Đây là một vấn đề không cần lựa chọn, giữa Nam Quốc và Ôn Diễn, nàng sẽ không chút do dự lựa chọn Nam Quốc.

Nam Quốc rốt cuộc vẫn là một đứa trẻ, đối với mẫu thân mình, cô bé sẽ tin cậy vô điều kiện, cho nên nghe được phụ thân sẽ hồi tỉnh, cô bé cũng liền nguyện ý vui vẻ tin, từ trong ngực móc ra một chiếc mặt nạ màu trắng, hưng phấn nói: “Đây là con tìm được từ trong phòng của nương, con rất thích, nương tặng nó cho con được không?”

Nhìn đến chiếc mặt nạ này, Hồng Đậu thoáng thất thần, ký ức thật lâu trước kia ập tới, khi đó, hắn đưa chiếc mặt nạ này cho nàng, đã nói gì đây?

“Chỉ cần nàng cầm mặt nạ này, một khi nàng cần đến ta, ta sẽ lập tức xuất hiện bên cạnh nàng.”

Nàng lại hy vọng, hắn chưa bao giờ xuất hiện trước mắt nàng.


“Nương?” Nam Quốc thật lâu không nghe được câu trả lời, liền nghi hoặc gọi một tiếng.

Hồng Đậu cười, “Nam Quốc thích, vậy nương liền tặng cho Nam Quốc.”

“Nương, con tìm được này mặt nạ ở một nơi rất kín, con còn thấy được một tượng con hổ bằng đất, chiếc mặt nạ này rất quan trọng đối với nương sao?”

“Không quan trọng.” Hồng Đậu quyết đoán đáp lại một câu, lại hơi khựng lại, nói: “Nam Quốc cầm chiếc mặt nạ này, chỉ cần là khi có nguy hiểm thì liền gọi nương, nương sẽ xuất hiện ở bên cạnh Nam Quốc.”

“Oa! Thần kỳ như vậy sao?”

“Đương nhiên vậy rồi.” Hồng Đậu ôm Nam Quốc đi qua đình viện, ánh mặt trời xuyên thấu qua lá cây loang lổ chiếu trên người nàng, nàng chậm rãi cười nói: “Cho nên nha, về sau Nam Quốc cũng không thể lại thường xuyên chơi bùn nữa, nếu không làm bẩn mặt nạ sẽ liền không linh.”

“Được ạ!” Nam Quốc hoan thiên hỉ địa đồng ý, lại tò mò hỏi một câu: “Nương, vì sao con lại tên là Nam Quốc? Tiểu Trúc bọn họ đều nói tên của con kỳ lạ.”

“Cái này sao...” Hồng Đậu thuận miệng đáp: “Con xem nương của con ưu tú xuất sắc như vậy, nếu không đặt cho con cái tên, vậy mọi người không phải sẽ gọi con là con ghẻ à?”

“Con ghẻ?” Nam Quốc chớp mắt, còn không rõ con ghẻ là có ý gì.

Hồng Đậu vốn chỉ thuận miệng đáp lại, dĩ nhiên cũng không định đi giải thích, cứ để Nam Quốc tiếp tục ngây thơ như vậy đi.

Ba ngày sau là tết hoa đăng nguyên tiêu trên trấn, mỗi một năm vào lúc này, Hồng Đậu đều sẽ dẫn Nam Quốc ra ngoài chơi, mà La Nhất Bảo thì ở lại trông nhà. Theo tuổi Nam Quốc càng lúc càng lớn, tính tình cô bé cũng ngày ầm ĩ hơn, vừa thấy đám bạn thường xuyên chơi với mình trên phố, cô bé liền lập tức buông lỏng tay ra, cùng Tiểu Trúc, Mẫn Mẫn bọn họ chơi ném đá dưới cây liễu bên hồ.


Hồng Đậu đang định bước đến gọi Nam Quốc trở về, bên cạnh lại chạy tới một đứa trẻ va vào nàng, nàng đỡ đứa trẻ đứng vững, hỏi: “Tiểu công tử, ngươi không sao chứ?”

“Ta không có việc gì, xin lỗi đã mạo phạm phu nhân.” Cậu bé này nhìn chỉ lớn hơn Nam Quốc một chút, lại lễ phép hơn Nam Quốc rất nhiều.

“Hoặc Nhi!”

“Nương!” Tiểu nam hài nghe được tiếng gọi, vội xoay người chạy tới bên cạnh một nữ nhân.

Hồng Đậu nhìn về phía vị nữ nhân dịu dàng khả ái kia, đồng thời, nữ nhân kia cũng nhìn về phía này, tầm mắt hai người giao nhau, đều hơi ngây ra một chút.

“Phương cô nương.”

“Đường đại tiểu thư.”

Hai người không hẹn mà cùng đồng thời lên tiếng, đều không ngờ đến sau khi từ biệt nhiều năm, bọn họ lại có thể tương ngộ ở chỗ này.

Lúc này, một thanh niên nam nhân phong thần tuấn lãng lại đi tới, trong tay hắn còn ôm một cô bé một hai tuổi, đi tới bên cạnh Đường Linh Linh, hắn hỏi: “Vị phu nhân này là bằng hữu của Linh Linh?”

“Là bằng hữu của ta.” Đường Linh Linh khẽ cười, “Phu quân, phiền chàng dẫn Hoặc Nhi và Điềm Điềm đi bên cạnh chơi trước đi.”


Thanh niên nam nhân gật đầu nói được, lại lịch sự cười cười với Hồng Đậu, mới một tay ôm con gái, một tay dắt Hoặc Nhi đi sang một bên.

Hồng Đậu có chút xấu hổ, “Vị kia là...”

“Là phu quân hiện tại của ta.” Đường Linh Linh mỉm cười, “Sau khi ta rời khỏi Đường Môn, liền tìm được một thị trấn an tĩnh, vốn định mang theo đứa trẻ an ổn sống cả đời là được, lại không nghĩ rằng... sẽ lại gặp hắn.”

“Không phải...” Hồng Đậu gãi gãi tóc, “Nếu ta nhớ không lầm, hắn hẳn chính là biểu ca Mạc Quân Hoài của ngươi nha, sao hắn lại giống như không quen biết ta vậy?”

Đường Linh Linh nói: “Lúc ta gặp được biểu ca, hắn đã như vậy rồi, đại phu nói vì hắn bị bệnh nặng một trận, cho nên ký ức có chút vấn đề, mà ta...”

Nàng chăm sóc Mạc Quân Hoài hồi lâu, chăm sóc mãi liền nảy sinh tình cảm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện