràng dễ hiểu để kể lại câu chuyện cổ tích.
“ Chú Chử, chú kể truyện cổ tích còn hay hơn cô giáo của cháu”.
Phương Uẩn Châu đột nhiên lên tiếng: “ Tiểu Bằng, cháu có muốn cùng chú ra ngoài sân cỏ chơi không?”.
Tiểu Bằng vừa gật vừa lắc đầu.
Phương Uẩn Châu không hiểu hỏi lại: “ Rốt cục là thế nào đây?”.
“ Cháu và chú Phương ra ngoài chơi, chú Chử ở trong phòng sẽ rất buồn”.
Chử Vân Hành mỉm cười, ánh mắt tràn ngập dịu dàng yêu thương, anh nhéo nhẹ lên mặt Tiểu Bằng: “ Tiểu Bằng ngoan, chú có thể ra ngoài nhìn bọn cháu chơi đùa mà”.
“ Chú Chử, chú đi lại mệt lắm phải không?”.
“ Ai bảo vậy?”. Chử Vân Hành đứng lên: “ Chú Chử có nạng nên bước đi không mệt đâu. Cháu có muốn thử không?”.
Tiểu Bằng hơi do dự nhận lấy chiếc nạng, thử đi mấy bước: “ Ồ, đúng là không mệt thật”. Cậu bé cầm chiếc nạng trả lại cho Chử Vân Hành: “ Vậy bình thường lúc nào chú cũng phải mang theo nạng à?”.
Chử Vân Hành ngẩn người, nói tiếp: “ Mặc dù, Tiểu Bằng cầm nạng đi dễ dàng nhưng có nạng trên tay sẽ không tiện để cầm chơi thứ khác”.
“ Vậy ạ? Lúc cầm đồ khó khăn như vậy thì chú Chử phải làm sao?”.
Chử Vân Hành nhìn sang phía Triều Lộ, khóe miệng hiện lên ý cười: “ Chú đã có dì Triều Lộ, đồ của chú, dì ấy đều có thể cầm giúp”.
“ Ồ, sở dĩ dì Triều Lộ và chú cùng đến nhà cháu bởi vì dì ấy muốn giúp chú cầm đồ phải không?”.
Chử Vân Hành trả lời: “ Tiểu Bằng thật thông minh”.
…
Nhược Chi nhìn ba người đàn ông bên ngoài cửa sổ rồi quay sang nói với Triều Lộ: “ Có lẽ, mình nên bỏ phiếu cho anh ấy. Bởi vì…anh ấy thật sự là một người rất đặc biệt”.
Triều Lộ và Chử Vân Hành bắt taxi đến trước cửa nhà Nhược Chi thì dừng lại. Chử Vân Hành theo bản năng lấy tay vuốt nhẹ hai nếp nhăn trên áo sơ mi. Triều Lộ thấy vậy liền nói: “ Hôm nay anh không phải tới đây để phỏng vấn mà chỉ là ăn bữa cơm thôi”.
Mặc dù anh gật đầu nhưng mặt mũi lại chăm chú như trước. Triều Lộ lắc đầu cười gượng, biết anh lúc này không được thoải mái nên cô đành thuận theo. Vừa nhấn chuông cửa xong thì người giúp việc ra mở. Nhược Chi cũng chạy ra đón, lôi kéo Triều Lộ vào phòng khách.
“ Triều Lộ, Chử tiên sinh”.
Triều Lộ ngây người. Từ trên ghế salon đứng lên dĩ nhiên là Phương Uẩn Châu. Hơn nữa anh còn tới đây một mình. Cô quay đầu nhìn về phía Nhược Chi.
“ Triều Lộ, đừng trách mình mời anh ấy”. Giọng nói của Nhược Chi hơi áy náy và căng thẳng.
Lúc này, trách hay không trách không phải là điều quan trọng nhất. Cô nhìn Phương Uẩn Châu đưa tay phải ra trước mặt Chử Vân Hành. Cô gần như tưởng rằng mình sẽ trực tiếp thay Chử Vân Hành ngăn bàn tay ấy. Nhưng Chử Vân Hành lại rất bình tĩnh cẩn thận dùng khuỷu tay trái để khoác nạng, tay phải đưa ra bắt: “ Xin chào”.
Sau khi bắt tay Phương Uẩn Châu, Chử Vân Hành một lần nữa nhuần nhuyễn cầm lấy nạng, cùng Triều Lộ đi tới ngồi xuống ghế sô pha. Lúc lại gần chiếc ghế, Chử Vân Hành không biết dẫm phải thứ gì suýt ngã lảo đảo. Triều Lộ còn chưa kịp căng thẳng, chợt nghe thấy tiếng trẻ con khóc “ oa oa”. Tiểu Bằng, con trai của Nhược Chi lúc này vừa từ nhà vệ sinh đi ra, chỉ vào con vịt nhựa màu vàng trên nền nhà: “ Vịt con, đau…đau…oa…oa”.
Chử Vân Hành gắng sức ngồi xổm, nhặt con vịt dưới nền đất lên, trên đó còn vết rách do chiếc nạng đâm phải. Anh thậm chí không đứng lên ngay mà vừa quỳ vừa di chuyển hai bước tới trước mặt Tiểu Bằng, mang theo nét mặt áy náy nói: “ Do chú không tốt, do chú đi đứng không cẩn thận, ngoan nào, đừng khóc nữa. Chú sẽ mua cho cháu cái khác, được chứ?”.
“ Cháu thích cái này. Cái khác đều không phải vịt con”.
“ Tiểu Bằng, con đừng có làm loạn, chú không phải cố ý mà. Ngày mai mẹ sẽ mua cho một bầy vịt con khác, được không?”.
“ Con chỉ thích vịt con thôi. Vịt con đang bị đau đấy”. Tiểu Bằng vẻ mặt mất hứng.
Chử Vân Hành vịn vào nạng, vất vả nửa ngồi nửa quỳ ở đó, dáng dấp như thỉnh cầu. Thấy vậy, Triều Lộ đau lòng muốn chết. Cô đỡ anh từ dưới đất đứng lên, lại không thể không để ý Tiểu Bằng đang ồn ào, cô ôm lấy đứa bé nói: “ Để ngày mai dì mua cho cháu thật nhiều vịt con khác được không? Hay là để dì đi mua ngay nhé?”.
“ Triều Lộ…”. Chử Vân Hành nhìn cô lắc đầu: “ Suy nghĩ của trẻ con và của chúng ta không giống nhau, thằng bé thương tiếc cho sinh mệnh của người bạn nhỏ chứ không phải chỉ là một thứ đồ chơi vô hồn”. Anh quay lại nói tiếp với Tiểu Bằng: “ Hôm nay, chú sẽ đưa vịt con về nhà, mang nó đi khám bác sĩ. Chờ đến khi nó khỏe, chú sẽ đến trả lại cho cháu”.
Tiểu Bằng nước mắt lưng tròng nhìn anh, giọng nức nở: “ Thật…thật không ạ?”.
Chử Vân Hành trả lời: “ Đương nhiên là thật, chú có biết một bác sĩ rất giỏi”.
Rốt cục, Tiểu Bằng cũng ngừng khóc nhưng cậu bé vẫn nheo mắt tỏ vẻ ngờ vực: “ Chú biết bác sĩ giỏi nhưng sao họ lại bó tay trước chân của chú?”.
Triều Lộ hồi hộp nhìn Chử Vân Hành, không nghĩ thần thái của anh lại bình tĩnh như vậy: “ Vết thương của chú quá nặng, lúc đầu không thể cử động được, giờ đã tốt hơn nhiều rồi, biết đâu vài năm nữa có thể khỏi hẳn ấy chứ”.
Tiểu Bằng không yên tâm hỏi tới: “ Vịt con cũng phải mất một thời gian dài như vậy đúng không ạ?”.
“ Sẽ không lâu đâu, chú hứa đấy”. Chử Vân Hành cười cười, anh ngắm nghía con vịt đồ chơi rồi đưa cho Triều Lộ bỏ vào túi, nhẹ nhàng thì thầm vào tai cô: “ Hỏi bạn em giúp anh xem mua cái này ở đâu”.
Triều Lộ gật đầu. Dĩ nhiên là cô hiểu chất lượng của loại đồ chơi này khi bị hỏng sẽ rất khó phục hồi như cũ, chỉ có thể nói dối để dỗ trẻ con.
Cũng may cuối cùng Tiểu Bằng đem chuyện của vịt con gác lại, chạy đến chơi bên chiếc tàu nhỏ. Triều Lộ thở phào nhẹ nhõm, đỡ Chử Vân Hành ngồi lại trên chiếc sô pha.
“ Thật ngại quá, Triều Lộ và Chử tiên sinh”. Nhược Chi tự mình bưng cà phê đi ra, nét mặt hối lỗi.
“ Tôi là người phải xin lỗi mới đúng”. Chử Vân Hành đáp: “ Vừa mới tới đã gây ra bão táp”. Anh bê cà phê lên nhấp một ngụm: “ Ồ, thơm quá, lâu rồi tôi không uống loại cà phê nào ngon như vậy”.
Nhược Chi rất vui khi nghe được lời khen ngợi: “ Cà phê Lam Sơn đích thực đấy. Hiện tại, loại vẫn được gọi là cà phê Lam Sơn, phần lớn được trồng ở gần Lam Sơn thôi”.
Chử Vân Hành nói: “ Cô thật sự rất sành ăn uống. Đúng rồi, Triều Lộ, quà tặng đâu rồi?”.
Triều Lộ lấy từ trong túi ra một chiếc hộp trang sức tinh xảo đưa cho Nhược Chi: “ Biết cậu không thiếu thứ gì, món quà này coi như tâm ý”.
Nhược Chi mở hộp, bên trong là một đôi khuyên tai ngọc trai bằng vàng, cô liền đeo ngay tại chỗ.
“ Buổi trưa không có nhiều thời gian, tôi chỉ làm ít đồ ăn đơn giản mừng sinh nhật. Buổi tối mời mọi người đến dự bữa tiệc lớn”. Nhược Chi nói.
“ Bạn tốt, chuyện này sao phải khách khí”. Triều Lộ lên tiếng.
“ Xin lỗi, xin hỏi toilet ở đâu?”. Chử Vân Hành hỏi
Nhược Chi chỉ phương hướng.
“ Có cần tôi giúp một tay không?”. Phương Uẩn Châu bỗng cất tiếng.
Triều Lộ mở to mắt nhìn Phương Uẩn Châu. Không ngờ Phương Uẩn Châu vẫn tỏ ra vô tội: “ Tôi chỉ lo ở đây không có nhà vệ sinh chuyên dụng”.
Phương Uẩn Châu không nói đến ba chữ “ người tàn tật” nhưng ý tứ đã rất rõ ràng.
“ Nhà vệ sinh thông thường tôi cũng có thể sử dụng”. Chử Vân Hành đứng lên: “ Cảm ơn anh”.
Khi anh đi vào toilet, Triều Lộ thấp giọng nói với Phương Uẩn Châu: “ Tôi vẫn nghĩ anh là người có phong độ”.
Phương Uẩn Châu im lặng một lúc mới trả lời: “ Xin lỗi, vừa rồi anh có hơi quá phận. Anh chỉ…”.
“ Tôi không có hứng thú để nghe”. Triều Lộ lạnh lùng ngắt lời Phương Uẩn Châu.
“ Triều Lộ, mình chỉ muốn giúp cậu mạnh mẽ hơn. Có lẽ, mình đã sai rồi”. Vẻ mặt Nhược Chi trở nên trầm mặc.
Triều Lộ thở dài, Nhược Chi là bạn tốt của cô, là chủ nhân nơi này, hôm nay lại là sinh nhật của cô ấy nên cô không tiện tức giận. Huống hồ, Chử Vân Hành đã từ trong nhà vệ sinh đi ra, cô càng không muốn tình huống này khiến anh không thể chịu đựng nổi.
Bữa trưa là món thịt cay, Triều Lộ vừa nhìn thấy, đầu óc liền lo lắng. Làm sao cô lại quên mất Nhược Chi là người Tứ Xuyên, không có cay sẽ không thấy ngon.
“ Vân Hành, có phải anh không thể ăn được cay dù một chút không?”. Cô kéo Chử Vân Hành, nhẹ nhàng nói khẽ vào tai anh.
Anh hơi do dự: “ Không phải…cũng không đến mức ấy”.
Cô lo lắng hỏi: “ Hay là, để em bảo giúp việc của Nhược Chi làm riêng cho anh ít thức ăn nhẹ?”.
Anh kiên quyết lắc đầu: “ Không được, chúng ta là khách, không thể bất lịch sự”.
“ Vậy anh chịu khó uống ít nước canh”.
Anh vẫn lắc đầu: “ Một chút thịt có gia vị cũng không sao, em đừng lo. Có khi anh ăn lại thành quen. Người ta đã nhiệt tình khoản đãi, anh là đàn ông, không được chọn lựa. Triều Lộ, anh rất coi trọng bạn tốt của em, bởi vì anh vô cùng coi trọng em”.
Triều Lộ nhìn anh, mắt hơi cay cay.
“ Xin lỗi, có thể cho mình xin cốc nước lạnh được không? Mình cay chết mất”. Không phải Chử Vân Hành nói ra yêu cầu này, mà là Triều Lộ nhìn anh ăn uống khó khăn nhưng vẫn cố gắng chịu đựng, cô không nhịn được đành nói với Nhược Chi.
Nhược Chi bảo người giúp việc cầm tới một cốc đầy nước lạnh: “ Mình nhớ trước đây cậu có thể ăn cay cơ mà”.
Phương Uẩn Châu tiếp lời: “ Đúng vậy, anh cũng nhớ là thế”.
Triều Lộ trả lời: “ Có lẽ khẩu vị đã đổi”. Nói xong, cô uống một ngụm nước lạnh, cầm chiếc cốc đẩy tới trước mặt Chử Vân Hành: “ Anh có muốn uống không?”.
Anh cảm kích nhìn cô, uống hai hớp lớn. Hình như Nhược Chi cũng nhìn ra anh không thể ăn cay, vội bảo giúp việc mang tới thêm một cốc nước lạnh nữa.
Nhược Chi nhìn Chử Vân Hành: “ Chử tiên sinh, ở nhà tôi không cần phải câu nệ, tất cả đều là bạn bè”.
Trên mặt anh lộ vẻ tươi cười: “ Nếu là bạn bè thì mọi người nên gọi tên nhau. Tôi là Chử Vân Hành, tôi nhớ Triều Lộ gọi cô là Nhược Chi đúng không?”.
Ăn cơm xong, Tiểu Bằng cao hứng lôi kéo Chử Vân Hành đòi kể chuyện. Sau khi trải qua sự cố “ vịt con”, Tiểu Bằng đối với anh trở nên thân mật hơn. Giọng nói của Chử Vân Hành ôn nhu mềm mỏng, anh ôm Tiểu Bằng hỏi: “ Chúng ta kể chuyện gì được nhỉ? Cháu đã nghe truyện cổ Grimm bao giờ chưa?”.
“ À, anh em nhà Grimm, cháu đã nghe ‘ Cô bé quàng khăn đỏ’ rồi”. Tiểu Bằng ngây thơ đáp.
“ Đúng rồi, ‘ Cô bé quàng khăn đỏ’ là một trong những truyện của anh em họ…Vậy cháu đã nghe truyện ‘ Cái bàn có thể sắp thức ăn, con lừa phun ra vàng và cây gậy từ trong bao ra’ chưa?”.
“ Tên dài vậy ạ?”. Cậu bé cảm thán: “ Cháu chưa được nghe”.
“ Ừ, sự kỳ diệu của câu truyện là về chiếc bàn thần. Chỉ cần đọc câu thần chú: ‘ Sắp bàn đi thôi’ là hiện ra một bàn đầy thức ăn thơm ngon. Ngày bé khi còn là một đứa trẻ tham ăn, chú đã nghĩ khi nào mình mới có chiếc bàn như vậy. Vì thế, đây là câu chuyện mà chú thích nhất. Cháu có muốn nghe không nào?”.
“ Cháu muốn”. Vẻ mặt Tiểu Bằng nhất thời chờ mong.
“ Vậy chú bắt đầu nhé – Ngày xửa ngày xưa, có một bác thợ may, bác có ba cậu con trai và một con lừa…”
“ Ngày xửa ngày xưa là gì ạ?”.
“ Là thời kỳ rất lâu rồi ấy”. Chử Vân Hành nghiêng đầu tựa như suy nghĩ điều gì: “ Để chú nghĩ xem nên kể như thế nào để Tiểu Bằng có thể hiểu được nhé?”.
Sau đó, anh dùng từ ngữ rõ ràng dễ hiểu để kể lại câu chuyện cổ tích.
“ Chú Chử, chú kể truyện cổ tích còn hay hơn cô giáo của cháu”.
Phương Uẩn Châu đột nhiên lên tiếng: “ Tiểu Bằng, cháu có muốn cùng chú ra ngoài sân cỏ chơi không?”.
Tiểu Bằng vừa gật vừa lắc đầu.
Phương Uẩn Châu không hiểu hỏi lại: “ Rốt cục là thế nào đây?”.
“ Cháu và chú Phương ra ngoài chơi, chú Chử ở trong phòng sẽ rất buồn”.
Chử Vân Hành mỉm cười, ánh mắt tràn ngập dịu dàng yêu thương, anh nhéo nhẹ lên mặt Tiểu Bằng: “ Tiểu Bằng ngoan, chú có thể ra ngoài nhìn bọn cháu chơi đùa mà”.
“ Chú Chử, chú đi lại mệt lắm phải không?”.
“ Ai bảo vậy?”. Chử Vân Hành đứng lên: “ Chú Chử có nạng nên bước đi không mệt đâu. Cháu có muốn thử không?”.
Tiểu Bằng hơi do dự nhận lấy chiếc nạng, thử đi mấy bước: “ Ồ, đúng là không mệt thật”. Cậu bé cầm chiếc nạng trả lại cho Chử Vân Hành: “ Vậy bình thường lúc nào chú cũng phải mang theo nạng à?”.
Chử Vân Hành ngẩn người, nói tiếp: “ Mặc dù, Tiểu Bằng cầm nạng đi dễ dàng nhưng có nạng trên tay sẽ không tiện để cầm chơi thứ khác”.
“ Vậy ạ? Lúc cầm đồ khó khăn như vậy thì chú Chử phải làm sao?”.
Chử Vân Hành nhìn sang phía Triều Lộ, khóe miệng hiện lên ý cười: “ Chú đã có dì Triều Lộ, đồ của chú, dì ấy đều có thể cầm giúp”.
“ Ồ, sở dĩ dì Triều Lộ và chú cùng đến nhà cháu bởi vì dì ấy muốn giúp chú cầm đồ phải không?”.
Chử Vân Hành trả lời: “ Tiểu Bằng thật thông minh”.
…
Nhược Chi nhìn ba người đàn ông bên ngoài cửa sổ rồi quay sang nói với Triều Lộ: “ Có lẽ, mình nên bỏ phiếu cho anh ấy. Bởi vì…anh ấy thật sự là một người rất đặc biệt”.
Danh sách chương