Hàn Mai Mai tội nghiệp cầu xin: “Đàm Gia Hi, van xin anh hãy thả tôi ra. Anh muốn bao nhiêu tiền tôi cũng có thể đưa cho anh. Van xin anh thả tôi ra.”

“Haha” Đàm Gia Hi trào phúng: “Cô nghĩ rằng tôi bắt cô là vì miếng cơm hay sao? Lại nói, tôi còn sợ không có tiền hay sao? Hiện tại cô ở trong tay tôi, tôi cũng không tin Lạc Thần Dật sẽ không sốt ruột. Đến lúc đó tôi nói bao nhiêu thì sẽ là bấy nhiêu.”

“Anh...” Hàn Mai Mai không nói gì, cảm thấy cực kỳ tức giận. Thật quá vô sỉ, tên tiểu nhân hèn hạ này, biến thành bộ dạng này thật xứng đáng. Đồng thời cô cũng biết rằng hiện tại Đàm Gia Hi đã chui vào ngõ cụt rồi, mọi chuyện đều có thể làm được, cũng không thể chọc giận hắn.

Đàm Gia Hi không đáp lại cô nữa, ngồi xuống lấy điện thoại di động từ trong túi xách của Hàn Mai Mai. Trước mặt Hàn Mai Mai gọi điện thoại cho Lạc Thần Dật.

“Lạc Thần Dật, tôi là ai? Anh thật sự là quý nhân hay quên sự, sao lại nghe không hiểu tôi nói gì? Chúng ta là bạn cũ mà... Hiện tại anh đã nhớ ra. Anh muốn tìm Hàn Mai Mai.” Đàm Gia Hi gọi điện thoại, đưa mắt nhìn Hàn Mai Mai: “Anh không phải lo lắng. Anh có thể tìm Hàn Mai Mai, anh hãy mang năm triệu đô la qua đây, nhớ kỹ tôi muốn một mình anh tới đây, không thì tôi cũng không biết sẽ có chuyện gì xảy ra đây. Nếu tôi phát hiện có người đi theo anh, vậy thì anh hãy chờ mà nhặt xác Hàn Mai Mai đi. Anh muốn cho Hàn Mai Mai nghe điện thoại?”

Đàm Gia Hi do dự một chút, sau đó đi đến bên người Hàn Mai Mai, dán điện thoại lên lỗ tai cô, không lên tiếng ra hiệu cho cô: ‘Ngoan ngoãn’.

“Mai Mai!”

Hàn Mai Mai nghe thấy giọng nói của Lạc Thần Dật ở đầu bên kia điện thoại, nước mắt liền không ngừng rơi xuống đất: “Thần Dật, anh đừng tới. Đàm Gia Hi muốn hướng vào anh, hắn sẽ không...”

Đàm Gia Hi lập tức thu di động trở về: “Bốp” tát cho Hàn Mai Mai một cái tát.

“Mai Mai, Mai Mai, em làm sao vậy...” Đầu bên kia điện thoại, Lạc Thần Dật phát giác không thích hợp.

Lỗ tai Hàn Mai Mai kêu ong ong, chỉ cảm thấy mặt trái run lên, miệng tràn ngập vị rỉ sắt.

“Mai Mai! Mai Mai!” Lạc Thần Dật không thấy Hàn Mai mai hồi âm, nổi giận: “Đàm Gia Hi, mày điên rồi, mày dám động vào cô ấy, mày nhất định phải chết!”

“Vậy thì tao muốn xem mày biểu hiện như thế nào. Tao chỉ cho mày ba tiếng đồng hồ để tới đây. Quá hạn thì...” Đàm Gia Hi nói xong câu này, liền cúp điện thoại.

Lạc Thần Dật nhìn di động, trong lòng có lửa mà không thể phát, Đàm Gia Hi này đúng là ăn gan báo, lại dám bắt cóc Mai Mai, sớm biết sẽ như vậy thì anh nên nhổ cỏ tận gốc. Nghĩ vậy anh liền tức đến nghiến răng.

“Lão đại, lão đại...” Hoàng Mao thật cẩn thận gọi, anh ta đi theo Lạc Thần Dật nhiều năm như vậy cũng chưa thấy bộ dạng Lạc Thần Dật đáng sợ như vậy, giống như muốn giết người vậy.

“Hiện tại cậu gọi điện thoại cho Chương Vĩ, bảo anh ta mang hết tiền mặt có thể điều động được mang qua đây.” Lạc Thần Dật nói với anh ta.

Lạc Thần Dật gom đủ số tiền này cũng mất hơn hai giờ, dù sao đây thật sự không phải số tiền nhỏ, lại còn phải là tiền mặt.

Hoàng Mao lo lắng nhìn Lạc Thần Dật ở bên kia chuẩn bị tiền: “Lão đại, nếu không tôi đi cùng với anh.”

“Không cần, ta đi là được rồi.” Lạc Thần Dật kéo khóa kéo túi du lịch lại, chuẩn bị lái xe đi trước.

“Thần Dật, quá nguy hiểm rồi. Hay chúng tôi đi theo đi theo anh. Chúng tôi sẽ cách xa anh một chút, Đàm Gia Hi sẽ không phát hiện.” Chương vĩ cũng khuyên nhủ.

“Không cần.” Lạc Thần Dật vẫn cự tuyệt.

“Nhưng...” Hoàng Mao còn muốn khuyên nữa, dù sao chuyện này cũng quá nguy hiểm. Ai cũng không biết khi Đàm Gia Hi bị dồn đến bước đường cùng có thể làm ra loại chuyện gì, ngộ nhỡ...

Lạc Thần Dật làm sao không biết hiện tại chuyện gì Đàm Gia Hi cũng có thể làm được, di en d a n l e q uyd o n .c om, nhưng anh không muốn sự an toàn Mai Mai bị uy hiếp: “Tôi không muốn Mai Mai bị rơi vào tình cảnh nguy hiểm. Tôi tự biết chừng mực.”

Chương Vĩ không nói lời nào, anh ta biết có nói nữa thì anh cũng không nghe.

Hoàng Mao không tình nguyện, nhưng cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Lạc Thần Dật ra ngoài một mình.

Thời gian từng phút từng giây qua đi.

Đàm Gia Hi đi qua đi lại, thỉnh thoảng lại nhìn thời gian: “Chắc cô cũng rất tò mò không biết Lạc Thần Dật có thể vì cô mà ngay cả mạng sống cũng không cần hay không?”

Bởi vì chuyện vừa nãy, Đàm Gia Hi đã lây băng keo dán miệng Hàn Mai Mai lại, Hàn Mai Mai không thể nói chuyện, chỉ có thể dụng ánh mắt trừng. Không thể nói lý với kẻ điên!

Hiện tại trong lòng cô cũng lộn xộn, một mặt cô không muốn Lạc Thần Dật một mình đi tìm cái chết, một mặt cô lại sợ tên điên này sẽ làm ra chuyện mất lý trí. Cô vẫn chưa muốn chết! Cô vẫn còn rất nhiều chuyện chưa làm. Nếu cô chết, ông ngoại phải làm sao bây giờ? Lạc Thần Dật làm sao bây giờ? “Mai Mai! Em ở đâu?”

Hàn Mai Mai nghe thấy giọng Lạc Thần Dật ở phía sau mình: “Hu hu hu” cô muốn nói chuyện, nhưng phát không ra được âm thanh gì.

“Không nghĩ tới Lạc Thần Dật lại đến đây một mình.” Đàm Gia Hi nhếch miệng, kéo Mai Mai đi ra ngoài.

“Mai Mai!” Chỉ thấy Hàn Mai Mai tóc hỗn độn, khí sắc cũng không tốt, mặt trái còn có vết bàn tay. Lạc Thần Dật trong lòng muốn nổi điên, không tự chủ được đi về phía trước hai bước.

“Mày đứng lại đó cho tao. Không được đi lên phía trước.” Đàm Gia Hi lập tức bắt anh dừng lại, không biết từ đâu lấy ra một con dao, đặt trên cổ Hàn Mai Mai: “Mày mà đi thêm một bước, tao cũng sẽ không giữ lại được con dao này nữa rồi.”

Lưỡi dao để trên cổ Hàn Mai Mai, một chút nương tay cũng không có, trên cổ trắng nõn của Hàn Mai Mai ẩn ẩn phiếm vết máu.

“Mày!” Lạc Thần Dật đè lửa giận nói: “Đàm gia hi, mày muốn gì tao cũng đã mang tới. Còn không mau thả Mai Mai ra.” Nói xong anh lắc lắc túi du lịch trong tay.

“Mày mở tiền ra trước, để cho tao xem.” Đàm Gia Hi nói.

Lạc Thần Dật đành phải kéo khóa kéo, bên trong đầy một túi Đô-la.

Sau khi Đàm Gia Hi nhìn thấy, cực kỳ vừa ý: “Lạc Thần Dật, mày thật sự rất yêu Hàn Mai Mai nhỉ. Lại vì cô ta mà dơn phương độc mã đớn đây.”

“Mày đừng nói những lời nhảm nhí nữa. Không phải mày muốn tiền sao? Đều ở trong này. Mau thả Mai Mai ra.” Lạc Thần Dật ngắt lời nói.

“Hừ. Tao khuyên mày hãy chú ý thái độ của mày khi nói chuyện với tao.” Đàm Gia Hi càng nhích dao lại gần cổ Hàn Mai Mai hơn.

Hàn Mai Mai nhìn chằm chằm cổ mình, trong ánh mắt tràn ngập kinh hoảng.

“Được, được, được, tôi biết rồi, anh mau nuông lòng tay ra một chút.” Trái tim Lạc Thần Dật nhảy vọt lên, mắt nhìn không chớp nhìn chằm chằm tay Đàm Gia Hi.

“Lạc Thần Dật, mày cũng biết vì sao hôm nay lại như thế này đúng không? Tất cả đều tại mày, nếu không bởi vì mày, ba tao làm sao có thể bị bắt đi. Nếu không bởi vì mày, nhà của chúng tao làm sao có thể biến thành như vậy. Cho nên tất cả đều tại mày...” Đàm Gia Hi nói đến nước miếng bắn tung tóe, anh ta đột nhiên nói: “Nhà của tao ra bị sụp đổ thì không ai đứng ra. Trước kia khi nhà tao còn quyền còn thế, cả đám tranh nhau đến nịnh bợ, hiện tại? Đều giống như thấy ruồi bọ vậy, nhìn tao như nhìn ăn xin. Ha ha ha ha hô hô... Hiện tại tao có tiền. Tao có năm triệu đô la? Hai người nói đúng không. Lạc Thần Dật, mày mau đốt hết tiền cho tao.”

“Mày nói cái gì?” Vẻ mặt Lạc Thần Dật kinh ngạc nhìn Đàm Gia Hi.

“Tiền này hiện tại là của tao. Tao nói sao thì sẽ là vậy. Mày mau đốt hết cho tao.” Ánh mắt Đàm Gia Hi mang theo vài phần dị thường nói.

Lạc Thần Dật đành phải lấy ra cái bật lửa, đốt hết đống tiền.

Đàm Gia Hi nhìn đống tiền từ từ hóa thành tro tàn, di en d a n l e q uyd o n .c om, nhịn không được ngửa mặt lên trời cười to.

Sự kiên nhẫn Lạc Thần Dật sắp bị Đàm Gia Hi phá hủy rồi: “Hiện tại mày đã vừa lòng chưa. Còn không mau thả Mai Mai ra.”

Mà trái lại, Đàm Gia Hi từ từ an tĩnh lại, tâm tình rất tốt nói: “Lạc Thần Dật, hôm nay tao vốn không muốn cho may còn sống mà ra khỏi đây. Nhưng hiện tại tao thay đổi chủ ý rồi...”

Lạc Thần Dật đi tới nhìn hắn, đối với lời nói của hắn không có một chút ngoài ý muốn, chỉ là không hiểu trong túi tên điên này bán thuốc gì, đương nhiên anh cảm thấy Đàm Gia Hi sẽ không có ý tốt.

“Mày yêu Hàn Mai Mai như vậy, nếu nhìn cô ta chết ở trước mặt mày, có phải sẽ càng đau khổ hay không...”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện