Hồng Đậu lúc này thật sự không còn lời nào để nói.

Nàng nhớ tới trước đây, khi nàng cho rằng Kỳ Chiêu vẫn là Kỳ Chiêu, hơn nữa còn cho rằng Kỳ Chiêu và Phương Tử Mạch thật sự là phu thê, để Tử Mạch không rơi vào kết cục của nữ phụ, nàng liền tùy ý lung tung chỉ mấy chiêu ở trước mặt Kỳ Chiêu, sự thật chứng minh, không tìm đường chết sẽ không phải chết, nếu không phải lúc trước nàng nói ra cái lý luận sặc mùi hãm hại lừa gạt kia, hiện tại nàng cũng sẽ không rơi xuống nông nỗi này.

Hồng Đậu nhắm hai mắt lại, từ bỏ nghĩ, thôi được rồi, liền tùy hắn đi, chỉ cần coi Ôn Diễn như kẻ bệnh tâm thần, nàng sẽ liền không tức giận như thế nữa.

Ôn Diễn ỷ vào mình có thương tích, có thể nói là không cố kỵ chỗ nào, Hồng Đậu nói không muốn bị hắn chạm vào, đảo mắt hắn liền có thể đụng tới, có đôi khi Hồng Đậu muốn đi vệ sinh, phải rời khỏi trong chốc lát, hắn liền tội nghiệp nhìn miệng vết thương của mình nói: “Hồng Đậu phải mau trở về một chút đấy, ta sợ mình sẽ lại không cẩn thận đụng tới miệng vết thương.”


Hồng Đậu rất muốn nói một câu, miệng vết thương là của chính ngươi, chẳng lẽ còn có thể áp chế được ta à!? Hắn thích tự mình hại mình liền tự mình hại mình đi, nàng còn lâu mới để ý!

Nhưng sự thật chứng minh, nàng vẫn để ý.

Cứ như vậy qua mấy ngày bị Ôn Diễn nắm mũi dắt đi, Hồng Đậu rốt cuộc cũng có lần nôn nghén đầu tiên. Lúc này, nàng đã mang thai ba tháng.

Phần lớn thai phụ lúc mang thai hai tháng đều sẽ xảy ra hiện tượng nôn nghén, Hồng Đậu tới tháng thứ ba mới nôn đã xem như tốt rồi, rốt cuộc cũng không thai phụ nào muốn mình sẽ nôn tới nôn đi.

Nhưng Hồng Đậu vừa mới nôn nghén đã khó chịu đến cực điểm, nàng ôm chăn nằm trên giường, dù thế nào cũng không muốn động, càng không muốn nói.

Ôn Diễn không phải chưa từng gặp qua thai phụ trên đường cái, chỉ là hắn còn chưa có kinh nghiệm đối mặt với một thai phụ mà hắn phải cẩn thận che chở. Sau khi Hồng Đậu cự tuyệt ăn bất cứ thứ gì, hắn thoáng hiện luống cuống ngồi ở mép giường, vén sợi tóc dán trên mặt nàng ra sau tai, lại hết sức cẩn thận hỏi: “Hồng Đậu... Ta dẫn nàng đi ra ngoài dạo một chút, được không?”

“Đi ra ngoài... ngắm cát sao?” Hồng Đậu hữu khí vô lực nói một câu, đến mắt cũng lười mở.

Ôn Diễn lúc này mới phát hiện mình đã quên, bọn họ hiện tại còn đang ở Đại Mạc, hắn trước nay vốn là một người khôn khéo tính kế, thế mà hiện tại đã quên mất mình còn đang ở Đại Mạc, đơn giản cũng là vì hắn quan tâm quá hóa loạn.


“Hồng Đậu... nàng không cần quật cường, ta đi sắc chút thuốc cho nàng uống, được không?”

“Không cần!” Hồng Đậu cầm một cái gối đầu liền ném qua, nàng mở mắt ra cả giận nói: “Ngươi đừng hòng muốn hại con ta!”

Ôn Diễn ôm gối đầu vô tội, “Ta không hề.”

“Ngươi muốn ta uống thuốc, chẳng phải liền tương đương với hại con ta sao!?” Hồng Đậu nổi nóng, “Ôn Diễn, hiện tại ta không muốn nhìn thấy ngươi, ngươi đi ra ngoài cho ta!”

“Nàng như vậy, sao ta có thể yên tâm đi ra ngoài?”

“Ngươi không đi ra ... Ngươi không đi ra ...” Nàng suy nghĩ một lát, hung thần ác sát nói: “Ngươi không đi ra ta liền cắn ngươi!”

“Không sao, Hồng Đậu muốn cắn liền cắn đi.”

Hồng Đậu cũng thật sự không khách khí, bắt lấy một cánh tay hắn liền cúi đầu cắn thật mạnh. Nàng cắn không nhẹ, nhưng Ôn Diễn vẫn không hề kêu đau.


Chờ thêm chốc lát, Hồng Đậu buông lỏng miệng mình ra, nàng buông tay Ôn Diễn xuống, thần sắc có chút giật mình.

Ôn Diễn mềm nhẹ hỏi: “Hồng Đậu hết giận rồi sao?”

“Ừm...” Hồng Đậu gật gật đầu, lại lần nữa ngã xuống giường, nhắm hai mắt lại.

Chính nàng cũng ý thức được, bởi vì mang thai, cảm xúc của nàng dao động thật sự quá lớn, vừa đau lòng liền rất đau lòng, vừa tức giận liền càng tức giận hơn.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện