Chương 77: Linh bài bản mạng


Trên núi phái Thiếu Dương.


Lúc này, Y Mặc đang ở vườn trái cây bên cạnh linh tuyền luyện kiếm, từng chiêu thức tràn đầy linh lực chấn động, kiếm khí lạnh thấu xương.


Đột nhiên, động tác của nàng bị kiềm hãm, linh lực bị loạn, một đạo kiếm khí không được khống chế liền xoẹt qua tay trái này, khiến tay áo bị rách để lại một vết thương trên tay.


Y Mặc dường như chưa từng bị thương lúc bình thường, thu Lôi Minh Kiếm lại, đưa tay đè tim minh, sắc mặt quái dị.


Vừa rồi đột nhiên cảm giác tim đập nhanh đã có chuyện gì xảy ra sao?


Ánh mắt híp lại, Y Mặc ngẩng đầu nhìn linh tuyền trong suốt không thấy đáy dưới ánh mặt trời, hệt như đáy lòng có người đó ánh mắt cũng trong suốt như vậy.


"Y sư muội!"


Bỗng nhiên có âm thanh vội vàng truyền đến, Y Mặc theo tiếng kêu nhìn lại, thì thấy Thiên Nhất mặc y phục lam bào đang chạy đến bên này, mặt than có chút lo lắng.


"Nhị sư huynh, xảy ra chuyện gì mà ngươi hốt hoảng như vậy?" Y Mặc biết rõ tính của Thiên Nhất, nếu không phải chuyện quan trọng thì sẽ không lộ ra biểu tình lo lắng như vậy.


"Ngươi nhanh theo ta đến Tiên Duyên điện, chưởng môn gọi gấp." Thiên Nhất thở hổn hển nói.


"Đã xảy ra chuyện gì?" Y Mặc nhíu mày, chuyện khiến sư tôn phải vội vàng như vậy sợ là không đơn giản.


"Sợ là Ngôn sư muội đã xảy ra chuyện, cụ thể ta không rõ, nhanh qua thì biết rõ thôi."


Thiên Nhất vừa nói xong, Y Mặc liền ngự kiếm biến mất tại chỗ.


Mọi chuyện nàng luôn bảo trì sự lãnh tĩnh, nhưng duy nhất chỉ có Ngôn Âm mới khiến nàng không thể khống chế được.


Từ núi Thái Dương bay đến núi Lâm Dương không tới 15 giây, hạ kiếm Y Mặc cơ hồ dùng tốc độ nhanh nhất hai đời chạy đến Tiên Duyên điện, trên đường đi ngang qua các đệ tử các cũng không khỏi nhao nhao liếc mắt nhìn Y Mặc chạy như điên.


"Đó là Y sư muội a, sao lại chạy vội vàng như vậy?"


"Có phải xảy ra chuyện gì không?"


"Thật ra thì có chuyện gì mà khiến Y sư muội vội vàng như vậy a..."


"Ai mà biết, nàng là đệ tử chân truyền của chưởng môn, chuyện của nàng chúng ta không quản được."


....


Có vài đệ tử bắt đầu xì xầm, trong mắt họ Y Mặc luôn là người ôn hòa lễ độ, ít khi thất thố, chứ đừng nói chi là chuyện chạy vội vàng như vậy.


"Sư tôn, A Âm nàng sao vậy?" đến Tiên Duyên điện, Y Mặc không để ý đến lễ phép, liền vọt vào điện vội vàng hỏi.


Chung Ly Quyền không để ý Y Mặc vô lễ, bất quá tứ trưởng lão Nham Hưu thì ho nhẹ hai tiếng, nhắc nhở Y Mặc.


Nghe tiếng ho lúc này Y Mặc mới ý thức được sự thất thố của mình, chỉnh lại y phục hơi xốc xếch vì chạy nhanh, điều chỉnh lại tâm tình, lần nữa nhìn về phía Chung Ly Quyền ngồi trên chủ vị.


"Sư tôn, A Âm thực sự đã xả ra chuyện gì?"


"Tự ngươi xem đi." Chung Ly Quyền lật bàn tay, lộ ra một khối linh bài khắc hoa văn màu đỏ đưa nó bay về phía Y Mặc.


Y Mặc tiếp nhận linh bài nhìn thoáng qua, nàng tất nhiên biết mỗi đệ tử đều có linh bài bản mạng, khối linh bài bản mạng này ánh sáng văn lộ màu đỏ so với bình thường nhạt đi rất nhiều, bên ngoài còn có một khe nứt, từ trung tâm cho đến rìa bên.


"Đây là linh bài bản mạng của Âm Nhi." ánh mắt Chung Ly Quyền phức tạp nói.


Y Mặc cầm linh bài tay không khỏi run lên, đôi mắt xanh nhạt co lại, sao lại vậy?!


Linh bài bản mạng là đại biểu cho sinh mạng người tu tiên, linh bài còn người còn, nói cách khác thì linh bài đại biểu cho sinh mạng thứ hai của người đó, cho dù người tu tiên có bị thương nghiêm trọng, chỉ cần linh bài bản mạng không sao vẫn có thể cứu sống được, nhưng nếu linh bài bản mạng bị hủy, vậy thì sinh mệnh người tu tiên cũng sẽ mất theo.


Mà hiện tại linh bài bản mạng của Ngôn Âm đã xuất hiện vết nứt, đây không phải dấu hiệu tốt.


"Sư.... sư tôn ngài đang nói đùa sao?" Y Mặc không dám tin, cái này nhất định không phải linh bài bản mạng của A Âm! A Âm đã xảy ra chuyện gì?!


"Vi sư không gạt người, nếu không phải thực sự xảy ra chuyện, vi sư cũng sẽ không gọi ngươi đến vội như vậy." Chung Ly Quyền cũng hiểu tâm tình Y Mặc hiện tại, nhưng thực sự hắn cũng hết cách.


"Vậy sự tôn, ngài biết A Âm hiện tại ở đâu không?" Y Mặc cưỡng chế khủng hoảng trong lòng hỏi.


"Ta dùng linh lực tìm kiếm qua linh bài bản mạng của Ngôn Âm thì xác định Âm Nhi đang ở nơi nào đó trên linh vực băng tuyết cực bắc."


"Ta phải đưa nàng về!" nói xong Y Mặc xoay người liền mới rời đi, lại bị tứ trưởng lão Nham Hưu gọi lại.


"Y Mặc, ta biết ngươi nóng vội, nhưng không thể hành sự lỗ mãng, việc này vẫn cần thương nghị đã rồi mới quyết định được...."


"Nham Hưu trưởng lão, hiện tại tính mạng A Âm đang ngàn cân treo sợi tóc, ngài cũng biết linh bài bản mạng xuất hiện khe nứt có ý nghĩa gì, việc này không thể chậm trễ được, ta phải đi ngay!" Y Mặc không còn nhỏ nhẹ ôn thanh như ngày thường, mà giọng nói đã trở nên vô cùng cường ngạnh, nàng nhất định phải đi, cho dù thần đến muốn cản nàng!


Tứ trưởng lão Nham Hữu bị thái độ cường ngạnh của Y Mặc khiến bản thân cũng không biết nên nói gì, chuyện đúng là không thể chậm trễ, nhưng linh vực băng tuyết thực sự quá nguy hiểm, hắn cũng lo lắng khi Y Mặc đi vào.


"Chưởng môn, sư tôn, ta nguyện ý đi cùng Y sư muội vào linh vực băng tuyết tìm Ngôn sư muội!" lúc này, Thiên Nhất đến chậm một bước sau Y Mặc cũng mở miệng.


"Chưởng môn sư huynh, Thiên Nhất là băng hệ linh căn, có hắn theo cũng thì an toàn hơn nhiều." đại trưởng lão Nhu Thanh thấy đồ đệ nhà mình tự động xin đi, cũng nói giúp vài câu, huống hồ cũng là do nàng nhờ Ngôn Âm đến linh vực băng tuyết.


