“Mày muốn làm gì?” Lạc Thần Dật cảnh giác nhìn hắn.

“Nếu mày nhìn thấy người trong lòng chết trước mặt mày, mày mới đau khổ cả đời.” Vẻ mặt Đàm Gia Hi cổ quái nói.

Vốn Hàn Mai Mai đã cảm thấy Đàm Gia Hi sẽ không bỏ qua chuyện này một cách đơn giản như vậy, nhưng hiện tại nghe được vẫn cảm thấy hoảng sợ “Hu hu hu hu...” Hàn Mai Mai bất an vùng vẫy. Mình mà chết như vậy thì thật quá không đáng giá.

Lạc Thần Dật hung hăng nói: “Đàm Gia Hi, mày cho là mày có thể thoát được hay sao? Nếu mày thức thời, hiện tại mau thả Mai Mai ra. Tao có thể cho mày một khoản tiền nữa, mày có thể tha hồ tiêu xài.”

“Ha ha ha ha” Đàm Gia Hi đột nhiên cười to, ánh mắt đỏ bừng, “Nói thật cho mày biết, hôm nay tao cũng không nghĩ tới sẽ còn sống mà ra khỏi đây, nhưng, có người con gái mày yêu thương nhất, đại tiểu thư tập đoàn Hàn thị chết cùng với tao, tao chết coi như đáng giá.”

Trong lòng Hàn Mai Mai hét lớn: Nhưng tôi không muốn chết chung với một tên điên như anh! “Ngươi!” Lạc Thần Dật nghe thế hận nghiến răng nghiến lợi, anh bất động thanh sắc từ từ di chuyển về phía trước, nghĩ muốn thừa dịp Đàm Gia Hi không chú ý sẽ xông lên.

“Mày đừng có mà tiền lên, mày có tin hiện tại tao sẽ ra tay ngay hay không?” Đàm Gia Hi sớm đã có phòng bị với Lạc Thần Dật, điểm mờ ám ấy đã rơi vào trong mắt hắn, hắn kéo Hàn Mai Mai lui về sau vài bước.

Hiện tại Lạc Thần Dật không dám hành động thiếu suy nghĩ, ánh mắt nháy cũng không nháy nhìn chằm chằm động tác của Đàm Gia Hi, trong lòng buộc chặt.

“Lạc Thần Dật, mày mở to hai rất trông rất đẹp, Hàn Mai Mai phải chết trước mặt ngươi như thế nào đây.” Đàm Gia Hi vừa nói vừa chuẩn bị ra tay.

“Đừng!” Lạc Thần Dật hô to, xông lên phía trước, nhưng vẫn không nhanh hơn được động tác của Đàm Gia Hi.

Hàn Mai Mai nhìn vẻ mặt lo lắng của Lạc Thần Dật, cô biết không còn kịp rồi, cô nhắm chặt mắt lại, nước mắt không tự giác rớt ra...

Đang lúc Hàn Mai Mai chuẩn bị tiếp nhận sự thật này, chỉ cảm thấy cánh tay giam cầm cô đột nhiên buông lỏng.

Cùng thời điểm Hàn Mai Mai mở to mắt, tnldi end anle quyd on.co m, Đàm Gia Hi đã ngã trên mặt đất, nghĩ đến một màn mạo hiểm vừa rồi, dưới chân cô mềm nhũn, té ngã trên mặt đất.

Lạc Thần Dật chạy tới ôm chặt lấy Hàn Mai Mai, đối với chuyện vừa rồi trong lòng anh vẫn còn sợ hãi: “Không có việc gì rồi...” May mà em không có việc gì...

“Lão đại, tôi đã nói cho chúng tôi cùng đi với rồi mà. Hiện tại nhìn thấy tác dụng của chúng tôi chưa?” Hoàng Mao lấy dùng côn sắt chọc vào Đàm Gia Hi nằm trên mặt đất, đắc ý nói.

Lần này Hàn Mai Mai thật sự sụp đổ, khóc lớn, lần đầu tiên cô có cảm giác cái chết gần đến như vậy, đáng sợ khiến người ta hít thở không thông.

Lạc Thần Dật luôn thấy một Hàn Mai Mai kiên cường, nhìn thấy vậy chỉ cảm thấy ngực càng đau, anh hôn lên mái tóc của Hàn Mai Mai: “Đều do anh không tốt... Đều do anh không tốt...”

“Em rất sợ... Em rất sợ... Sẽ không được nhìn thấy... Ông ngoại và anh nữa...” Hàn Mai Mai bổ nhào vào trong lòng Lạc Thần Dật.

Hoàng Mao cực kỳ thức thời an tĩnh lại.

Chương Vĩ nhanh chóng dẫn cảnh sát xuất hiện, xử lý những chuyện sau đó.

Lạc Thần Dật ôm Hàn Mai Mai rời đi trước.

Ngồi trên xe, Lạc Thần Dật xoa xoa nước mắt trên mặt Hàn Mai Mai: “Không phải sợ, tất cả đã qua rồi. Không có việc gì rồi.” Anh vỗ nhẹ nhẹ lưng Hàn Mai Mai.

Hàn Mai Mai vùi đầu trong lòng Lạc Thần Dật, tnldi end anle quyd on.co m, khí lực gióng như đã bị rút đi một nữa, không bao lâu, liền cảm thấy buồn ngủ.

Rất nhanh liền đến biệt thự của Lạc Thần Dật, Lạc Thần Dật xuống xe cúi người tiến vào phía ghế lái phụ, nhẹ nhàng ôm Hàn Mai Mai ra, Hàn Mai mai cảm giác có chút không thoải mái, nhẹ nhàng cọ cọ trên cánh tay anh, từ từ tỉnh lại, hàm hồ nói: “Anh đặt em xuống, em tự đi.”

Lạc Thần Dật lờ cô đi, sải bước đi vào bên trong, thẳng đến phòng tắm, thả Hàn Mai Mai vào nước ấm, để cô tắm cho thoải mái.

“Anh ra ngoài đi. Em tự làm được.” Hàn Mai Mai hữu khí vô lực nói, vươn tay khẽ đẩy Lạc Thần Dật.

“Anh giúp em tắm.” Lạc Thần Dật sờ sờ đầu cô, thuần thục cởi bỏ quần áo của cô.

Hàn Mai Mai nắm tay anh, ngăn cản nói: “Thần Dật, hiện tại em không có tâm tình.”

Lạc Thần Dật dùng tay chỉ vào đầu cô, nói: “Trong đầu em đang suy nghĩ cái gì vậy? Anh chỉ muốn tắm cho em thôi mà. Hiện tại nếu em có tâm tình, thì anh cũng không có.”

Hàn Mai Mai đỏ mặt lên, nhưng vẫn cảm thấy có chút vặn vẹo, muốn tắm một mình.

Lạc Thần Dật biết trong lòng Hàn Mai Mai đang suy nghĩ gì, cam đoan nói: “Anh sẽ không làm gì.”

Hàn Mai Mai thấy khó có được lúc nào Lạc Thần Dật nghiêm túc như vậy, mà hiện tại cô cũng không có khí lực, để anh giúp cô tắm rửa cũng được.

Lạc Thần Dật đối đãi giống như bảo vật mà yêu thương, mỗi một chỗ trên người Hàn Mai Mai đều tắm rửa thật cẩn thật...

Lạc Thần Dật mặc áo ngủ cho Hàn Mai Mai, ngồi ở trên giường, cực kỳ thản nhiên để cho Lạc Thần Dật sấy tóc cho cô, khó có được cơ hội hưởng thụ sự săn sóc ôn nhu này từ Lạc Thần Dật.

“Có phải Tôn Tiểu Vân cực kỳ thích anh hay không?” Hàn Mai Mai không đầu không đuôi hỏi câu này.

Lạc Thần Dật hơi dừng: “Làm sao vậy? Có phải em nghe được gì hay không?” Tôn Tiểu Vân này đúng là con thiêu thân, xem ra phải cho cô ta biết tay mới được.

Hàn Mai Mai do dự một chút, tnldi end anle quyd on.co m, vốn định nói ra nội dung cuộc điện thoại của Đàm Gia Hi và Tôn Tiểu Vân.

Mặt Lạc Thần Dật lập tức rất khó coi, hoãn hoãn, nói với Hàn Mai Mai: “Em không cần phải suy nghĩ nhiều về chuyện này, anh sẽ xử lý.” Tôn Tiểu Vân, cô chết chắc rồi!

“Mai Mai, cậu cũng quá phô trương rồi đó.” Ôn Hân Nghiên hẹn Hàn Mai Mai cùng uống trà chiều, sau khi nhìn mấy tên vệ sĩ phía sau, không khỏi nói thầm với Hàn Mai Mai.

“Đúng vậy, tớ cũng cảm thấy vậy. Nhưng Thần Dật yêu cầu như vậy, tớ có đuổi cũng không đi.” Hàn Mai Mai bất đắc dĩ nói. Đám vệ sĩ này, mặc kệ cô đi đâu học cũng sẽ theo đấy, mấy ngày nay Hàn Mai Mai cảm thấy phiền lắm rồi. Vốn cô cảm thấy Đàm Gia Hi đã bị bắt lại, nên cũng sẽ không còn chuyện tình nữa.

Nhưng Lạc Thần Dật vẫn cực kỳ kiên trì: “Chuyện này, chắc chắn có liên quan đến Tôn Tiểu Vân, cô ta còn ở đây một ngày, anh cũng sẽ cảm thấy không an tâm. Anh lại không thể bảo vệ em suốt 24 giờ, không ai bảo vệ em, anh sẽ lo lắng.”

Hàn Mai Mai nghe thế, cũng chỉ có thể tiếp nhận đám vệ sĩ này thôi.

“Đúng rồi, rót cuộc hôm đó đã xảy ra chuyện gì, Lạc Thần Dật gọi điện thoại cho tớ nói tìm cậu, lại còn rất vội vàng.” Ôn Hân Nghiên nhịn không được hỏi.

Hàn Mai Mai cũng không muốn gạt Ôn Hân Nghiên, nên nói bị Đàm Gia Hi bắt cóc, nhưng lược đi đoạn Tôn Tiểu Vân.

“Cái gì! Trời ạ? Đàm Gia Hi không muốn sống nữa sao? Lại dám làm ra chuyện như vậy.” Ôn Hân Nghiên kinh hãi, đứng lên khẩn trương hỏi: “Vậy cậu không có bị thương chứ?”

Hàn Mai Mai có chút dở khóc dở cười: “Cậu xem không phải tớ đang rất khỏe mạnh mà ngồi trước mặt cậu đây hay sao?”

Ôn Hân Nghiên gõ vào đầu cô một cái: “Cậu làm tớ bị dọa đầu óc u mê hết cả rồi nè.”

“Đúng rồi nghe nói trong nhà Tiểu Vân gần đây không được yên bình cho lắm.” Ôn Hân Nghiên thở dài nói.

“Hả? Làm sao vậy?” Hàn Mai Mai hỏi, cảm thấy chẳng lẽ Lạc Thần Dật đã bắt đầu động thủ rồi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện