Chương 90: Phu nhân cùng 'phu quân'


"Lợi hại a, tiểu nha đầu như ngươi còn ẩn dấu cái lớn như vậy." Nhu Thanh vỗ vỗ vai Ngôn Âm cười nói, "bất quá, làm sao ngươi có được lực lượng của Băng Tuyết kỳ lân? là lúc ở linh vực băng tuyết sao?"


"Ân, ta ở linh vực băng tuyết vô tình gặp được Băng Tuyết kỳ lân, sau một phen khó khăn ta cùng nàng ký kết khế ước, nàng thành kiếm linh của ta." Ngôn Âm ngại ngùng cười, nàng không quen bị người khen như vậy.


"Làm rất đẹp, đợi sau khi về ta cùng chưởng môn sư huynh sẽ hảo hảo khen ngươi." Nhu Thanh vẻ mặt tươi cười nhìn Ngôn Âm, "thật không hỗ là đệ tử phái Thiếu Dương chúng ta."


Nàng hiện tại càng nhìn Ngôn Âm càng thỏa mãn, Ngôn Âm coi như từ lúc nhập môn cho đến giờ nàng luôn coi là đệ tử trường thành, hơn nàng đối với Ngôn Âm cũng chiếu cố, hiện tại Ngôn Âm trở nên tin cậy như vậy, xuất thủ liền cứu hơn trăm người, nàng phi thường vui vẻ.


Ngôn Âm ngại ngùng gãi đầu cười cười, nàng ra tay là hơn phân nửa ma thú này có quan hệ với Tuyết nữ, hơn nữa không phải là Tuyết nữ cho nàng mượn lực lượng thì nàng cũng không làm được như vậy, bất quá nàng cũng lười giải thích, Tuyết nữ cũng không nguyện ý đem thân phận bại lộ, vậy thì mình cũng chỉ có thể ở ngoài thay Tuyết nữ lấy tiếng, tuy nàng cũng không thích như vậy.


Đại quân ma thú bị diệt, Thiên Ma giáo dùng huyễn thuật tạo ra Tiêu Dao phái giả liền sụp đổ, nó sớm khôi phục lại nguyên bản bộ dạng, nguyên lại đây chỉ là ngọn núi nhỏ mà thôi.


Nhu Thanh cũng đã sớm truyền âm thông tri các chi đội khác, lấy được tin tức khiến người kinh ngạc là các đội kia cũng bị công kích, bất quá không nghiêm trọng như bên này, vẫn có thể ứng phó, xem như đột kích hôm nay coi như thất bại, Thiên Ma giáo dường như đã biết kế hoạch của ngũ đại môn phái, sớm có chuẩn bị.


Kể từ đó, ngũ đại môn phái vì tránh không để xảy ra thương vong vô lý, cũng chỉ có thể lui về thảo luận lại.


Đột kích lần này có thể nói là ra quân bất lợi.


Nhu Thanh hạ lệnh cho các đệ tử ở trên này nghỉ ngơi sau đó mới phản hồi phái Thiếu Dương.


"A Âm, thương thế của ngươi..." trong lúc nghỉ dưỡng Y Mặc đi đến bên cạnh Ngôn Âm chỉ vào vết thương bên hông Ngôn Âm.


"Oh... không có gì đáng ngại, ta đã dùng linh lực cầm máu vết thương rồi." Ngôn Âm cười, ý nói Y Mặc không cần lo lắng.


Nghe Ngôn Âm trả lời Y Mặc nhíu mày một cái: "sao lại tẩy rửa vết thương chứ? lỡ như bị nhiễm trùng thì sao?"


Nói xong, Y Mặc tự tay kiểm tra vết thương của Ngôn Âm.


Ngôn Âm thấy vậy liền lui về sau vài bước, khuôn mặt đỏ lên, nhỏ giọng nói: "ách... ta tự mình làm là được."


Y Mặc đưa mắt nhìn Ngôn Âm đỏ mặt, liền cười thu tay về, nàng biết Ngôn Âm ngại để nàng kiểm tra vết thương trước mặt nhiều người.


"Được rồi, ngươi nhớ rửa xong thì thoa thuốc lên, ngươi còn thuốc chứ?"


"Còn, ngươi yên tâm đi, ta sẽ bôi thuốc." Ngôn Âm gật đầu.


"Mau đi đi."


"Ân."


Ngôn Âm lên tiếng sau đó chạy đến chỗ không người ngồi xuống bắt đầu xử lý vết thương.


Kỳ thực ngoài vết thương của nàng thì y phục cũng bị hỗn độn yêu thú cào rách, chỉ là do máu thấm vào nên cũng không thấy rõ, nàng không mang theo y phục để thay, cho nên đành tùy tiện xử lý một chút, sau đó đắp thuốc rồi băng lại, nàng dự định quay về phái Thiếu Dương rồi xử lý lại sau.


Khi Ngôn Âm vừa băng bó xong vừa ra ngoài thì đúng lúc Nhu Thanh cũng hạ lệnh quay về phái Thiếu Dương.


Qua nửa ngày vòng vo, cuối cùng mọi người cùng về đến phái Thiếu Dương lúc này cũng đã chạng vạng tối.


Mọi người mặc dù không từng trải ác chiến, nhưng cũng có cảm giác mệt nhọc, dù sao cũng bị đại quân khổng lồ của ma thú dọa sợ, vốn nghĩ là phải chết thì lại sống như kỳ tích, biến đổi bất ngờ này khiến tâm tình bọn họ bị đả kích không nhỏ, cho nên mệt nhọc cũng là bình thường.


Ba đội còn lại nhìn qua so với bên này còn chật vật nhiều hơn, từng người bụi đất dính đầy, còn bị thương, bất quá may mắn là không có ai chết.


Kết quả hôm nay xem như đột kích không được gì đã bại hoàn toàn.


Buổi tối Ngôn Âm ở trong phòng ăn khỏa linh quả chuẩn bị cởi đồ xử lý vết thương, lúc này Y Mặc liền đẩy cửa đi vào, trong tay cầm một bình thuốc.


"Sao ngươi lại đến?" Ngôn Âm xoay người hỏi.


"Ta đến giúp ngươi thoa thuốc." Y Mặc lắc lắc bình thuốc trong tay, "lộ thuốc bột này hiệu quả rất tốt, dùng nó thì vết thương sẽ mau khép lại, chú ý một chút sẽ không lưu lại sẹo."


"Oh..." Ngôn Âm lên tiếng, sau đó liền thoải mái cởi áo, đặt mông ngồi trên giường đưa lưng về phía Y Mặc, cứ như vậy chờ Y Mặc bôi thuốc cho nàng.


Y Mặc nhìn cái lưng trắng nõn của Ngôn Âm âm thầm cười, đi tới ngồi cạnh Ngôn Âm, tai trái vịn lên sống lưng Ngôn Âm, nhẹ nhàng trượt từ trên xuống dưới, khiến thân thể Ngôn Âm không khỏi run lên.


"Ngươi muốn làm gì?" Ngôn Âm quay đầu cảnh giác nhìn Y Mặc, nàng suýt quên mấy ngày trước cái người này ăn mình sạch sẽ a, hiện tại mình còn không chút phòng bị cởi đồ trước mặt người này.


"Bôi thuốc giúp ngươi a." Y Mặc làm vẻ vô tội.


Ngôn Âm hồ nghi nhìn Y Mặc một hồi, cuối cùng thấy vẻ mặt Y Mặc như oan uổng mà ủy khuất, nàng đành tin Y Mặc là thực sự muốn bôi thuốc cho mình.


"Vậy ngươi nhanh lên đi a." Ngôn Âm quay đầu, tiếp tục đưa lưng về phía Y Mặc.


Y Mặc nhìn Ngôn Âm không chút đề phòng ánh mắt liền ôn nhu, đưa tay lên kéo vai Ngôn Âm qua, đem Ngôn Âm ôm vào ngực, để Ngôn Âm nằm lên đùi mình.


Ngôn Âm bị Y Mặc đột nhiên ôm lấy cũng cả kinh, lập tức giương mắt nhìn Y Mặc.


Thấy Ngôn Âm đưa ánh mắt nghi hoặc nhìn mình, Y Mặc nhẹ nhàng cười: "thương thế của ngươi đa phần đều ở chính diện, để như vậy dễ bôi thuốc hơn."


Nghe Y Mặc giải thích Ngôn Âm cũng không nghi ngờ gì, liền dứt khoát nhắm mắt lại yên tâm nằm trên đùi Y Mặc, đầu thậm chí còn hướng vào ngực Y Mặc cọ cọ.


Không thể không thừa nhận, nàng cảm thấy nằm như vậy kỳ thực rất thoải mái, cố gắng hưởng thụ thêm.


Y Mặc thấy bộ dạng Ngôn Âm như vậy ánh mắt càng thêm ôn nhu, động tác cũng bắt đầu thuần thục chuẩn bị thoa thuốc cho Ngôn Âm.


Bất quá khi nàng nhìn thấy vết thương Ngôn Âm xử lý chân mày cũng liền cau lại, quả nhiên ở phương diện này ta không nên kỳ vọng quá lớn vào Ngôn Âm, vết thương này chỉ đắp một lớp thuốc lung tung, đến cả băng bó cũng thô ráp.


Nàng đem vết thương của Ngôn Âm xử lý trước, sau đó mới bắt đầu thoa thuốc, bất quá nàng hữu ý vô ý trong lúc thoa thuốc dùng ngón tay ấn lên vết thương, lực đạo không lớn nhưng cũng khiến người ta thấy đau.


"Ah..." quả nhiên, Ngôn Âm bị đau hít một hơi khí lạnh, mở mắt.


"Đau lắm hả?" Y Mặc biết rõ còn hỏi.


"Đau." Ngôn Âm gật đầu, "ngươi nhẹ một chút."


"Ta sẽ chú ý." Y Mặc mặt không biến sắc tim không đập nói, tựa như vừa rồi làm đau Ngôn Âm là nàng thực sự chỉ vô ý.


Ngôn Âm nhắm mắt lại lần nữa, để Y Mặc tiếp tục thoa thuốc.


Lần này Y Mặc không cố ý làm đau Ngôn Âm, liền đem miệng vết thương băng kỹ lại, nàng cúi đầu nhìn thoáng qua Ngôn Âm thấy đối phương không có ý bò dậy khỏi người nàng, đối với lần này nàng cười nhíu mày, tay phải xoa bụng dưới Ngôn Âm nhẹ nhàng vuốt ve.


"Ưm..." Ngôn Âm bị Y Mặc sờ khẽ rên một tiếng, hình như có gì đó lạ lạ truyền từ bên tai đến bụng rồi toàn thân, thân thể liền phát nhiệt.


Nàng mở mắt liền đối mặt với ánh mắt của Y Mặc, phát hiện trong mắt Y Mặc hàm chứa nụ cười giảo hoạt, lập tức nàng cảm thấy đại sự không ổn, muốn xoay người ngồi dậy lại bị Y Mặc ấn về.


"A Âm bị thương còn chưa khỏe, đừng lộn xộn." Y Mặc cười ôn nhu, tay phải vẫn như cũ không nhanh không chậm vuốt ve bụng dưới của Ngôn Âm.


"Ưm... ngươi muốn làm gì? ta hiện tại là người bệnh a." Ngôn Âm nhịn không được tiếng rên bên môi, đổi miệng hỏi nàng cảm giác mình bị Y Mặc vuốt ve cái bụng đang phát ra khô nóng.


A a a! ta đến cùng là xảy ra chuyện gì, vì sao chỉ bị sờ hai cái liền... động tình! ta là người đứng đắn a!


"Nhưng ta thấy A Âm ngươi nhịn đến khó chịu a." Y Mặc có chút vô tội nói.


"Ai nói ta khó chịu... ưm, là ngươi bị ảo giác thôi..." Ngôn Âm đỏ mặt mạnh miệng cãi lại, nàng không tin là đột nhiên mình lại động tình, cái này đúng là khiến người ta thực xẩu hổ.


"A Âm ngươi đừng giãy giụa nữa, thân thể của ngươi đã rất nóng rồi." Y Mặc vừa nói tay phải liền lướt xuống bắp đùi Ngôn Âm.


"Ngươi... nói bậy..." sắc mặt Ngôn Âm đỏ bừng, hai mắt phủ tầng sương mỏng nhìn Y Mặc.


Y Mặc cười cười không trả lời, lại dùng hành động đáp lại Ngôn Âm, nàng cúi đầu hôn lên đôi môi đang thở hổn hển của Ngôn Âm, đây là cái hôn sâu nồng nàn.


Ngôn Âm bị hôn càng thêm động tình, không kiềm hãm được hai tay chủ động móc cổ Y Mặc, ngẩng đầu nỗ lực đáp lại, tất cả nhẫn nại của nàng đều bại dưới cái hôn này của Y Mặc.


"Y Mặc..." vừa hôn xong Ngôn Âm uốn éo người dùng đôi mắt sương mù nhìn Y Mặc.


"Ân." Y Mặc lên tiếng.


"Y Mặc..." Ngôn Âm lại kêu thêm một tiếng.


"Làm sao vậy?"


"..." Ngôn Âm cắn môi ánh mắt ngượng ngùng nhìn Y Mặc, rồi dùng sức ôm Y Mặc một cái, những lời đó nàng thực sự khó nói ra a.


"A Âm có việc cứ nói a, ngươi và ta lúc này cũng không có gì dấu diếm a." Y Mặc cũng không biết là thật hay không, nàng nghiêm túc nói với Ngôn Âm.


"..." Ngôn Âm quả thực nhanh bị ủy khuất muốn khóc, rõ ràng là ngươi chọc lửa trước, sao bây giờ còn muốn ta nói những lời như vậy a! xú Y Mặc!


"Ta muốn..." Ngôn Âm khẽ cắn môi, nhắm mắt lại, bất cứ giá nào cũng phải nói.


Y Mặc nghe xong cười một tiếng, kế hoạch thực hiện được tiếu ý trong mắt hiện lên, bất quá là nhắm lại Ngôn Âm không thấy được thôi, nếu không nàng ấy sẽ tạc mao.


"Là phu nhân yêu cầu, thì sao 'phu quân' không tuân theo."


Nghe được lời Y Mặc nói Ngôn Âm quả thực sắp mắc cỡ muốn chết, cái gì mà phu nhân 'phu quân' a! xú Y Mặc, cả ngày chỉ biết miệng lưỡi trơn tru!


Y Mặc xoay người đem Ngôn Âm đặt dưới thân, xem ra tối nay không cần ngủ rồi...


Ân, dùng linh lực kích thích vùng bụng cách này quả thực dùng rất tốt a.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện