Edit: Linh Nguyệt
"Em vẫn là vị dâu tây?" Đường Hình đứng ở quầy bar nơi đó quay đầu hỏi Bạch Nhuỵ vẫn luôn đi theo phía sau.
Bạch Nhụy vặn vặn ngón tay nói: "Em muốn thử vị hương thảo."
Đường Hình gật đầu, hỏi Đường Diễn và Thẩm Bối Bối: "Hai đứa thì sao?"
Đường Diễn nhíu mày nói: "Em không uống trà sữa."
Thẩm Bối Bối nói: "Em muốn nguyên vị."
Đường Hình gật đầu, ở quầy bar gọi một đồ nướng BBQ, thuận tiện thêm chút bia, đưa trà sữa cho hai nữ sinh xong liền dẫn một đám người tìm vị trí ngồi.
Ba năm cao trung, Bạch Nhụy dần dần hoà nhập với đám bạn của Đường Hình, bọn họ đều cười gọi Bạch Nhụy là "đại tẩu", Thẩm Bối Bối là "nhị tẩu".
Hôm nay là bữa tiệc liên hoan trước khi thi đại học một tháng. Mọi người đều biết thi xong sẽ mỗi người một nơi, bởi vậy đã chọn thời gian tổ chức linh đình một bữa.
Đường Hình từ sau khi quen Bạch Nhụy rất ít khi tới quan bar, vậy nên cả đám giống như những học sinh bình thường khác, chọn một quán đơn giản.
Một tối này, Đường Hình vì uống không ít rượu mà có chút say, nhưng hôm sau được nghỉ nên hắn cũng không để ý quá nhiều.
Ăn uống xong xuôi, một đám người tách ra ở ngã tư đường. Bạch Nhụy tự nhiên đỡ Đường Hình, ba năm nay đều là như thế. Đường Hình không thể uống rượu nhưng hắn sẽ uống. Thành tích học tập của Đường Hình rất tốt, nhưng hắn không phải học sinh ngoan ngoãn.
Đường Hình chẳng những uống rượu mà hắn còn hút thuốc, tuy số lần không nhiều lắm, chẳng qua chỉ là vì tò mò muốn thử thôi.
Bạch Nhụy ở cùng Đường Hình ba năm, từng thấy Đường Hình say hai lần. Tụ tập uống rượu hầu hêt đều sẽ gọi hắn, mỗi lần hơi say sẽ cùng Bạch Nhuỵ tản bộ, sau đó đưa cô về, đứng ở cửa chờ tài xế đến đón, Đường Hình lên xe, Bạch Nhụy vào nhà. Ba năm, mỗi một lần hẹn hò đều là như vậy.
Hôm nay cũng vậy, chia tay cao trung không hề khiến Bạch Nhụy cảm thấy lo lắng. Cô biết mình thích Đường Hình nhiều bao nhiêu, cho nên vô cùng khẳng định cô sẽ không bởi vì hai người chia xa mà phai nhạt tình cảm.
Cô biết ơn Đường Hình ngay lúc đó đã vươn tay, đã yêu cô. Ba năm sơ trung mỗi một ngày đi theo hắn, Bạch Nhuỵ đều chưa từng hối hận.
Cô biết Đường Hình nhất định không biết Nhất Trung đối với cô có áp lực lớn như thế nào. Cô không theo kịp chương trình học ở đây, không biết bạn bè của Đường Hình, không thích ánh mắt của Thẩm Bối Bối, nàng thậm chí không quen ở cùng nhiều người như vậy.
Bạch Nhuỵ từ nhỏ đã không có bạn, chưa từng tụ tập cùng bạn bè, sớm đã quen cách sống như vậy. Bạn bè Đường Hình kỳ thật đều không để mắt cô vào mắt, cô cũng biết khí chất của mình khiến Đường Hình chịu dày vò, vậy nên... cô càng ngày càng yêu hắn.
Bởi vì sự yêu quý của hắn, bởi vì tình yêu của hắn, bởi vì lời hứa của hắn.
Bạch Nhụy nhìn Đường Hình. Cô cũng biết, Đường Hình nhất định không biết, sự tiếp nhận của hắn có ý nghĩa to lớn đối với cô tới mức nào. Sự yêu thích của hắn như liều thuốc an ủi xua đi tự ti mặc cảm về khí chất của Bạch Nhuỵ.
Mình như vậy cũng sẽ có người thích, giống như cách ba thích mẹ vậy.
Cô cho rằng cả đời mình đều chỉ như vậy nhìn hắn, đi theo hắn, cuối cùng trở thành một đoạn ký ức tốt đẹp trong cuộc đời.
Cuối cùng, bọn họ ở bên nhau, không chỉ là đoạn tình cảm ngây ngô thuở thiếu nam thiếu nữ mà còn sự gắn bó mười năm qua.
Cô sẽ vẫn luôn, vẫn luôn đi theo hắn...
"Đường Hình, anh thi vào trường nào?" Bạch Nhụy hỏi. Cô biết mình không thi đậu vào trường của hắn, nhưng cô có thể vào một ngôi trường gần đó.
Đường Hình ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt mông lung như đang tự hỏi, rất lâu sau mới mở miệng: "Không biết, chưa nghĩ kỹ."
Bạch Nhụy tiếp tục hỏi hỏi: "Vậy khi nào anh nghĩ xong?"
Đường Hình nhìn cô nói: "Trước khi báo danh."
Bạch Nhụy gật gật đầu: "Được, vậy anh nghĩ kỹ rồi nói cho em, em đăng ký trường gần trường đó." Bạch Nhụy nhấn mạnh câu cuối.
Đường Hình sửng sốt, bước chân hơi dừng lại nhưng chỉ trong nháy mắt, cuối cùng nhẹ nhàng khẽ gật đầu: "Ừ."
Hai người trò chuyện, chẳng mấy chốc đã tới nhà Bạch Nhụy. Cô từ trong túi lấy ra một con hạc giấy màu vàng đưa cho Đường Hình, cười nói: "Đường Hình, đây là con hạc thứ 993, sắp được 1000 rồi."
Đường Hình duỗi tay tiếp nhận, nói với Bạch Nhụy: "Em vào đi, hôm nay anh tự gọi xe về."
Bạch Nhụy gật gật, nhón chân nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Đường Hình đầu: "Bye bye, ngày mai gặp."
Bạch Nhụy không thường chạm vào đầu hắn, nhưng ngẫu nhiên sẽ có động tác như vậy. Đường Hình không rõ vì sao, Bạch Nhụy cũng chưa từng nói qua, nhưng bởi vì cô không làm như vậy trước mặt người khác nên hắn cũng chẳng ngăn cản.
Thật ra nguyên nhân Bạch Nhụy làm như vậy rất đơn giản, đó chính là cảm giác an toàn. Đầu của người đàn ông này chỉ có cô mới có thể chạm vào. Đây là đặc quyền của một người bạn gái như cô.
Trở lại phòng ngủ, Bạch Nhụy mở ngăn kéo tủ, bên trong có bảy tờ giấy hình vuông màu sắc khác nhau. Bạch Nhụy lấy một tờ, cúi đầu nghiêm túc gấp.
Con hạc giấy thứ 994. Bạch Nhụy yên lặng mà tưởng, khóe miệng khẽ cong cong.
Đường Hình về đến nhà, thấy ba Đường đang ngồi ở sô pha.
Ba Đường vừa hay mới cầm điện thoại, Đường Hình nhìn thoáng qua, kỳ quái nói: "Đó là điện thoại của mẹ."
Ba Đường vẻ mặt bình tĩnh gật đầu: "Bà ấy quên để ở nhà."
Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp
Đường Hình hoài nghi nhìn ba Đường, ông tiếp tục nói: "Sau đó, rất trùng hợp, Bối Bối gửi tin nhắn đến."
Đường Hình nhìn ông: "Thẩm Bối Bối gửi tin nhắn ba nói với con làm gì, đi mà nói với Đường Diễn."
Đường phụ liền đáp: "Bởi vì nội dung tin nhắn là chuyện của con và Bạch Nhụy."
Đường Hình: "Con và Tiểu Nhụy? Có cái gì mà nói?"
Ba Đường khẽ cười một tiếng: "Nó chưa nói cái gì, chỉ là giúp mẹ con chụp ảnh Bạch Nhụy. Hai ngày nay bà ấy nghe nói con có bạn gái, nhờ Bối Bối chụp giúp một tấm ảnh. Ta đã xóa rồi, chắc con hiểu vì sao."
Đường Hình sửng sốt, ba Đường vỗ vỗ vai hắn: "Thời gian sắp tới rồi, nếu đã quyết định rõ ràng thì phải sẵn sàng chịu trách nhiệm."
Đường Hình nhìn ba Đường, khẽ nhăn mày: "Ba biết?"
Ba Đường ợm ờ: "Không nhiều lắm, có chút chút thôi, dù sao thì con cũng là con trai ta."
Cuộc nói chuyện của hai ba con rất đơngiản, nhưng Đường Hình đã hiểu ý của ba Đường.
Một tuần sau đó, mỗi ngày Đường Hình đều nhận hạc giấy Bạch Nhụy đưa, mãi cho đến thứ sáu.
Trên đường hai người về nhà, Đường Hình đưa ra mời: "Ngày mai cùng đi công viên hải dương không?"
Bạch Nhụy ngạc nhiên: "Nhưng sắp thi rồi."
Đường Hình gật đầu: "Ừ, không sao cả, cứ thả lỏng đi! Anh... bổ túc cho em."
Bạch Nhụy gật đầu, cô chưa từng làm trái ý hắn.
Thời tiết thứ bảy vô cùng tối, bầu trời xanh thăm thẳm, ánh nắng vàng ấm áp.
Bạch Nhụy mặc váy liền thân trắng như tuyết, đội mũ, trên lưng đeo một cái ba lô nhỏ, đi xăng đan có dải lụa màu trắng. Cô thích trang điểm như vậy, một là do đây là thẩm mỹ mà mẹ dạy cjo cô, hai là bởi muốn ngăn chặn hơi thở ngày càng phong tình quanh thân.
Bạch Nhụy vui sướng xoay một vòng rồi từ ngăn kéo lấy ra con hạc thứ 999, nhìn thoáng qua tờ giấy hình vuông cuối cùng, là màu lam.
Bạch Nhụy nghĩ nghĩ, sau đó đem hạc giấy màu đỏ bỏ vào bao, vui vẻ ra khỏi nhà.
Cô gọi cho Đường Hình, hắn nói hắn ở cửa quán cà phê chờ cô, cô liền như chim nhỏ vội vã bay đi.
"Hoan nghênh quý khách." Người phục vụ ôn nhu chào hỏi.
Bạch Nhụy nói: "Tôi tìm Đường tiên sinh."
Người phục vụ trước đó rõ ràng đã được nhắc trước, cười nói: "Đường tiên sinh đặt một phòng riêng, số 006."
006? Số đẹp nha. Bạch Nhụy che miệng cười, chào người phục vụ.
Bạch Nhụy một đường đi tới, phát hiện cửa không đóng. Cô nhẹ nhàng đẩy, tiếng nói trong phòng lập tức truyền ra tới.
"Tôi biết, hôm nay sẽ nói rõ ràng với cô ấy." Đây là giọng Đường Hình.
Từ vị trí của Bạch Nhụy có thể thấy Đường Hình, thấy sườn mặt hắn, thấy hắn cầm điện thoại, cùng với vẻ mặt lúc nói chuyện.
Đường Hình nói: "Tôi cũng không thích cô ấy... Lúc ấy thấy cô ấy đi theo tôi ba năm, cảm thấy... quá đáng thương, cho nên mới định ra lời hứa kia. Hôm nay sẽ cùng cô ấy nói rõ ràng... Bởi vì đã ba năm rồi, tôi không có khả năng cùng cô ấy dây dưa cả đời, lại còn ảnh hưởng cô ấy theo tôi lên đại học. Cô ấy nên có cuộc sống của chính mình, nên thi vào trường cô ấy thích chứ không phải cứ đi theo tôi."
Bạch Nhụy ngơ ngác nghe hắn nói xong, hốc mắt đỏ hồng duỗi tay lấy điện thoại trong ba lô, đồng thời còn có cả con hạc giấy màu đỏ kia.
Rơi trên mặt đất, một tiếng động cũng không có.
Bạch Nhụy nhìn Đường Hình vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại, không nói gì, không làm gì. Cô soạn tin: "Em tới rồi!", Sau đó nhắm mắt lại, nước mắt theo đó rơi xuống.
Tay run rẩy nhấn núi gửi đi. Cô thấy điện thoạu Đường Hình nhấp nháy hiện lên giao diện thông báo có tin nhắn, rõ rõ ràng ràng in sâu vào mắt Bạch Nhụy.
Hắn không phải đang gọi điện thoại...
Lời vừa nãy, là nói cho cô nghe...
Đường Hình không hề đi xem tin nhắn, vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại, nhẹ nhàng mở miệng: "Hẹn gặp lại."
Sau đó, hắn buông điện, không nhúc nhích ngồi ở đó.
Bạch Nhụy che miệng lui về phía sau, cuối cùng nhìn thoáng qua Đường Hình, chạy ra ngoài.
Đường Hình ngồi trong phòng một lúc lâu. Đoạn lời kia, cũng là nói cho chính hắn nghe. Nói cho hắn, vì ba năm này hắn chỉ có thể gắn với hai chữ đáng thương...
Hắn biết mình không gọi điện thoại. Hắn chọn dùng phương thức quyết liệt như vậy đấy. Nhưng mà... Vì sao chứ? Vì sao phải dùng cách này này? Vì sao muốn tự mình phủ nhận toàn bộ? Hắn chẳng lẽ chỉ là một con sên chậm chạp đáng thương gặp chuyện liền rụt vào trong vỏ, là con sên nhỏ yếu không ai yêu thích kia sao? Đường Hình đứng dậy, chậm rãi đi tới cửa. Khoảng cách gần như vậy, thời gian ngắn ngủi như vậy, trong đầu hắn lại từng hình ảnh từng khoảnh khắc ở bên cô ba năm nay.
Ngay từ đầu, hắn quả thật không hề nghiêm túc. Không ngờ tới cô sẽ thật sự thi đậu, bởi vì cô làm được, cho nên hắn tiếp nhận. Nhưng khi đại học sắp gần kề, cô còn muốn tiếp tục đi theo hắn, hắn lại trở nên mơ hồ. Như vậy có đáng không? Hắn có thể gánh vác được trách nhiệm với cô không? Thậm chí còn có khả năng tình cảm của hắn đối với cô không phải là thích.
Nên nói rõ ràng, Đường Hình nghĩ, nói rõ ràng rồi, ai về chỗ nấy.
Ngực có chút khó chịu. Chắc người ta lúc chia ly đều như vậy, rất nhanh sẽ qua thôi, rất nhanh sẽ qua...
Đường Hình khom lưng nhặt hạc giấy mặt đất, khẽ nói: "Con hạc thứ 999..."
"Em vẫn là vị dâu tây?" Đường Hình đứng ở quầy bar nơi đó quay đầu hỏi Bạch Nhuỵ vẫn luôn đi theo phía sau.
Bạch Nhụy vặn vặn ngón tay nói: "Em muốn thử vị hương thảo."
Đường Hình gật đầu, hỏi Đường Diễn và Thẩm Bối Bối: "Hai đứa thì sao?"
Đường Diễn nhíu mày nói: "Em không uống trà sữa."
Thẩm Bối Bối nói: "Em muốn nguyên vị."
Đường Hình gật đầu, ở quầy bar gọi một đồ nướng BBQ, thuận tiện thêm chút bia, đưa trà sữa cho hai nữ sinh xong liền dẫn một đám người tìm vị trí ngồi.
Ba năm cao trung, Bạch Nhụy dần dần hoà nhập với đám bạn của Đường Hình, bọn họ đều cười gọi Bạch Nhụy là "đại tẩu", Thẩm Bối Bối là "nhị tẩu".
Hôm nay là bữa tiệc liên hoan trước khi thi đại học một tháng. Mọi người đều biết thi xong sẽ mỗi người một nơi, bởi vậy đã chọn thời gian tổ chức linh đình một bữa.
Đường Hình từ sau khi quen Bạch Nhụy rất ít khi tới quan bar, vậy nên cả đám giống như những học sinh bình thường khác, chọn một quán đơn giản.
Một tối này, Đường Hình vì uống không ít rượu mà có chút say, nhưng hôm sau được nghỉ nên hắn cũng không để ý quá nhiều.
Ăn uống xong xuôi, một đám người tách ra ở ngã tư đường. Bạch Nhụy tự nhiên đỡ Đường Hình, ba năm nay đều là như thế. Đường Hình không thể uống rượu nhưng hắn sẽ uống. Thành tích học tập của Đường Hình rất tốt, nhưng hắn không phải học sinh ngoan ngoãn.
Đường Hình chẳng những uống rượu mà hắn còn hút thuốc, tuy số lần không nhiều lắm, chẳng qua chỉ là vì tò mò muốn thử thôi.
Bạch Nhụy ở cùng Đường Hình ba năm, từng thấy Đường Hình say hai lần. Tụ tập uống rượu hầu hêt đều sẽ gọi hắn, mỗi lần hơi say sẽ cùng Bạch Nhuỵ tản bộ, sau đó đưa cô về, đứng ở cửa chờ tài xế đến đón, Đường Hình lên xe, Bạch Nhụy vào nhà. Ba năm, mỗi một lần hẹn hò đều là như vậy.
Hôm nay cũng vậy, chia tay cao trung không hề khiến Bạch Nhụy cảm thấy lo lắng. Cô biết mình thích Đường Hình nhiều bao nhiêu, cho nên vô cùng khẳng định cô sẽ không bởi vì hai người chia xa mà phai nhạt tình cảm.
Cô biết ơn Đường Hình ngay lúc đó đã vươn tay, đã yêu cô. Ba năm sơ trung mỗi một ngày đi theo hắn, Bạch Nhuỵ đều chưa từng hối hận.
Cô biết Đường Hình nhất định không biết Nhất Trung đối với cô có áp lực lớn như thế nào. Cô không theo kịp chương trình học ở đây, không biết bạn bè của Đường Hình, không thích ánh mắt của Thẩm Bối Bối, nàng thậm chí không quen ở cùng nhiều người như vậy.
Bạch Nhuỵ từ nhỏ đã không có bạn, chưa từng tụ tập cùng bạn bè, sớm đã quen cách sống như vậy. Bạn bè Đường Hình kỳ thật đều không để mắt cô vào mắt, cô cũng biết khí chất của mình khiến Đường Hình chịu dày vò, vậy nên... cô càng ngày càng yêu hắn.
Bởi vì sự yêu quý của hắn, bởi vì tình yêu của hắn, bởi vì lời hứa của hắn.
Bạch Nhụy nhìn Đường Hình. Cô cũng biết, Đường Hình nhất định không biết, sự tiếp nhận của hắn có ý nghĩa to lớn đối với cô tới mức nào. Sự yêu thích của hắn như liều thuốc an ủi xua đi tự ti mặc cảm về khí chất của Bạch Nhuỵ.
Mình như vậy cũng sẽ có người thích, giống như cách ba thích mẹ vậy.
Cô cho rằng cả đời mình đều chỉ như vậy nhìn hắn, đi theo hắn, cuối cùng trở thành một đoạn ký ức tốt đẹp trong cuộc đời.
Cuối cùng, bọn họ ở bên nhau, không chỉ là đoạn tình cảm ngây ngô thuở thiếu nam thiếu nữ mà còn sự gắn bó mười năm qua.
Cô sẽ vẫn luôn, vẫn luôn đi theo hắn...
"Đường Hình, anh thi vào trường nào?" Bạch Nhụy hỏi. Cô biết mình không thi đậu vào trường của hắn, nhưng cô có thể vào một ngôi trường gần đó.
Đường Hình ngẩng đầu nhìn cô, hai mắt mông lung như đang tự hỏi, rất lâu sau mới mở miệng: "Không biết, chưa nghĩ kỹ."
Bạch Nhụy tiếp tục hỏi hỏi: "Vậy khi nào anh nghĩ xong?"
Đường Hình nhìn cô nói: "Trước khi báo danh."
Bạch Nhụy gật gật đầu: "Được, vậy anh nghĩ kỹ rồi nói cho em, em đăng ký trường gần trường đó." Bạch Nhụy nhấn mạnh câu cuối.
Đường Hình sửng sốt, bước chân hơi dừng lại nhưng chỉ trong nháy mắt, cuối cùng nhẹ nhàng khẽ gật đầu: "Ừ."
Hai người trò chuyện, chẳng mấy chốc đã tới nhà Bạch Nhụy. Cô từ trong túi lấy ra một con hạc giấy màu vàng đưa cho Đường Hình, cười nói: "Đường Hình, đây là con hạc thứ 993, sắp được 1000 rồi."
Đường Hình duỗi tay tiếp nhận, nói với Bạch Nhụy: "Em vào đi, hôm nay anh tự gọi xe về."
Bạch Nhụy gật gật, nhón chân nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Đường Hình đầu: "Bye bye, ngày mai gặp."
Bạch Nhụy không thường chạm vào đầu hắn, nhưng ngẫu nhiên sẽ có động tác như vậy. Đường Hình không rõ vì sao, Bạch Nhụy cũng chưa từng nói qua, nhưng bởi vì cô không làm như vậy trước mặt người khác nên hắn cũng chẳng ngăn cản.
Thật ra nguyên nhân Bạch Nhụy làm như vậy rất đơn giản, đó chính là cảm giác an toàn. Đầu của người đàn ông này chỉ có cô mới có thể chạm vào. Đây là đặc quyền của một người bạn gái như cô.
Trở lại phòng ngủ, Bạch Nhụy mở ngăn kéo tủ, bên trong có bảy tờ giấy hình vuông màu sắc khác nhau. Bạch Nhụy lấy một tờ, cúi đầu nghiêm túc gấp.
Con hạc giấy thứ 994. Bạch Nhụy yên lặng mà tưởng, khóe miệng khẽ cong cong.
Đường Hình về đến nhà, thấy ba Đường đang ngồi ở sô pha.
Ba Đường vừa hay mới cầm điện thoại, Đường Hình nhìn thoáng qua, kỳ quái nói: "Đó là điện thoại của mẹ."
Ba Đường vẻ mặt bình tĩnh gật đầu: "Bà ấy quên để ở nhà."
Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp
Đường Hình hoài nghi nhìn ba Đường, ông tiếp tục nói: "Sau đó, rất trùng hợp, Bối Bối gửi tin nhắn đến."
Đường Hình nhìn ông: "Thẩm Bối Bối gửi tin nhắn ba nói với con làm gì, đi mà nói với Đường Diễn."
Đường phụ liền đáp: "Bởi vì nội dung tin nhắn là chuyện của con và Bạch Nhụy."
Đường Hình: "Con và Tiểu Nhụy? Có cái gì mà nói?"
Ba Đường khẽ cười một tiếng: "Nó chưa nói cái gì, chỉ là giúp mẹ con chụp ảnh Bạch Nhụy. Hai ngày nay bà ấy nghe nói con có bạn gái, nhờ Bối Bối chụp giúp một tấm ảnh. Ta đã xóa rồi, chắc con hiểu vì sao."
Đường Hình sửng sốt, ba Đường vỗ vỗ vai hắn: "Thời gian sắp tới rồi, nếu đã quyết định rõ ràng thì phải sẵn sàng chịu trách nhiệm."
Đường Hình nhìn ba Đường, khẽ nhăn mày: "Ba biết?"
Ba Đường ợm ờ: "Không nhiều lắm, có chút chút thôi, dù sao thì con cũng là con trai ta."
Cuộc nói chuyện của hai ba con rất đơngiản, nhưng Đường Hình đã hiểu ý của ba Đường.
Một tuần sau đó, mỗi ngày Đường Hình đều nhận hạc giấy Bạch Nhụy đưa, mãi cho đến thứ sáu.
Trên đường hai người về nhà, Đường Hình đưa ra mời: "Ngày mai cùng đi công viên hải dương không?"
Bạch Nhụy ngạc nhiên: "Nhưng sắp thi rồi."
Đường Hình gật đầu: "Ừ, không sao cả, cứ thả lỏng đi! Anh... bổ túc cho em."
Bạch Nhụy gật đầu, cô chưa từng làm trái ý hắn.
Thời tiết thứ bảy vô cùng tối, bầu trời xanh thăm thẳm, ánh nắng vàng ấm áp.
Bạch Nhụy mặc váy liền thân trắng như tuyết, đội mũ, trên lưng đeo một cái ba lô nhỏ, đi xăng đan có dải lụa màu trắng. Cô thích trang điểm như vậy, một là do đây là thẩm mỹ mà mẹ dạy cjo cô, hai là bởi muốn ngăn chặn hơi thở ngày càng phong tình quanh thân.
Bạch Nhụy vui sướng xoay một vòng rồi từ ngăn kéo lấy ra con hạc thứ 999, nhìn thoáng qua tờ giấy hình vuông cuối cùng, là màu lam.
Bạch Nhụy nghĩ nghĩ, sau đó đem hạc giấy màu đỏ bỏ vào bao, vui vẻ ra khỏi nhà.
Cô gọi cho Đường Hình, hắn nói hắn ở cửa quán cà phê chờ cô, cô liền như chim nhỏ vội vã bay đi.
"Hoan nghênh quý khách." Người phục vụ ôn nhu chào hỏi.
Bạch Nhụy nói: "Tôi tìm Đường tiên sinh."
Người phục vụ trước đó rõ ràng đã được nhắc trước, cười nói: "Đường tiên sinh đặt một phòng riêng, số 006."
006? Số đẹp nha. Bạch Nhụy che miệng cười, chào người phục vụ.
Bạch Nhụy một đường đi tới, phát hiện cửa không đóng. Cô nhẹ nhàng đẩy, tiếng nói trong phòng lập tức truyền ra tới.
"Tôi biết, hôm nay sẽ nói rõ ràng với cô ấy." Đây là giọng Đường Hình.
Từ vị trí của Bạch Nhụy có thể thấy Đường Hình, thấy sườn mặt hắn, thấy hắn cầm điện thoại, cùng với vẻ mặt lúc nói chuyện.
Đường Hình nói: "Tôi cũng không thích cô ấy... Lúc ấy thấy cô ấy đi theo tôi ba năm, cảm thấy... quá đáng thương, cho nên mới định ra lời hứa kia. Hôm nay sẽ cùng cô ấy nói rõ ràng... Bởi vì đã ba năm rồi, tôi không có khả năng cùng cô ấy dây dưa cả đời, lại còn ảnh hưởng cô ấy theo tôi lên đại học. Cô ấy nên có cuộc sống của chính mình, nên thi vào trường cô ấy thích chứ không phải cứ đi theo tôi."
Bạch Nhụy ngơ ngác nghe hắn nói xong, hốc mắt đỏ hồng duỗi tay lấy điện thoại trong ba lô, đồng thời còn có cả con hạc giấy màu đỏ kia.
Rơi trên mặt đất, một tiếng động cũng không có.
Bạch Nhụy nhìn Đường Hình vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại, không nói gì, không làm gì. Cô soạn tin: "Em tới rồi!", Sau đó nhắm mắt lại, nước mắt theo đó rơi xuống.
Tay run rẩy nhấn núi gửi đi. Cô thấy điện thoạu Đường Hình nhấp nháy hiện lên giao diện thông báo có tin nhắn, rõ rõ ràng ràng in sâu vào mắt Bạch Nhụy.
Hắn không phải đang gọi điện thoại...
Lời vừa nãy, là nói cho cô nghe...
Đường Hình không hề đi xem tin nhắn, vẫn duy trì tư thế nghe điện thoại, nhẹ nhàng mở miệng: "Hẹn gặp lại."
Sau đó, hắn buông điện, không nhúc nhích ngồi ở đó.
Bạch Nhụy che miệng lui về phía sau, cuối cùng nhìn thoáng qua Đường Hình, chạy ra ngoài.
Đường Hình ngồi trong phòng một lúc lâu. Đoạn lời kia, cũng là nói cho chính hắn nghe. Nói cho hắn, vì ba năm này hắn chỉ có thể gắn với hai chữ đáng thương...
Hắn biết mình không gọi điện thoại. Hắn chọn dùng phương thức quyết liệt như vậy đấy. Nhưng mà... Vì sao chứ? Vì sao phải dùng cách này này? Vì sao muốn tự mình phủ nhận toàn bộ? Hắn chẳng lẽ chỉ là một con sên chậm chạp đáng thương gặp chuyện liền rụt vào trong vỏ, là con sên nhỏ yếu không ai yêu thích kia sao? Đường Hình đứng dậy, chậm rãi đi tới cửa. Khoảng cách gần như vậy, thời gian ngắn ngủi như vậy, trong đầu hắn lại từng hình ảnh từng khoảnh khắc ở bên cô ba năm nay.
Ngay từ đầu, hắn quả thật không hề nghiêm túc. Không ngờ tới cô sẽ thật sự thi đậu, bởi vì cô làm được, cho nên hắn tiếp nhận. Nhưng khi đại học sắp gần kề, cô còn muốn tiếp tục đi theo hắn, hắn lại trở nên mơ hồ. Như vậy có đáng không? Hắn có thể gánh vác được trách nhiệm với cô không? Thậm chí còn có khả năng tình cảm của hắn đối với cô không phải là thích.
Nên nói rõ ràng, Đường Hình nghĩ, nói rõ ràng rồi, ai về chỗ nấy.
Ngực có chút khó chịu. Chắc người ta lúc chia ly đều như vậy, rất nhanh sẽ qua thôi, rất nhanh sẽ qua...
Đường Hình khom lưng nhặt hạc giấy mặt đất, khẽ nói: "Con hạc thứ 999..."
Danh sách chương