Đường Linh Linh giả chết rời khỏi Đường gia, vứt bỏ thân phận đại tiểu thư Đường gia, đó là bởi Đường gia đã không còn điều gì có thể khiến nàng lưu luyến. Cha của nàng đã chết, trượng phu của nàng cũng có người khác trong lòng, rời khỏi Đường gia là lựa chọn rất tốt.

Hiện tại Đường Linh Linh và Mạc Quân Hoài ở bên nhau, Hồng Đậu cũng không hề cảm thấy có gì không đúng, đổi lại vị trí mà tự hỏi, nếu nàng gặp phải chuyện giống với Đường Linh Linh, nàng cũng sẽ chủ động vứt bỏ tra nam lựa chọn một nam nhân tốt hơn thế.

Đáng tiếc chính là, nàng không phải Đường Linh Linh, Ôn Diễn cũng không phải Ngụy Thức, vấn đề giữa bọn họ trước nay đều không phải ai thích ai.


Đường Linh Linh lại tò mò hỏi: “Phương cô nương sao lại ở chỗ này?”

“Cái đó... Ta kỳ thật đã ở thị trấn này nhiều năm.” Hồng Đậu cười khan nói: “Nơi này phong cảnh không tệ, còn an tĩnh, ta liền ở lại sinh sống nơi này.”

“Thì ra là thế, ta cùng phu quân ở ngay thị trấn bên cạnh, lần này cũng là chuyện làm ăn nên mới dẫn mấy đứa trẻ ra ngoài chơi.” Đường Linh Linh cảm thán, “Có thể gặp được Phương cô nương, quả thực là một loại duyên phận.”

Chẳng phải là hai chữ duyên phận sao? Hai người các nàng ở hai thị trấn cạnh nhau nhiều năm, Đường Linh Linh hiện tại cùng Mạc Quân Hoài kinh doanh chút dược liệu, nàng ấy cũng không phải chưa từng đi theo Mạc Quân Hoài tới thị trấn này, lại chỉ đến hôm nay mới gặp Hồng Đậu.

Hồng Đậu gặp được Đường Linh Linh, liền nghĩ tới Đường Nhất Nhất, nghĩ tới Đường Nhất Nhất, nàng liền nghĩ tới Lý Tùy Phong, bởi vì chuyện Ôn Diễn, nàng đã hiếm khi chú ý đến chuyện giang hồ, liền hỏi: “Lý Tùy Phong và Đường Nhất Nhất cô nương... Bọn họ thế nào rồi?”

“Nhất Nhất nàng đến nay chưa gả, về phần Lý Tùy Phong... Ta cũng không chú ý đến hắn, cho nên cũng không biết tin tức của hắn thế nào.” Đường Linh Linh tuy đã thoát ly khỏi Đường Môn từ lâu, nhưng Đường Nhất Nhất dù sao cũng là muội muội nàng, nàng dĩ nhiên liền chú ý đến tin tức có liên quan tới Đường Nhất Nhất.

Hồng Đậu cũng không ngoài ý muốn với kết quả này, nàng chỉ cảm thán trong lòng một câu Lý Tùy Phong còn phải nỗ lực tiếp. Gặp Đường Linh Linh, nàng liền nghĩ tới cảnh tượng mình thấy thật lâu trước kia, khi đó ngọn núi phía sau Đường Môn bị Du Tử Tức mai phục thuốc nổ phá thành từng mảnh nhỏ, Hồng Đậu tỉnh lại sau hôn mê liền muốn tới đỉnh núi nơi “A Miên” ngã xuống xem sao, ngoài dự đoán chính là, nàng cũng gặp được Ngụy Thức. Ngụy Thức lê thân mình ốm yếu ngồi trước quan tài gỗ trống không, không biết đã an tĩnh ngồi như vậy bao lâu rồi.


Ngày hôm sau, liền truyền đến tin tức Ngụy Thức rời khỏi Đường Môn.

Hồng Đậu nghĩ một chút, quyết định vẫn không nói chuyện này với Đường Linh Linh. Đường Linh Linh đã không còn liên quan gì tới Ngụy Thức, nàng ấy hiện tại có con trai con gái, sống cực kỳ hạnh phúc, quan trọng là, người nàng ấy yêu hiện tại cũng rất yêu nàng ấy.

Cần gì phải nhắc đến Ngụy Thức đây?

Hồng Đậu cười cười, “Những chuyện của người khác chúng ta cũng không quản được, quan trọng là mình có thể sống tốt mỗi một ngày liền đủ rồi.”

“Phương cô nương nói phải.” Đường Linh Linh cũng cười, “Có thể không khiến mình lưu lại tiếc nuối, vậy liền đủ rồi.”

Hồng Đậu cười, nhìn về phía bờ hồ, nhưng vừa nhìn, thần sắc nàng liền biến đổi, bước đến vội vàng hỏi một cô bé: “Mẫn Mẫn, Nam Quốc đâu?”

“Nam Quốc nói muốn đi mua kẹo hồ lô, nói rất nhanh sẽ trở lại.”


“Nam Quốc rời khỏi bao lâu rồi?”

Bé trai tên là Tiểu Trúc ở một bên nói: “Dường như đã nửa nén hương thời gian.”

Hồng Đậu ngẩng đầu nhìn về phía đám đông, ngoại trừ dòng người liên tục di chuyển cũng không nhìn thấy Nam Quốc bé nhỏ. Đương nhiên là không nhìn thấy, rốt cuộc Nam Quốc cũng còn nhỏ như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện