A Miên không hề để tâm tới tính tình nóng nảy của nàng, khiến nàng cảm thấy mình đúng là đang vô cớ gây rối.

Lại qua khoảng mấy ngày, hiện tượng nôn nghén của Hồng Đậu dịu bớt, Ôn Diễn và nàng cùng nhau lên đường đi Bắc Vực Tuyết sơn.

Dĩ nhiên, Ôn Diễn không muốn dẫn theo Hồng Đậu đi Bắc Vực, nhưng chuyện Hồng Đậu đã quyết định xong, ai cũng không thể nào thay đổi, cho dù Ôn Diễn có trăm ngàn loại phương pháp có thể khiến nàng đi theo được, vậy nàng cũng chỉ có một loại phương pháp, đó chính là sử dụng vũ lực. Tóm lại, nàng nhất định muốn đi.

Bước vào Bắc Vực đã là chuyện của một tháng sau, Hồng Đậu khoác một thân áo choàng lông cáo, cả người mặc kín mít như một quả cầu, chẳng qua nàng không thèm để ý đến hình tượng, chỉ cần giữ ấm là tốt rồi, ven đường tới đây đều có thể nhìn thấy dấu vết đánh nhau, hẳn là trên đường tìm đến Tuyết sơn cũng đã có không ít người ẩu đả, chỉ là gió tuyết đã vùi đi huyết sắc.


Tay Hồng Đậu nhẹ nhàng vỗ về cái bụng đã nhô lên của mình, bụng đã hơn bốn tháng, thai đã có thể động, chẳng qua nàng cũng chưa nói chuyện thai động cho Ôn Diễn, nàng chỉ nghĩ, nếu hắn dám dùng đứa trẻ để kiềm chế nàng, vì xả giận, vậy bí mật nhỏ giữa nàng và đứa trẻ, nàng liền không nói cho hắn.

Ý nghĩ này thật ấu trĩ, chính nàng cũng cảm thấy như vậy, nhưng nàng rốt cuộc vẫn làm chuyện ấu trĩ đó.

Lại một luồng gió bấc thổi tới, Ôn Diễn nắm một bàn tay nàng, nhẹ giọng hỏi: “Muốn nghỉ ngơi một chút hay không?”

“Không cần.” Dù có mang mũ choàng, mặt Hồng Đậu cũng bị lạnh đến đỏ lên, nàng bình tĩnh nói: “Ta còn chịu được.”

Những ngày qua, Ôn Diễn đã hoàn toàn lĩnh giáo tính tình của nàng, nàng nói một, vậy chính là một, nếu có người muốn nói hai, nhất định sẽ lại chọc nàng phát giận.

Hắn không muốn chọc nàng tức giận, liền đành không nói thêm gì nữa, chỉ có thể đặc biệt chú ý đến tình tình của nàng, nếu nàng biểu hiện ra dáng vẻ không khoẻ, vậy nói gì cũng phải khiến nàng nghỉ ngơi.

Trong gió tuyết, cuối cùng bọn họ cũng tới phía dưới một tòa Tuyết sơn.


Đây là một tòa Tuyết sơn thoạt nhìn như đã từng sụp đổ, chỉ là băng sương nhiều năm qua lại khiến tòa Tuyết sơn này cao lên không ít. Vốn dĩ Tuyết sơn từng sụp đổ kia đã không còn đường nữa, nhưng giờ phút này, trên Tuyết sơn có một con đường, lại hướng vào trong, hẳn là một động băng rất lớn.

Có thể suy ra được rằng những người đến đây trước đã bỏ rất nhiều sức lực để dọn ra con đường này.

Hồng Đậu nghi vấn: “Chúng ta đã tới chậm nhiều ngày như vậy, bên trong sẽ còn có người sao?”

“Có lẽ, Hồng Đậu có thể ở lại bên ngoài, ta đi tìm hiểu là biết.”

“Không cần.” Hồng Đậu quyết đoán nói: “Ta không tin lời ngươi nói, ta muốn tự mình vào xem.”

Dứt lời, nàng hất tay Ôn Diễn ra, trực tiếp đi về phía Tuyết sơn. Nàng hiện tại có tính tình nói một không hai, ai cũng đều không trị được.

Ôn Diễn bất đắc dĩ lắc đầu, chỉ có thể lập tức đi theo lên, một lần nữa cầm lấy tay nàng.


Chỉ là Hồng Đậu vừa bước một bước vào động băng, đã bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người. Xuất hiện trước mắt nàng đều là thi thể quỳ rạp trên mặt đất, không mọt tiếng động. Cho dù những người này đã chết mấy ngày rồi, nhưng bởi vì nơi này rét lạnh, nên thi thể bọn họ ngoại trừ cứng đờ thì cũng không có hiện tượng thối rữa nào xuất hiện.

Hồng Đậu ngay sau đó ngẩng đầu hỏi Ôn Diễn: “Đây rốt cuộc là chuyện thế nào?”

“Vào hơn năm mươi năm trước, nơi này chính là chỗ ở của một ma đầu giết người như ma.” Ôn Diễn cười, “Độc khí tràn ngập, cơ quan ẩn giấu ... Không phải chuyện rất bình thường à?”

“Ngươi đã sớm tính kỹ.” Hồng Đậu a một tiếng, “Cho mỗi người một phần bản đồ, để bọn họ đi trước giết hại lẫn nhau, ngươi liền có thể ở phía sau ngư ông đắc lợi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện