Chương 91: Tiêu đề bị ăn


Ngày thứ hai Ngôn Âm rời giường thì Y Mặc đã không còn trong phòng, mọi thứ trong phòng vẫn không khác gì hôm qua, chỉ là vết tích đêm qua trên người nàng Y Mặc để lại càng thêm quá phận.


"Đừng để ta bắt được ngươi, nếu không... ta nhất định đòi lại ngươi gấp 10 lần, hứ!" Ngôn Âm quả thực khó chịu đến nghiến răng, hừ hừ tức giận mặc quần áo, trong lúc đó phần eo truyền đến đau nhức càng khiến tâm tình nàng thêm buồn bực.


Sao cả hai lần đều bị Y Mặc ăn sạch sẽ vậy chứ? không được! ta phải phản công!


Từ đó về sau Ngôn Âm liền bước trên con đường nỗ lực phản công không đường về, dĩ nhiên có thành công hay không thì không biết được, bất quá với cá tính Y Mặc, nàng muốn chiếm tiện nghi phương diện này cũng không dễ dàng gì.


Ngôn Âm ra khỏi phòng đến tiền viện Mặc Âm Các, thấy Y Mặc cùng Tử Linh và Phong Khê còn có Thiên Nhất ngồi một bên cùng uống trà, mọi người trò chuyện vui vẻ không khí rất tự nhiên.


"Ai nha ~ Ngôn Âm đó hả, mau đến đây ngồi đi, chúng ta mới xuống núi mua chút điểm tâm về, đúng lúc qua đây nếm thử đi." Phong Khê chào hỏi Ngôn Âm.


"Được." Ngôn Âm đi đến, vừa muốn ngồi vào chỗ trống bên cạnh Thiên Nhất thì bị Y Mặc ngồi cách đó một vị trí kéo đến, thình lình lảo đảo ngồi lên đùi Y Mặc, cả người lọt thõm trong lòng Y Mặc.


Y Mặc thuận thế liền ôm hông của Ngôn Âm, kéo Ngôn Âm quay vào ngực mình, hai người tư thế rất ám muội.


"Ngươi.... ngươi làm cái gì?" Ngôn Âm đỏ mặt, quay đầu giận dỗi trừng Y Mặc một cái, Y Mặc này còn dám làm như vậy trước mặt mọi người!


"Ôm ngươi a." vẻ mặt Y Mặc nói là đương nhiên.


"...." làm sao đây? đột nhiên phát hiện bạn gái không biết xấu hổ, ta có thể đánh không?


"Ngươi nhanh buông ra, còn có người ở đây." Ngôn Âm tự tay nắm chặt lấy tay Y Mặc đang ôm hông mình.


"Bọn họ đều là người của mình." Y Mặc cười nói, nàng vẫn không buông Ngôn Âm ra.


"Ngươi có buông hay không, không buông tay ta sẽ không khách khí." Ngôn Âm nỗ lực uy hiếp Y Mặc.


"A Âm nghĩ gì cũng được không cần khách khí làm gì, 'phu quân' ta sẽ nhận hết." Y Mặc cười híp mắt nói, trong mắt nàng Ngôn Âm hiện tại như động vật nhỏ đang tạc mao, vô cùng khả ái.


Ngôn Âm bị câu nói của Y Mặc làm cho đỏ mặt, ấp úng nửa ngày cũng không nói được câu hoàn chỉnh, cuối cùng xấu hổ bắt tay Y Mặc cắn một miếng, đương nhiên nàng cũng không cắn sâu, chỉ nhẹ nhàng cắn một cái, muốn Y Mặc buông mình ra.


Y Mặc không dấu vết nhíu mày, Ngôn Âm cắn như vậy cũng không có nửa phần uy lực, cảm giác như là đang hôn.


"Thì ra A Âm đối với tối qua có bất mãn a, xem ra 'vi phu' không có hầu hạ tốt cho ngươi." Y Mặc dùng giọng bình thản nói với Ngôn Âm khiến mặt nàng càng thêm đỏ.


"Phi, ngươi thấy ta bất mãn chỗ nào chứ?" Ngôn Âm trợn mắt giận dữ nhìn Y Mặc.


"Ngươi xem, ngươi cắn tay ta như vậy, nếu không phải là do tối qua ta hầu hạ ngươi không tốt, thì sao ngươi lại cắn ta chứ..." Y Mặc tiếp tục mặt dày chọc Ngôn Âm, lại không ngờ rằng nửa câu sau nàng chưa nói xong liền bị Ngôn Âm bịt miệng.


"Ngươi.... ngươi câm miệng cho ta..." Ngôn Âm vội vàng nói, tối qua các nàng lên giường chuyện như vậy không thể để Y Mặc nói ra, cái này thật khiến người ta xấu hổ a.


"Được, nếu phu nhân lên tiếng, 'vi phu' nhất định sẽ nghe." Y Mặc cười nhìn Ngôn Âm nói, nói xong vẫn không quên thè lưỡi liếm lòng bàn tay Ngôn Âm.


Ngôn Âm vội rụt tay lại, vờ như chê Y Mặc lau lau lên người, sau đó quay đầu không để ý đến Y Mặc, còn Y Mặc lại ở phía sau nhìn Ngôn Âm cười đến dương quang xán lạn.


Cùng lúc đó, ba người làm cảnh cho tình yêu đẹp đẽ của Ngôn Âm và Y Mặc chỉ biết lặng lẽ ăn điểm tâm và uống trà.


Phong Khê khoa trương che mắt mình lại, biểu thị mắt ta bị hai người đối diện chọt mù.


Thiên Nhất thẳng thắn nhìn đi chỗ khác, ân, nhìn không thấy là tốt nhất, ta không nhìn thấy ta không nhìn thấy...


Tử Linh thì cúi đầu khóe miệng tiếu ý như có như không uống trà, ân... không ngờ được các chủ ở trước mặt Ngôn Âm lại mặt dày không biết xấu hổ như vậy.... quả thực vỏ quýt dày có móng tay nhọn....


"Được rồi, hôm nay sư tôn đã thương nghị ra kế sách đối phó Thiên Ma giáo rồi chứ?" Ngôn Âm cùng Y Mặc náo chốc lát cũng yên lại, nàng cũng không xuống khỏi người Y Mặc, liền dứt khoát ngồi trên người nàng, ngược lại nàng có muốn xuống Y Mặc cũng không thả.


"Chưởng môn vẫn chưa có tin gì, chắc đang cùng các chưởng môn phái khác bí mật thương nghị." Thiên Nhất nói.


"Vừa rồi chúng ta có thương nghị chuyện này, đúng lúc có chút tin tốt." Tử Linh đặt chén trà xuống rồi nói.


"Ah? nói thế nào?" Ngôn Âm liền hỏi.


"Lần trước ngũ đại môn phái chúng ta đột kích bị Thiên Ma giáo phát hiện, còn phản kích chúng ta, cái này khiến chúng ta thua trận đầu tiên." Thiên Nhất dừng một chút, "nhưng kỳ quái là vì sao Thiên Ma giáo biết chúng ta đột kích, mà lần đột kích đó chúng ta đã phân làm bốn đột, cũng không có nói ra."


Nghe vậy Ngôn Âm nhíu mày suy nghĩ, vấn đề này kỳ thực nàng cũng đã nghĩ qua, nếu Thiên Ma giáo không biết ngũ đại môn phái hành động thì sao có thể mai phục trước được, sao có thể ứng phó ngũ đại môn phái đột kích.


"Lẽ nào..... trong ngũ đại môn phái có nội tặc." Ngôn Âm trầm giọng nói, "nếu là thật như vậy, không phải sẽ nguy rồi sao."


"Ngươi nói không sai, ngũ đại môn phái 10 phần là có nội tặc bên trong." Tử Linh nói.


"Chỉ là không xác định được nội tặc của môn phái nào thôi, cho nên mới khiến người nhức đầu." Phong Khê tiếp lời Tử Linh nói, "vì vậy chưởng môn cùng trưởng lão các phái mới tiến hành bí mật thương nghị."


"Ngũ đại môn phái tham chiến nhiều đệ tử như vậy, tìm nội tặc trong đó như mò kim đáy biển." Ngôn Âm nhíu mày.


"Vậy thì chúng ta hành động phải cẩn thận một chút, đừng để nội tặc để ý đến rồi thông tri cho Thiên Ma giáo." lúc này, Y Mặc lên tiếng, "Nhất là ngươi A Âm, sau này phải cẩn thận nhiều hơn."


"Ta?" Ngôn Âm nghi ngờ.


"Ngôn Âm ngươi còn không biết sao, ngươi đã nhất chiến thành danh rồi." Phong Khê cười.


"Ah?" Ngôn Âm quả thực không hiểu ra sao.


"Ngươi hôm qua nhất chiêu đóng băng hơn ngàn con ma thú, sự tích được đệ tử ngũ dương phái truyền ầm lên rồi, người biết hiện tại bọn họ gọi ngươi là gì không?"


"Là gì?"


"Bọn họ gọi ngươi là nữ thần Băng Tuyết."


Ngôn Âm nghe xong không khỏi ngượng ngùng, danh xưng nữ thần Băng Tuyết này thật không thể nhận nổi, nàng bất quá là mượn lực lượng của băng tuyết kỳ lân mà thôi, nếu để chính nàng đánh với đại quân ma thú chắc đã sớm chết rồi, cho nên nàng đối với cái danh hiệu này có chút chột dạ.


"A Âm, hiện tại danh tiếng của ngươi đang thịnh, khó tránh khỏi bị nội tặc Thiên Ma giáo để mắt đến, cho nên trong khoảng thời gian này ngươi phải chú ý nhiều hơn." Y Mặc nhắc nhở.


"Thì ra là vậy, ngươi yên tâm, ta sẽ chú ý nhiều hơn." Ngôn Âm gật đầu.


Y Mặc xoa đầu Ngôn Âm, ánh mắt ôn nhu, nàng đương nhiên cũng sẽ che chở Ngôn Âm, Ngôn Âm hiện tại là người nổi danh, còn tiêu diệt hơn ngàn con ma thú của Thiên Ma giáo, Thiên Ma giáo sẽ không tha cho Ngôn Âm dễ như vậy, trong lúc này 10 phần là nội tặc sẽ để ý đến Ngôn Âm.


"Ai nha ~ xem ra đều ở đây hết nha." lúc này, ngoài cửa Mặc Âm Các truyền đến âm thanh ngả ngớn, mọi người theo tiếng nói nhìn lại, chính là Hoa Ngọc, đứng cạnh nàng còn có Chung Ly Ngạo.


"Hoa Ngọc sư tỷ, sao ngươi lại ở chỗ này?" Y Mặc đối với sự xuất hiện của Hoa Ngọc có chút nghi hoặc, nàng nhớ là nàng không có gọi Hoa Ngọc đến đây a.


"Ai nha ~ ai nha ~ phái Thiếu Dương này từ trên xuống dưới cũng không có gì vui, làm ta chán muốn chết, ta quen biết cũng chỉ có mấy người các ngươi, cho nên chỉ có thể nhờ Chung Ly công tử đem ta đến tìm các ngươi a." Hoa Ngọc đi đến trước mặt vuốt hai tay, bộ dạng như đang chán nản.


"Hoa Ngọc sư tỷ đúng là không thể ngồi yên được." Y Mặc cười nhạt, nàng sao lại nhìn không ra hồ ly Hoa Ngọc này đến có mục đích gì, nói là buồn chán tìm thú vui, nhưng nhất định là có chuyện khác.


"Bất quá, ta thấy cuộc sống gia đình Y sư muội ngươi tốt thật cũng thú vị a." Hoa Ngọc cười ám muội, nhìn Y Mặc một chút rồi nhìn Ngôn Âm ngồi trên đùi Y Mặc.


"Đó là dĩ nhiên." Y Mặc bình tĩnh cười trả lời.


Ngôn Âm nghe hai người nói chuyện liền khó chịu, nàng nhìn thấy ánh mắt Hoa Ngọc nhìn nàng ái muội, đỏ mặt đến tai cũng hồng lên, vội tránh thoát tay Y Mặc, tìm chỗ trống ngồi xuống, không quên năng chung trà uống hạ nhiệt.


"Nếu Hoa Ngọc cô nương tìm được Y sư muội rồi thì ta cũng có việc làm không quấy rầy." nói xong, Chung Ly Ngạo liền xoay người đi, sau đó hắn liền quay đầu nhìn thoáng qua Y Mặc và Ngôn Âm, cuối cùng ánh mắt dừng trên người Ngôn Âm liền thu hồi.


Đợi Chung Ly Ngạo đi rồi, Hoa Ngọc ngồi vào chỗ trống bên cạnh Thiên Nhất, rót cho chung trà, sau đó ngẩng đầu nhìn Y Mặc cười: "Ta nghĩ ở đây hẳn không có ai lạ a!"


"Dĩ nhiên." Y Mặc gật đầu.


"Có vài lời ta sẽ nói thẳng." Hoa Ngọc cầm khối bánh ngọt cắn một miếng, "ta đã tra được hành động kế tiếp của Thiên Ma giáo rồi, hiện tại là chờ động tĩnh của ngũ đại môn phái bên này."


"Không hổ là Hoa Ngọc sư tỷ, hiệu suất rất tốt." Y Mặc nói.


"Người thay ta tình báo cũng chết ba người, nếu không có được tình báo, ta cũng không có mặt mũi đến tìm ngươi." Hoa Ngọc giọng có chút tức giận. "Thiên Ma giáo chết tiệt, dám đem thủ hạ của ta phân tứ chi còn móc hai mắt, không thể tha thứ."


"Nén bị thương." Thiên Nhất luôn trầm mặc cũng đột nhiên mở miệng, "Thiên Ma giáo tàn nhẫn như vậy, chúng ta nhất định không bỏ qua cho họ, chúng ta không thể phụ tính mạng ba người kia, phải lợi dụng thật tốt tình báo này."


Hoa Ngọc cũng đúng lúc điều chỉnh xong tâm tình, lấy một tấm giấy nhỏ từ trong ngực ra đưa cho Y Mặc: "bên trên là kế hoạch hành động của Thiên Ma giáo, ngươi xem đi."


Y Mặc tiếp nhận tờ giấy xem, trên mặt giấy chỉ vỏn vẹn mấy hàng chữ nhỏ, đơn giản đem kế hoạch hành động của Thiên Ma giáo nói rõ.


Y Mặc sau khi xem xong thì đưa tờ giấy cho Thiên Nhất, Thiên Nhất nhìn lướt qua tờ giấy rồi đưa cho Tử Linh, Tử Linh xem xong thì đưa cho Phong Khê...


Ngôn Âm một bên nhìn hành động của mọi người nhưng không hiểu, Y Mặc có phải đang có chuyện gạt ta sao?


"Cái đó.... các ngươi đang nói gì vậy?" Ngôn Âm kéo tay áo Y Mặc hỏi.


"Ai nha? Y sư muội chẳng lẽ còn chưa nói cho Ngôn sư muội sao?" Hoa Ngọc ngạc nhiên nói.


"Gần đây xảy ra nhiều chuyện, ta vẫn chưa có nói với A Âm." Y Mặc nhẹ nhàng trả lời, "hôm nay đúng lúc ngươi qua đây, ta cũng mượn cơ hội này nói rõ ràng với A Âm luôn."


Nghe vậy, Hoa Ngọc gật đầu, lập tức dùng ánh mắt ý nói Y Mặc mau nói chân tướng cho Ngôn Âm.


"A Âm, ngươi còn nhớ Mặc Ảnh Các và Linh Ngọc Các chứ?"


Ngôn Âm sửng sốt liền gật đầu, nàng ở kinh thành xác thực là có đụng qua hai thế lực này, trong đó nàng tiếp xúc nhiều hơn là Mặc Ảnh Các, nàng đối với hai các không có hảo cảm gì mà cũng thấy ghét.


"Vị Hoa Ngọc sư tỷ này chính là các chủ Linh Ngọc Các." Y Mặc chỉ vào Hoa Ngọc nói, sau đó chỉ vào mình, "mà ta chính là các chủ Mặc Ảnh Các."


Ngôn Âm mở to mắt nhìn Hoa Ngọc rồi nhìn Y Mặc, nàng thực sự không ngờ Y Mặc cùng Hoa Ngọc lại giấu kín như vậy, cuối cùng nàng thật vất vả mới để mình bình tâm lại.


"Ngôn Âm ngươi kinh ngạc như vậy cũng không lạ, trước đây ta từ Tử Linh tỷ biết nàng là các chủ Mặc Ảnh Các cũng giật mình." Phong Khê ngồi bên cạnh Ngôn Âm vỗ vai Ngôn Âm, "chỉ có thể nói các chủ nàng giấu quá kín a."


"... vậy ngươi và Thiên Nhất còn có Tử Linh đều..."


"Chúng ta dĩ nhiên là người của Mặc Ảnh Các." Phong Khê trả lời.


Ngôn Âm trầm mặc, nàng tiêu hóa xong hai tin cái tin tức kinh động này rồi sau đó liền ngẩng đầu hung ác trợn mắt liếc Y Mặc, ngươi dám gạt ta, ta dỗi cho ngươi xem!


Y Mặc cười một tiếng, sủng nịch ôn nhu xoa tóc Ngôn Âm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện