Edit: Linh Nguyệt
Đường Hình nhận lấy cái bình, nhìn nhìn. Trong bình thuỷ tinh trong suốt là hạc giấy đủ mọi màu sắc. Rất nhỏ, nhưng có thể thấy mỗi con đều được gấp một cách nghiêm túc.
Đường Hình cầm bình thủy tinh giơ lên cao xoay qua xoay lại, ánh mặt trời chiếu vào bình phản xạ thành thứ ánh sáng lấp lánh.
Đường Hình nhìn Bạch Nhụy hỏi: "Cậu gấp nhiều thế, cứ như vậy đưa cho tôi liệu có thích hợp sao?"
Bạch Nhụy cười nói: "Không sao, nguyện vọng của tôi đã thành hiện thực rồi."
Đường Hình nhìn cô một cái, gật gật đầu, mang theo cái bình kia rời đi. Bạch Nhụy đi theo sau hắn, hai người cùng rời khỏi trường.
Mấy nữ sinh kia quả nhiên không dám làm khó Bạch Nhụy, tựa hồ như kiêng kị Đường Hình. Những người khác hoàn toàn không biết việc này, mà Bạch Nhụy hiếm khi được yên ổn ba ngày.
Một nữ sinh trong lớp lúc đi ngang qua chỗ ngồi của Bạch Nhụy thuận tay liền đem sách trong tay đập lên đầu cô.
Bạch Nhụy ăn đau kêu lên. Đường Hình đang cùng Đường Diễn nghe người ta nói chuyện phiếm, nghe được tiếng kêu nhìn qua. Cậu nhìn Bạch Nhụy rồi lại nhìn nữ sinh đang vui vẻ kia.
Đường Hình nghĩ nghĩ, từ trong cặp Đường Diễn lấy ra một thanh chocolate, sau đó đứng dậy đi đến cạnh Bạch Nhụy, đưa cho cô.
Bạch Nhụy ngơ ngác nhận lấy, nghe được Đường Hình nói: "Đứng lên."
Bạch Nhụy theo phản xạ lập tức đứng dậy, Đường Hình lại nói: "Đuổi kịp."
Bạch Nhụy ngây ngốc đi theo. Đường Hình dẫn Bạch Nhụy một đường đi đến trước mặt nữ sinh kia. Nữ sinh tựa hồ không nghĩ tới Đường Hình sẽ tới đây, mê man nhìn cậu.
Đường Hình đứng trước mặt nữ sinh, dùng loại tư thế trên cao nhìn xuống liếc một cái, sau đó kéo Bạch Nhụy đến trước mặt nữ sinh rồi nói: "Xin lỗi."
Nữ sinh sửng sốt, nhìn Bạch Nhụy rồi lại nhìn Đường Hình. Cậu không kiên nhẫn lắm, nhíu mày nói: "Xin lỗi, đừng để tôi lặp lại lần nữa."
Vì thế, nữ sinh ngoan ngoãn xin lỗi.
Đường Hình đẩy Bạch Nhụy ra, nhìn nữ sinh kia hỏi: "Về sau còn làm như vậy không?"
Nữ sinh lắc đầu, Đường Hình nói: "Vậy thì tốt."
Sau đó dẫn Bạch Nhụy về chỗ của cô rồi mới tự về chỗ của mình.
Đường Diễn cùng đám bạn ngơ ngác chứng kiến toàn bộ quá trình, đợi Đường Hình trở về mới cười hỏi: "Sao? Coi trọng?"
Thẩm Bối Bối cũng cười nói: "Đường Hình chướng mắt thì có!"
Đường Hình liếc bọn họ một cái: "Chẳng lẽ không thể ra tay giúp đỡ bạn học sáu năm cùng trường sao?"
Mấy người kia nhìn nhau cười nói: "Có, có chứ!"
Mọi người không hẹn đều coi đây là vui đùa, không để trong lòng. Tuy Đường Hình che chở Bạch Nhụy nhưng không hề có ý để Bạch Nhụy hoà nhập vào đoàn thể cùng bọn họ.
Lúc Bạch Nhụy được Đường Hình giúp đỡ, nghe tiếng xin lỗi của nữ sinh kia mà từ sâu trong lòng tự cảm ơn Đường Hình. Cảm xúc khong tên nào đó trong lúc Bạch Nhuỵ không hay biết đã lặng lẽ nảy mầm.
Mỗi ngày sau đó Bạch Nhụy đều xuất hiện ở nơi Đường Hình có thể nhìn thấy.
Lúc Đường Hình đánh bóng rổ, Bạch Nhụy sẽ ở bên ngoài cùng đám nữ sinh cổ vũ cậu, xem cậu chơi.
Lúc Đường Hình đi thư viện, Bạch Nhuỵ sẽ ngồi ở cái bàn ngay sau cậu.
Lúc Đường Hình canteen, cậu ăn món gì thì Bạch Nhuỵ sẽ ăn món đó.
Lúc Đường Hình chạy bộ ở sân thể dục, Bạch Nhuỵ sẽ đứng ở dưới bóng cây nhìn theo.
Bạch Nhụy nghĩ, cảm xúc của cô đối với Đường Hình chính là cảm xúc fans đối với idol mình thích: sùng bái từ tận đáy lòng.
Cô lặng lẽ theo sau cậu, từ năm một sơ trung cho đến sơ tam, nhưng không dám mỗi ngày đều đi theo, sợ cậu sẽ chán ghét. Cô tận lực để bản thân xuất hiện trong tình cảnh phù hợp, tận lực để cậu không biết đến sự xuất hiện của mình.
Bạch Nhuỵ biết, Đường Hình trong lòng mình là một thứ ánh sáng thần thánh giúp cô tránh ngày đáng sợ nhất kia, giúp nàng được lời xin lỗi mình đáng được nhận.
Cô cũng biết, Đường Hình không hề rõ hành động vô cùng đơn giản của hắn đã ảnh hưởng tới cô như thế nào.
Cả nước có bao nhiêu người vì không nổi bạo lực học đường mà tự sát? Bạch Nhụy không hiểu, nhưng cô biết mình không đủ kiên cường. Nếu không có Đường Hình, có lẽ có một ngày cô sẽ lựa chọn rời khỏi thế giới này.
Bởi vậy Đường Hình giống như ánh sáng, chiếu rọi cuộc sống học sinh đáng sợ của Bạch Nhuỵ, chiếu sáng mỗi góc trong trường khiên cô có thể an toàn tới bất cứ đấu.
Trong khoảnh khắc nào đó, Bạch Nhuỵ đã không thể khống chế nổi tình cảm của mình với Đường Hình.
"Anh biết nữ sinh tên Bạch Nhụy kia suốt ngày đi theo anh không?" Thẩm Bối Bối cầm một chuỗi nấm kim châm hỏi Đường Hình.
Đường Hình nhìn Bạch Nhuỵ vừa vặn ở tiệm ăn vặt cùng Bạch Tử Hàng ăn cơm, khẽ ừ một tiếng.
Thẩm Bối Bối quay đầu hỏi Đường Hình: "Vậy anh không cảnh cáo cô ta sao?"
Đường Hình ngẩng đầu, Thẩm Bối Bối tiếp tục nói: "Nhìn em làm gì? Chẳng lẽ anh thích để cô ta đi theo anh à?"
Đường Hình quay đầu nhìn Bạch Nhuỵ trong tiệm. Thích sao? Không biết. Nhưng có thể khẳng định cậu không hề chán ghét.
Thẩm Bối Bối nhận lấy tỏi nướng nhuyễn* Đường Diễn đưa, dùng đũa gắp một miếng bỏ vào miệng, thoải mái mà thở một hơi, nói tiếp: "Nữ sinh trong lớp đều nói cô ta không sạch sẽ. Đường Hình, anh đừng để bị mê hoặc."
Đường Hình lại quay đầu liêc Thẩm Bối Bối một cái, không nói gì tiếp tục cúi đầu ăn.
Ngày hôm sau khi Đường Hình đi học, phát hiện Bạch Nhụy lần nữa đi theo phía sau.
Đường Hình không hề nói gì, một đường thẳng tiến, Bạch Nhụy cũng một đường đi theo, đến tận khi phát hiện đã tới một công viên xa lạ mới phản ứng kịp.
Bạch Nhụy sửng sốt, chỉ thấy Đường Hình đột nhiên xoay người nhìn về phía mình, trên mặt mang theo nụ cười. Bạch Nhụy lần đầu tiên thấy Đường Hình cười, cảm thấy đó là nụ cười đẹp nhất thế gian.
Đường Hình mở miệng: "Cô ở đi theo tôi?"
Bạch Nhụy muốn phản bác, cô chỉ cùng đường đi tới trường thôi, sao có thể tính là đi theo. Nhưng cô chợt nhớ ra mình đang đứng ở một công viên xa lạ, cái cớ này không hợp logic.
Bạch Nhụy cúi đầu: "Thực xin lỗi."
Đường Hình hỏi: "Cậu thích tôi?"
Bạch Nhụy tiếp tục cúi đầu, Đường Hình nói: "Biết Nhất Trung không?"
Bạch Nhụy gật đầu, Đường Hình duỗi tay xoa đầu cô: "Nếu cậu thi đậu, tôi liền chấp nhận cậu."
Cô mở to mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn lại cười với mình, sau đó xoay người rời đi.
Từ đó về sau, Bạch Nhụy mở ra hình thức học tập điên cuồng, không còn có thời gian đi theo Đường Hình.
Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp
Thi xong, Bạch Nhuỵ mới chợt tỉnh ngộ, ngơ ngác ngồi trên giường. Đường Hình đây là dùng một phương pháp khác để đuổi cô di sao? Cậu phát hiện cô đi theo mình nên quyết định dùng loại phương thức ôn nhu từ chối cô? Sau đó công bố thành tích, Bạch Nhụy thi đậu Nhất Trungng khiến ba cô Bạch Viên sung sướng vô cùng, mở tiệc ba ngày ba đêm.
Khi Bạch Nhụy đeo cặp sách tới Nhất Trung tâm tình có chút mất mát, bởi vì cô phát hiện mình căn bản không hề biết Đường Hình thi vào trường nào.
Tháng chín khai giảng, tiết hè nóng bức, cổng trường cũng không còn cây đại thụ trăm tuổi như trướng sơ trung số 16.
Học sinh ra ra vào vào dưới ánh mặt trời mùa hạ, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ. Bạch Nhụy kéo kéo quai đeo cặp sách, sau đó... nhìn thấy Đường Hình đang đứng ở cổng trường.
Đường Hình vẫn như cũ, chỉ là lớn lên càng thêm soái khí. Cậu cứ như vậy dựa vào cột đá ở cổng, học sinh ra ra vào vào đều quay đầu nhìn cậu đôi lần.
Đường Hình cũng vào lúc này thấy Bạch Nhụy, khẽ nở cười. Bạch Nhụy ngẩn người, nhanh chóng chạy đến trước mặt cậu.
Đường Hình cười nói: "Đúng hẹn, cậu thi đậu, về sau chúng ta sẽ cùng nhau."
Bạch Nhụy vẫn chưa thể tin đây là thật, mở to hai mắt hỏi: "Thật sao?"
Đường Hình gật đầu, Bạch Nhụy cười lớn một tiếng nhào qua ôm lấy cậu. Đây là lần đầu tiên cô lớn gan, bởi vì vui mừng trong lòng không sao kể xiết, bởi vì kích động từ sâu thẳm con tim.
Đường Hình tựa hồ đã dự liệu trước, giang tay ôm lấy cô.
Dưới nắng hạ nóng bức chói chang, giữa những cô cậu học trò mười mấy tuổi, họ trao nhau cai ôm đầu tiên.
"Đường Diễn, anh biết không, anh trai anh cùng Bạch Nhụy yêu đương đấy."
Đường Diễn sửng sốt nhìn Thẩm Bối Bối: "Thật?"
Thẩm Bối Bối gật đầu: "Lúc ấy ở cổng trường có rất nhiều người chứng kiến. Ôi trời ạ, hoá ra anh trai anh thích loại hình như vậy."
Đường Diễn nhíu mày nói: "Anh ấy thích là được, quản loại hình làm gì? Em đừng quản chuyện của anh ấy nữa, tính tình anh ấy không tốt đâu."
Thẩm Bối Bối lại gật gật đầu: "Còn lâu em mói thèm quản. À, tối nay mình đi xem phim đi?"
Đường Diễn gật đầu: "Em thích thì đi!"
Thẩm Bối Bối hoan hô một tiếng: "Được, tối em tới tìm anh."
Đường Diễn cười cười lắc đầu bất đắc dĩ, sau đoa thấy Đường Hình trở về, còn có Bạch Nhụy đi theo phía sau. Đương nhiên, trùng hợp cùnh học một lớp liên tục mười năm là không có khả năng.
Đường Hình và Bạch Nhụy ở tiểu học là duyên phận, sơ trung là ngẫu nhiên, lên cao trung lại là Đường Hình nhờ ba Đường giúp đỡ.
Giống như từ nhỏ hai anh em cậu đã học cũng một lớp vậy.
Đường Diễn cứ như vậy nhìn Đường Hình và Bạch Nhụy tìm vị trí cùng nhau ngồi xuống.
Đường Diễn: "..." Có bạn gái liền quên em trai, thật muốn mắng người quá đi!
Sau đó vị trí trống không bên cạnh Đường Diễn bii Thẩm Bối Bối không khách khí mà chiếm dụng.
Từ đó trở đi, Bạch Nhụy chính thức gia nhập vào vòng bạn bè của Đường Hình. Khác với lúc sơ trung mọi người không dám làm gì Bạch Nhụy vì kiêng kị Đường Hình, Bạch Nhụy lên cao trung hoàn toàn được Đường Hình bao bọc, bạn học trong lớp căn bản ngay cả ý niệm muốn bắt nạt cô cũng bị bóp chết từ trong trứng nước, cho dù cảm thấy cô cả người khí chất quái dị cũng không dám quá để ý. Người ta đơn giản nhưng bạn trai người ta không đơn giản nha!
"Tiểu Nhụy, ăn cơm." Đường Hình đem sách ném qua một bên, Bạch Nhụy theo thói quen nhận lấy rồi xếp ngay ngắn cùng sách của mình, sau đó mới đáp: "Dạ!"
Đường Hình cùng Bạch Nhụy đi tới canteen, cô hỏi: "Anh thích ăn cái gì?"
Đường Hình nhìn cô, cười nói: "Bây giờ thì là thích ăn món em thích ăn." Cậu biết ba năm Bạch Nhụy đi theo mình đều ăn đồ ăn cậu thích, bây giờ hẳn nên đổi lại để cậu aen nhũng món cô thích.
Bạch Nhụy nghịch ngợm xoắn xoắn đuôi tóc: "Em không đặc biệt thích ăngì cả, món anh thích em đều thích."
Nhìn Bạch Nhụy trổ mã càng thêm mỹ lệ, Đường Hình nhàn nhạt nói: "Không có món đặc biệt thích thì ăn món em tương đối thích."
Bạch Nhụy ngẩn người: "..." sau đó nhìn sườn mặt nghiêm túc của Đường Hình, gật đầu thật mạnh: "Được!"
Trên đường đi đến canteen, hai người nhàn nhạt trò chuyện.
Bạch Nhụy hỏi: "Đường Hình, em gấp hạc giấy cho anh nhé!"
Đường Hình liền hỏi: "Để làm gì?"
Bạch Nhụy cười nói: "Gấp đủ 1000 con là anh có một ước nguyện rồi. Về sau mỗi ngày em sẽ gấp cho anh một con, có được không?"
Đường Hình gật đầu: "Vậy anh đi mua một cái bình lớn, em gấp hạc to lên một chút."
Vì vậy ba năm sau đó đổi thành Đường Hình dẫn theo Bạch Nhụy, không bao giờ yêu cầu cô lén lút tránh ở nơi nào đó nhìn sang đây.
"Tiểu Nhụy, đánh bóng rổ đi."
"Dạ."
"Tiểu Nhụy, đến sân thể dục tản bộ."
"Dạ."
"Tiểu Nhụy, đến thư viện làm bài tập đi!"
"Dạ"
Bạch Nhụy ngoan ngoãn giống như một con thỏ trắng tuyết, không chỉ mỹ lệ, đáng yêu, an tĩnh mà còn rất nghe lời. Đây chính là cách Bạch Nhụy thích Đường Hình.
Nhưng cô trước nay không hề nghĩ tới, bọn họ sẽ kết thúc như vậy.
Đường Hình nhận lấy cái bình, nhìn nhìn. Trong bình thuỷ tinh trong suốt là hạc giấy đủ mọi màu sắc. Rất nhỏ, nhưng có thể thấy mỗi con đều được gấp một cách nghiêm túc.
Đường Hình cầm bình thủy tinh giơ lên cao xoay qua xoay lại, ánh mặt trời chiếu vào bình phản xạ thành thứ ánh sáng lấp lánh.
Đường Hình nhìn Bạch Nhụy hỏi: "Cậu gấp nhiều thế, cứ như vậy đưa cho tôi liệu có thích hợp sao?"
Bạch Nhụy cười nói: "Không sao, nguyện vọng của tôi đã thành hiện thực rồi."
Đường Hình nhìn cô một cái, gật gật đầu, mang theo cái bình kia rời đi. Bạch Nhụy đi theo sau hắn, hai người cùng rời khỏi trường.
Mấy nữ sinh kia quả nhiên không dám làm khó Bạch Nhụy, tựa hồ như kiêng kị Đường Hình. Những người khác hoàn toàn không biết việc này, mà Bạch Nhụy hiếm khi được yên ổn ba ngày.
Một nữ sinh trong lớp lúc đi ngang qua chỗ ngồi của Bạch Nhụy thuận tay liền đem sách trong tay đập lên đầu cô.
Bạch Nhụy ăn đau kêu lên. Đường Hình đang cùng Đường Diễn nghe người ta nói chuyện phiếm, nghe được tiếng kêu nhìn qua. Cậu nhìn Bạch Nhụy rồi lại nhìn nữ sinh đang vui vẻ kia.
Đường Hình nghĩ nghĩ, từ trong cặp Đường Diễn lấy ra một thanh chocolate, sau đó đứng dậy đi đến cạnh Bạch Nhụy, đưa cho cô.
Bạch Nhụy ngơ ngác nhận lấy, nghe được Đường Hình nói: "Đứng lên."
Bạch Nhụy theo phản xạ lập tức đứng dậy, Đường Hình lại nói: "Đuổi kịp."
Bạch Nhụy ngây ngốc đi theo. Đường Hình dẫn Bạch Nhụy một đường đi đến trước mặt nữ sinh kia. Nữ sinh tựa hồ không nghĩ tới Đường Hình sẽ tới đây, mê man nhìn cậu.
Đường Hình đứng trước mặt nữ sinh, dùng loại tư thế trên cao nhìn xuống liếc một cái, sau đó kéo Bạch Nhụy đến trước mặt nữ sinh rồi nói: "Xin lỗi."
Nữ sinh sửng sốt, nhìn Bạch Nhụy rồi lại nhìn Đường Hình. Cậu không kiên nhẫn lắm, nhíu mày nói: "Xin lỗi, đừng để tôi lặp lại lần nữa."
Vì thế, nữ sinh ngoan ngoãn xin lỗi.
Đường Hình đẩy Bạch Nhụy ra, nhìn nữ sinh kia hỏi: "Về sau còn làm như vậy không?"
Nữ sinh lắc đầu, Đường Hình nói: "Vậy thì tốt."
Sau đó dẫn Bạch Nhụy về chỗ của cô rồi mới tự về chỗ của mình.
Đường Diễn cùng đám bạn ngơ ngác chứng kiến toàn bộ quá trình, đợi Đường Hình trở về mới cười hỏi: "Sao? Coi trọng?"
Thẩm Bối Bối cũng cười nói: "Đường Hình chướng mắt thì có!"
Đường Hình liếc bọn họ một cái: "Chẳng lẽ không thể ra tay giúp đỡ bạn học sáu năm cùng trường sao?"
Mấy người kia nhìn nhau cười nói: "Có, có chứ!"
Mọi người không hẹn đều coi đây là vui đùa, không để trong lòng. Tuy Đường Hình che chở Bạch Nhụy nhưng không hề có ý để Bạch Nhụy hoà nhập vào đoàn thể cùng bọn họ.
Lúc Bạch Nhụy được Đường Hình giúp đỡ, nghe tiếng xin lỗi của nữ sinh kia mà từ sâu trong lòng tự cảm ơn Đường Hình. Cảm xúc khong tên nào đó trong lúc Bạch Nhuỵ không hay biết đã lặng lẽ nảy mầm.
Mỗi ngày sau đó Bạch Nhụy đều xuất hiện ở nơi Đường Hình có thể nhìn thấy.
Lúc Đường Hình đánh bóng rổ, Bạch Nhụy sẽ ở bên ngoài cùng đám nữ sinh cổ vũ cậu, xem cậu chơi.
Lúc Đường Hình đi thư viện, Bạch Nhuỵ sẽ ngồi ở cái bàn ngay sau cậu.
Lúc Đường Hình canteen, cậu ăn món gì thì Bạch Nhuỵ sẽ ăn món đó.
Lúc Đường Hình chạy bộ ở sân thể dục, Bạch Nhuỵ sẽ đứng ở dưới bóng cây nhìn theo.
Bạch Nhụy nghĩ, cảm xúc của cô đối với Đường Hình chính là cảm xúc fans đối với idol mình thích: sùng bái từ tận đáy lòng.
Cô lặng lẽ theo sau cậu, từ năm một sơ trung cho đến sơ tam, nhưng không dám mỗi ngày đều đi theo, sợ cậu sẽ chán ghét. Cô tận lực để bản thân xuất hiện trong tình cảnh phù hợp, tận lực để cậu không biết đến sự xuất hiện của mình.
Bạch Nhuỵ biết, Đường Hình trong lòng mình là một thứ ánh sáng thần thánh giúp cô tránh ngày đáng sợ nhất kia, giúp nàng được lời xin lỗi mình đáng được nhận.
Cô cũng biết, Đường Hình không hề rõ hành động vô cùng đơn giản của hắn đã ảnh hưởng tới cô như thế nào.
Cả nước có bao nhiêu người vì không nổi bạo lực học đường mà tự sát? Bạch Nhụy không hiểu, nhưng cô biết mình không đủ kiên cường. Nếu không có Đường Hình, có lẽ có một ngày cô sẽ lựa chọn rời khỏi thế giới này.
Bởi vậy Đường Hình giống như ánh sáng, chiếu rọi cuộc sống học sinh đáng sợ của Bạch Nhuỵ, chiếu sáng mỗi góc trong trường khiên cô có thể an toàn tới bất cứ đấu.
Trong khoảnh khắc nào đó, Bạch Nhuỵ đã không thể khống chế nổi tình cảm của mình với Đường Hình.
"Anh biết nữ sinh tên Bạch Nhụy kia suốt ngày đi theo anh không?" Thẩm Bối Bối cầm một chuỗi nấm kim châm hỏi Đường Hình.
Đường Hình nhìn Bạch Nhuỵ vừa vặn ở tiệm ăn vặt cùng Bạch Tử Hàng ăn cơm, khẽ ừ một tiếng.
Thẩm Bối Bối quay đầu hỏi Đường Hình: "Vậy anh không cảnh cáo cô ta sao?"
Đường Hình ngẩng đầu, Thẩm Bối Bối tiếp tục nói: "Nhìn em làm gì? Chẳng lẽ anh thích để cô ta đi theo anh à?"
Đường Hình quay đầu nhìn Bạch Nhuỵ trong tiệm. Thích sao? Không biết. Nhưng có thể khẳng định cậu không hề chán ghét.
Thẩm Bối Bối nhận lấy tỏi nướng nhuyễn* Đường Diễn đưa, dùng đũa gắp một miếng bỏ vào miệng, thoải mái mà thở một hơi, nói tiếp: "Nữ sinh trong lớp đều nói cô ta không sạch sẽ. Đường Hình, anh đừng để bị mê hoặc."
Đường Hình lại quay đầu liêc Thẩm Bối Bối một cái, không nói gì tiếp tục cúi đầu ăn.
Ngày hôm sau khi Đường Hình đi học, phát hiện Bạch Nhụy lần nữa đi theo phía sau.
Đường Hình không hề nói gì, một đường thẳng tiến, Bạch Nhụy cũng một đường đi theo, đến tận khi phát hiện đã tới một công viên xa lạ mới phản ứng kịp.
Bạch Nhụy sửng sốt, chỉ thấy Đường Hình đột nhiên xoay người nhìn về phía mình, trên mặt mang theo nụ cười. Bạch Nhụy lần đầu tiên thấy Đường Hình cười, cảm thấy đó là nụ cười đẹp nhất thế gian.
Đường Hình mở miệng: "Cô ở đi theo tôi?"
Bạch Nhụy muốn phản bác, cô chỉ cùng đường đi tới trường thôi, sao có thể tính là đi theo. Nhưng cô chợt nhớ ra mình đang đứng ở một công viên xa lạ, cái cớ này không hợp logic.
Bạch Nhụy cúi đầu: "Thực xin lỗi."
Đường Hình hỏi: "Cậu thích tôi?"
Bạch Nhụy tiếp tục cúi đầu, Đường Hình nói: "Biết Nhất Trung không?"
Bạch Nhụy gật đầu, Đường Hình duỗi tay xoa đầu cô: "Nếu cậu thi đậu, tôi liền chấp nhận cậu."
Cô mở to mắt nhìn hắn, chỉ thấy hắn lại cười với mình, sau đó xoay người rời đi.
Từ đó về sau, Bạch Nhụy mở ra hình thức học tập điên cuồng, không còn có thời gian đi theo Đường Hình.
Truyện được đăng tại wattpad @dwlazp
Thi xong, Bạch Nhuỵ mới chợt tỉnh ngộ, ngơ ngác ngồi trên giường. Đường Hình đây là dùng một phương pháp khác để đuổi cô di sao? Cậu phát hiện cô đi theo mình nên quyết định dùng loại phương thức ôn nhu từ chối cô? Sau đó công bố thành tích, Bạch Nhụy thi đậu Nhất Trungng khiến ba cô Bạch Viên sung sướng vô cùng, mở tiệc ba ngày ba đêm.
Khi Bạch Nhụy đeo cặp sách tới Nhất Trung tâm tình có chút mất mát, bởi vì cô phát hiện mình căn bản không hề biết Đường Hình thi vào trường nào.
Tháng chín khai giảng, tiết hè nóng bức, cổng trường cũng không còn cây đại thụ trăm tuổi như trướng sơ trung số 16.
Học sinh ra ra vào vào dưới ánh mặt trời mùa hạ, tràn đầy sức sống của tuổi trẻ. Bạch Nhụy kéo kéo quai đeo cặp sách, sau đó... nhìn thấy Đường Hình đang đứng ở cổng trường.
Đường Hình vẫn như cũ, chỉ là lớn lên càng thêm soái khí. Cậu cứ như vậy dựa vào cột đá ở cổng, học sinh ra ra vào vào đều quay đầu nhìn cậu đôi lần.
Đường Hình cũng vào lúc này thấy Bạch Nhụy, khẽ nở cười. Bạch Nhụy ngẩn người, nhanh chóng chạy đến trước mặt cậu.
Đường Hình cười nói: "Đúng hẹn, cậu thi đậu, về sau chúng ta sẽ cùng nhau."
Bạch Nhụy vẫn chưa thể tin đây là thật, mở to hai mắt hỏi: "Thật sao?"
Đường Hình gật đầu, Bạch Nhụy cười lớn một tiếng nhào qua ôm lấy cậu. Đây là lần đầu tiên cô lớn gan, bởi vì vui mừng trong lòng không sao kể xiết, bởi vì kích động từ sâu thẳm con tim.
Đường Hình tựa hồ đã dự liệu trước, giang tay ôm lấy cô.
Dưới nắng hạ nóng bức chói chang, giữa những cô cậu học trò mười mấy tuổi, họ trao nhau cai ôm đầu tiên.
"Đường Diễn, anh biết không, anh trai anh cùng Bạch Nhụy yêu đương đấy."
Đường Diễn sửng sốt nhìn Thẩm Bối Bối: "Thật?"
Thẩm Bối Bối gật đầu: "Lúc ấy ở cổng trường có rất nhiều người chứng kiến. Ôi trời ạ, hoá ra anh trai anh thích loại hình như vậy."
Đường Diễn nhíu mày nói: "Anh ấy thích là được, quản loại hình làm gì? Em đừng quản chuyện của anh ấy nữa, tính tình anh ấy không tốt đâu."
Thẩm Bối Bối lại gật gật đầu: "Còn lâu em mói thèm quản. À, tối nay mình đi xem phim đi?"
Đường Diễn gật đầu: "Em thích thì đi!"
Thẩm Bối Bối hoan hô một tiếng: "Được, tối em tới tìm anh."
Đường Diễn cười cười lắc đầu bất đắc dĩ, sau đoa thấy Đường Hình trở về, còn có Bạch Nhụy đi theo phía sau. Đương nhiên, trùng hợp cùnh học một lớp liên tục mười năm là không có khả năng.
Đường Hình và Bạch Nhụy ở tiểu học là duyên phận, sơ trung là ngẫu nhiên, lên cao trung lại là Đường Hình nhờ ba Đường giúp đỡ.
Giống như từ nhỏ hai anh em cậu đã học cũng một lớp vậy.
Đường Diễn cứ như vậy nhìn Đường Hình và Bạch Nhụy tìm vị trí cùng nhau ngồi xuống.
Đường Diễn: "..." Có bạn gái liền quên em trai, thật muốn mắng người quá đi!
Sau đó vị trí trống không bên cạnh Đường Diễn bii Thẩm Bối Bối không khách khí mà chiếm dụng.
Từ đó trở đi, Bạch Nhụy chính thức gia nhập vào vòng bạn bè của Đường Hình. Khác với lúc sơ trung mọi người không dám làm gì Bạch Nhụy vì kiêng kị Đường Hình, Bạch Nhụy lên cao trung hoàn toàn được Đường Hình bao bọc, bạn học trong lớp căn bản ngay cả ý niệm muốn bắt nạt cô cũng bị bóp chết từ trong trứng nước, cho dù cảm thấy cô cả người khí chất quái dị cũng không dám quá để ý. Người ta đơn giản nhưng bạn trai người ta không đơn giản nha!
"Tiểu Nhụy, ăn cơm." Đường Hình đem sách ném qua một bên, Bạch Nhụy theo thói quen nhận lấy rồi xếp ngay ngắn cùng sách của mình, sau đó mới đáp: "Dạ!"
Đường Hình cùng Bạch Nhụy đi tới canteen, cô hỏi: "Anh thích ăn cái gì?"
Đường Hình nhìn cô, cười nói: "Bây giờ thì là thích ăn món em thích ăn." Cậu biết ba năm Bạch Nhụy đi theo mình đều ăn đồ ăn cậu thích, bây giờ hẳn nên đổi lại để cậu aen nhũng món cô thích.
Bạch Nhụy nghịch ngợm xoắn xoắn đuôi tóc: "Em không đặc biệt thích ăngì cả, món anh thích em đều thích."
Nhìn Bạch Nhụy trổ mã càng thêm mỹ lệ, Đường Hình nhàn nhạt nói: "Không có món đặc biệt thích thì ăn món em tương đối thích."
Bạch Nhụy ngẩn người: "..." sau đó nhìn sườn mặt nghiêm túc của Đường Hình, gật đầu thật mạnh: "Được!"
Trên đường đi đến canteen, hai người nhàn nhạt trò chuyện.
Bạch Nhụy hỏi: "Đường Hình, em gấp hạc giấy cho anh nhé!"
Đường Hình liền hỏi: "Để làm gì?"
Bạch Nhụy cười nói: "Gấp đủ 1000 con là anh có một ước nguyện rồi. Về sau mỗi ngày em sẽ gấp cho anh một con, có được không?"
Đường Hình gật đầu: "Vậy anh đi mua một cái bình lớn, em gấp hạc to lên một chút."
Vì vậy ba năm sau đó đổi thành Đường Hình dẫn theo Bạch Nhụy, không bao giờ yêu cầu cô lén lút tránh ở nơi nào đó nhìn sang đây.
"Tiểu Nhụy, đánh bóng rổ đi."
"Dạ."
"Tiểu Nhụy, đến sân thể dục tản bộ."
"Dạ."
"Tiểu Nhụy, đến thư viện làm bài tập đi!"
"Dạ"
Bạch Nhụy ngoan ngoãn giống như một con thỏ trắng tuyết, không chỉ mỹ lệ, đáng yêu, an tĩnh mà còn rất nghe lời. Đây chính là cách Bạch Nhụy thích Đường Hình.
Nhưng cô trước nay không hề nghĩ tới, bọn họ sẽ kết thúc như vậy.
Danh sách chương