"Vậy đi, Mặc Nhi cùng Thiên Nhất đến linh vực băng tuyết đem Âm Nhi về." Chung Ly Quyền gật đầu.


"Mặc Nhi, ngươi đem theo linh bài bản mạng của Âm Nhi đi, nó sẽ trợ giúp người tìm Âm Nhi, nếu tìm được Âm Nhi thì mau đem về, nhưng nếu Âm Nhi thực sự xảy ra chuyện bất trắc...." Chung Ly Quyền nói thì dừng lại một chút, sau đó khẽ thở dài, "nếu Âm Nhi gặp bất trắc, thì đó chính là số mệnh của nàng, không cưỡng cầu được, không được nghịch thiên."


Những chữ cuối cùng của Chung Ly Quyền rất nặng, dường như đang tận lực nói cho Y Mặc nghe, tựa hồ đang cảnh cáo cùng nhắc Y Mặc.


Ánh mắt híp lại, Y Mặc nắm chặt linh bài bản mạng trong tay, liền ngẩng đầu thần sắc kiên định nhìn Chung Ly Quyền ngồi trên chủ vị.


"A Âm tuyệt đối không chết!" ta tuyệt đối không cho nàng chết!


Giọng nói bình tĩnh, mang theo quật cường, âm thanh không lớn nhưng vang dội toàn Tiền Duyên điện.


Nói xong, Y Mặc liền xoay người ra khỏi Tiên Duyên điện, Thiên Nhất thấy vậy cùng thi lễ với Chung Ly Quyền và bốn vị trưởng lão rồi lập tức đi theo ra ngoài.


Không kịp soạn đồ, Y Mặc cùng Thiên Nhất liền xuống núi, bất quá bọn họ vừa đến thành Thiếu Dương dưới chân núi đã bị cản lại.


"Hoa Ngọc sư tỷ, hôm nay chúng ta có việc gấp, không thể nói chuyện với ngươi, ngày khác chúng ta nói chuyện sau." Y Mặc nhìn Hoa Ngọc đột nhiên xuất hiện trước mặt ngăn cản bọn họ, thản nhiên nói.


Đúng vậy, người cản đường bọn họ chính là Hoa Ngọc, cái người nên ở phái Thanh Hà lúc này đang đứng trước mặt bọn họ cười như tỏa nắng.


"Ai nha ~ Y sư muội đừng vội a, nghe ta nói hết đã rồi đi cũng không muộn." Hoa Ngọc không nhanh không chậm cười nói.


Y Mặc nhíu mày, nàng thực sự không rảnh cùng Hoa Ngọc ở đây dài dòng.


"Ta biết vị trí cụ thể của Ngôn sư muội nha..." Hoa Ngọc làm như vô tình nói.


Y Mặc sửng sốt, lúc này mới đưa mắt nhìn Hoa Ngọc, ánh mắt dần chuyển lạnh, Ngôn Âm không gặp nạn chỉ có trưởng lão trong phái Thiếu Dương cùng nàng và Thiên Nhất biết, việc phái Thiếu Dương giữ bí mật nhất định không tệ, nhưng Hoa Ngọc này sao lại biết được?


"Vậy Y sư muội có chịu nghe ta nói hết không?" Hoa Ngọc sớm dự liệu được phản ứng của Y Mặc, nàng phảng phất như chưa từng thấy ánh mắt lạnh lùng của Y Mặc, vẫn cười tươi như trước, như một con hồ ly giảo hoạt.


"Có gì Hoa Ngọc sư tỷ cứ việc nói." ánh mắt híp lại, che dấu lạnh lùng trong mắt Y Mặc đáp lại nụ cười ấm áp với Hoa Ngọc.


Nàng biết rõ đối phó với Hoa Ngọc này thì không thể dùng cách đối cứng được, nếu không thua thiệt sẽ là mình.


"Ta không bao giờ làm ăn lỗ vốn, Y sư muội muốn có tình báo thì phải đem đồ đến đổi a." Hoa Ngọc cười híp mắt nhìn Y Mặc.


Y Mặc không dấu vết nhíu mày một cái, nàng không phải là không tìm được Ngôn Âm, nếu nàng muốn, chỉ tốn chút công phu thì cũng có thể tìm được, nhưng Hoa Ngọc làm trở ngại thời gian của nàng lại có tin sẵn rồi.


"Hoa Ngọc sư tỷ ngươi muốn gì cứ nói, chỉ cần ta làm được là được rồi." vì Ngôn Âm, Y Mặc không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp.


"Ta không cần ngươi dùng đồ giao dịch với ta, ta chỉ muốn thiếu ta một ân tình thôi." Hoa Ngọc cười mị hoặc.


Ánh mắt Y Mặc tối lại, Hoa Ngọc này quả nhiên không đơn giản, đừng tưởng yêu cầu này của nàng dường như chẳng có gì, cũng không quá phận, nhưng thiếu cái gì cũng không sao, duy chỉ ân tình thì sẽ rất khó đây.


Hoa Ngọc cười nhìn Y Mặc, nàng không vội mở miệng trả lời Y Mặc, nàng có thừa thời gian để chờ, ngược lại Y Mặc không có nhiều thời gian như vậy.


"Được, việc này coi như ta thiếu Hoa Ngọc sư tỷ một cái ân tình." Y Mặc nhẹ nhàng cười, mở miệng đáp ứng, nàng cũng không sợ thiếu Hoa Ngọc một cái ân tình, ân tình này nàng nhất định sẽ đòi lại!


"Ta thích người sảng khoái như Y sư muội." Hoa Ngọc lấy một khối linh thạch định vị trong ngực đưa cho Y Mặc, cười nói, "đây là linh thạch định vị, khắc tọa độ cụ thể của Ngôn sư muội, Y sư muội nhanh đến đi a, tình huống Ngôn sư muội cũng không tốt lắm đâu."


Y Mặc tiếp nhận linh thạch định vị liền đáp lại Hoa Ngọc một nụ cười bình thường, sau đó liền cáo từ ly khai Hoa Ngọc.


Mặc dù nàng không biết trong hồ lô của Hoa Ngọc đến cùng là muốn cái gì, nhưng ít ra có được tình báo của Ngôn Âm, coi như thiếu cái ân tình nàng vẫn có cách đòi lại.


Hoa Ngọc không phải người tốt, nàng cũng không phải.


"Xem ra Hoa Ngọc cũng không đơn giản, ngươi phải cẩn thận nhiều hơn." đang vội vàng đi đường Thiên Nhất cũng thình lình nói một câu.


"Ta biết, việc này ra sẽ cẩn thận." Y Mặc gật đầu, từ lúc nhìn thấy Hoa Ngọc nàng cũng đã nhận ra, Hoa Ngọc vốn không phải phải người chịu ở yên một mình.


"Vì an toàn, tốt nhất nên điều tra chuyện Hoa Ngọc mới được." Thiên Nhất có chút không yên lòng nói.


"Việc này giao cho ngươi, người phía dưới ta người có thể tự nhiên điều động, phải tra ra cho ta." Y Mặc ra lệnh nói rất bình thản.


"Vâng." Thiên Nhất ứng một tiếng.


Y Mặc cười thỏa mãn, nàng trước đó đã đem Thiên Nhất thu dưới tay, hiện tại Thiên Nhất đã trở thành thuộc hạ của nàng, kỳ thực trong thời gian Ngôn Âm xuống núi nàng cũng không phải là ngồi yên một chỗ, nàng âm thầm bố trí kế hoạch báo thù, tuy trong lòng nàng đã đem tình cảm với Ngôn Âm để lên vị trí đầu tiên, nhưng thù nàng vẫn phải báo!

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện