Chương 76: Âm mưu sơ hiện


Ngôn Âm nhìn hơn 500 ma thú bị nhốt trong lồng, trong lòng một mảng hàn ý, rốt cuộc là ai bắt nhiều ma thú về đây vậy?! hắn cần nhiều ma thú như vậy làm gì?!


"Sao hôm nay không thấy mấy tên ma hóa các yêu thú vậy a?" nam nhân thấp nhỏ đem báo tuyết ma hóa nhốt vào lồng tre nói.


"Hôm nay bọn họ ra ngoài nên bắt thêm yêu thú mới." nam nhân mặt sẹo nói.


"Hắc hác, nhiệm vụ ở đây hoàn thành, chúng ta có thể rời khỏi linh vực băng tuyết chết tiệt này rồi." nam nhân thấp nhỏ tà tà cười.


"Thiếu chủ sẽ không để chúng ta chờ lâu, tin là không lâu nữa kế hoạch bắt đầu, đến lúc đó ta xem ai còn dám ngăn cản chúng ta." nam nhân mặt sẹo thần sắc có chút điện cuồng.


"Đến lúc đó, chúng ta có thể đem đại quân ma thú này san bằng ngũ đại môn phái tu tiên, giết sạch đám tu tiên kia, nghĩ đến thôi ta đã thấy hưng phấn."


"Chỉ cần giết sạch đám tu tiên kia thì thiên hạ này không ai có thể ngăn cản Thiên Ma giáo chúng ta hoàn thành bá nghiệp! đám người phàm ngu xuẩn kia còn không phải để mặc chúng ta xâm lược a."


Hai tên không hẹn cùng cười kiêu ngạo, sau đó miệng lại đồng thanh nói: "tu tiên vong, thiên ma hưng."


Ngôn Âm trốn một bên nghe hai người nói chuyện liền khiếp sợ không thôi.


Thì ra là người của Thiên Ma giáo, bọn họ muốn dùng đám ma thú này đánh vào ngũ đại môn phái tu tiên, bọn họ muốn thống trị thiên hạ.


Rắc! rắc!


Vì quá mức khiếp sợ, theo bản năng dưới chân Ngôn Âm khẽ động, nhưng không ngờ đụng phải tảng đá, liền phát ra tiếng vang không lớn không nhỏ.


"Là ai?!!"


Nghe thấy động tĩnh, nam nhân mặt sẹo cùng nam nhân thấp nhỏ liền mặt lạnh nhìn về phía tảng đá phát ra tiếng.


Không xong rồi! bị phát hiện rồi!


Ngôn Âm nhướng mày, trong lòng thầm mắng chính mình không cẩn thận, động tác không chút chậm chạp, liền xoay người lập tức vận khởi linh lực chạy ra ngoài cửa động.


"Đuổi theo!" nam nhân mặt sẹo cùng nam nhân thấp nhỏ nhìn nhau liền cùng nhau đuổi theo.


Ngôn Âm dùng toàn lực chạy trốn, khi xuyên qua kết giới tiến nhập vào đoạn đường hắc ám, thì không hề dừng lại chạy ra khỏi cửa hang, đi ra phía ngoài còn có hai nam nhân đang đuổi theo sau.


"Xoạt." Ngôn Âm quay đầu nhìn thoáng qua hai người đuổi theo mình, nhẹ phì một cái, sau đó liền lấy Thanh Hàn kiếm, cắm xuống mặt đất, linh lực bắt đầu khởi động.


Băng Địa!


Đột nhiên từ dưới đất băng nhọn mọc lên khiến nam nhân mặt sẹo cùng nam nhân thấp nhỏ liền trở tay không kịp, bọn họ vội vàng lui về sau, khó khăn tránh thoát công kích.


Hai người bị cản lại, Ngôn Âm liền có cơ hội bỏ chạy.


Mặc dù nàng không biết đường đi trong linh vực băng tuyết, nhưng vào lúc này không cần quản có biết đường hay không, chỉ cần trốn đi được là tốt rồi, có thể tránh được bọn họ là tốt nhất, sau đó nhanh chạy ra khỏi linh vực băng tuyết quay về phái Thiếu Dương bảm báo với sư tôn.


"Nhanh lên, đừng để nàng trốn thoát." nam nhân thấp nhỏ nói với nam nhân mặt sẹo.


"Hừ, muốn chạy trốn không có dễ như vậy đâu." nam nhân mặt sẹo vung tay phải lên, một sợi dây xích to đen dài từ ống thay áo hắn bắn ra, lao đến chỗ Ngôn Âm.


Bụp!


Tốc độ của dây rất nhanh, khiến Ngôn Âm không kịp phản ứng chân phải liền bị quấn lấy, roạt một tiếng liền bị dây xích kéo lảo đảo ngã xuống tuyết.


Ngôn Âm nhấc người lên, đưa tay trái muốn tháo dây xích trên chân phải ra, nhưng kéo thế nào cũng không ra, dây xích quấn rất chặt, hơn nữa nhìn chất liệu là cùng một loại với thứ nhốt ma thú kia, bất quá nhỏ hơn một chút mà thôi.


"Dây xích này là dùng huyền thiết chế luyện, ngươi có tháo cũng không ra." nam nhân mặt sẹo dùng sức kéo dây xích, cố ý kéo Ngôn Âm đến gần.


Ngôn Âm không dùng tay tháo nữa, liền dùng Thanh Hàn kiếm chặt, nhưng dây xích cũng không bị hư hao gì.


"Không cần chém, đây chính là huyền thuyết dùng năng lương linh thạch luyện thành, kiếm ngươi có hỏng thì cũng không chém đứt được." nam nhân thấp nhỏ khinh thường nói.


Xoảng xoảng!


Nam nhân mặt sẹo liền dùng lực, kéo dây xích qua.


Cả người Ngôn Âm bị kéo bất ngờ không kịp đề phòng, bị lôi một đoạn trên mặt tuyết, cả người dính đầy tuyết, đến cả miệng không cẩn thận cũng dính đầy tuyết.


"Khụ khụ..." Ngôn Âm ho hai tiếng, trong miệng hộc ra một đống nước do tuyết tan, ánh mắt khó chịu nhìn hai người kia.


"Nếu ngươi đã xông vào ma động, thấy được cái không nên thấy, thì đừng trách chúng ta thủ đoạn độc ác, hôm nay ngươi phải chết." nam nhân mặt sẹo nụ cười dữ tợn nói.


Ngôn Âm không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm hai người họ, nàng đang nghĩ cách làm sao thoát thân.


"Sao không nói chuyện? không lẽ ngươi câm?" nam nhân thấp nhỏ thấy Ngôn Âm không nói gì liền hoài nghi.


"Mặc kệ nàng có câm điếc hay không, chúng ta chỉ cần giết nàng là được." nói xong nam nhân mặt sẹo liền kéo dây xích.


Ánh mắt sáng lên, Ngôn Âm liền từ trong tuyết nhảy lên, nâng kiếm xông đến chỗ nam nhân mặt sẹo, tốc độ cực nhanh.


"Hừ, ngu xuẩn." nam nhân mặt sẹo hừ lạnh một tiếng, tay phải vung lên toàn bộ dây xích đều bị rung động, khiến động tác của Ngôn Âm bị rối loạn, hại Ngôn Âm té xuống tuyết lần nữa.


Ngôn Âm xuống tuyết, liền xoay người đứng dậy, tay trái nắm chặt một đoạn dây xích, vận khơi linh lực kéo thật mạnh, ngược lại nam nhân mặt sẹo nắm đầu dây xích liền bị kéo nằm rạp xuống tuyết.


Ăn miếng trả miếng!


Nhìn thấy nam nhân mặt sẹo bị kéo nằm trong tuyết bất thình lình, nam nhân thấp nhỏ một bên không dám đứng yên, nhanh vọt đến trước mặt Ngôn Âm dùng một quyền đánh về phía Ngôn Âm, lực đạo mười phần.


Xoảng xoảng!


Ngôn Âm sớm có chuẩn bị tay trái vung dây xích lên, kéo một lực mạnh, nam nhân mặt sẹo nắm đầu dây xích bên kia liền bị nàng kéo qua, ngay đó xoay người liền tránh thoát công kích của nam nhân thấp nhỏ, sau đó ném dây xích đi, liềm tóm nam nhân mặt sẹo quăng về phía nam nhân thấp nhỏ.


Hai người cứ vậy bị dồn một cục, đánh đến đầu óc mơ hồ.


"Bà già thối tha!" bị Ngôn Âm lợi dụng dây xích công kích, nam nhân mặt sẹo thẹn quá thành giận từ dưới đất đứng dậy, nắm dây xích liền kéo Ngôn Âm qua, bóp lấy cổ Ngôn Âm, độc ác nói: "dám trêu chọc ta, ta phải cắt đứt cổ ngươi, sau đó đem xác ngươi ném cho ma thú làm thức ăn!"


"Ah!" Ngôn Âm bị bóp cổ không thở được, vì thiếu dưỡng khí sắc mặt cũng trở nên trắng bệch.


Ghê tởm! ta tuyệt đối không thể chết ở đây được!


Ôm hy vọng cuối cùng, Ngôn Âm thầm cắn răng, đưa Thanh Hàn kiếm lên cắm vào tuyết, Băng Địa!


Xoạt xoạt!


Một mảng lớn băng nhịn từ dưới chân nam nhân mặt sẹo cùng nam nhân thấp nhỏ đâm lên, khiến bọn họ trở tay không kịp.


Nam nhân mặt sẹo bị Băng Địa công kích, ngón tay bóp cổ Ngôn Âm cũng buông lỏng, Ngôn Âm liền nhân cơ hội trốn thoát, rút Thanh Hàn kiếm lên đâm vào tay phải đang của nam nhân mặt sẹo đang cầm đầu dây, chặt đứt gân tay hắn, khiến hắn không thể cầm dây xích được.


Nhìn thấy mục địch đã đạt được, Ngôn Âm liền cầm lấy dây xích liền lui về sau, đến đây thì kết thúc cuối cùng Ngôn Âm cũng đoạt lại được dây xích từ tay nam nhân mặt sẹo, không bị nam nhân mặt sẹo hạn chế, bất quá muốn cởi xích trên chân phải dường như có chút khó khăn.


"Tay của ta!" nam nhân mặt sẹo ôm tay máu không ngừng chảy kêu la đau đớn.


"Con ả thúi, đi chết đi!" nam nhân thấp nhỏ thấy tay đồng bọn bị phế, liền nổi điên, toàn thân tụ ma lực, biến chưởng thành trảo chộp vai trái Ngôn Âm.


Ngôn Âm còn đang trong lúc lực cũ chưa đi thì lức mới chưa sinh thì không thể tránh thoát được, đành phải chịu một kích này, một trảo này của nam nhân thấp nhỏ khai phá vai trái của nàng, xém chút làm nát xương cốt của nàng, may mắn là nàng rút kiếm đánh lui được nam nhân thấp nhỏ kia.


Bất quá, tình huống cũng không tốt hơn, ma khí vọt vào cơ thể, còn chưa kịp vận công trừ đi, thì ngũ tạng Ngôn Âm đã bị ma khí ăn mòn.


"Phụt!" đột nhiên phun ra một ngụm máu, Ngôn Âm run người một cái, dưới chân lảo đảo, quỳ một gối xuống trên tuyết, máu đỏ phun trên tuyết phá lệ chói mắt.


"Khụ khụ..." không kịp vận công chống đỡ ma khí trong cơ thể, Ngôn Âm nhịn đau đứng dậy, xoay người liền bỏ chạy.


Hiện tại không phải là lúc có thể yên tâm loại bỏ ma khí, phải nhanh chạy ra khỏi chỗ này mới được, nếu không đợi đồng bọn của hai tên kia đến, thì nàng xong đời!


Nam nhân thấy Ngôn Âm chạy trốn, liền muốn đuổi theo, lại bị nam nhân mặt sẹo bị đứt tay ngăn lại.


"Đừng đuổi theo, vừa rồi một kích của ngươi khiến nàng bị thương nặng, ở linh vực băng tuyết này nàng sống không lâu đâu."


"Không thể bắt nàng hành hạ tới chết đúng là tiện nghi cho nàng mà!" nam nhân thấp nhỏ nghe xong hung ác nói.


"Ngược lại nàng sống cũng không lâu đâu, chúng ta không cần để ý, trước dìu ta về xử lý vết thương đi." nam nhân mặt sẹo nói.


Nghe vậy, nam nhân thấp nhỏ liền đỡ nam nhân mặt sẹo về trang viên, để lại vết máu trên tuyết chứng minh chỗ này từng có một trận đấu kịch liệt.


Ngôn Âm liều mạng bỏ chạy nhìn thấy hai nam nhân kia không đuổi theo sau liền thở phào nhẹ nhõm, nhưng cước bộ bỏ chạy cũng chậm lại, ai biết được bọn họ có thả ma thú đuổi theo sau không, nàng vẫn chạy càng xa càng tốt.


"Khụ khụ, phụt!" Ngôn Âm đang chạy trên tuyết liền ho ra một ngụm máu, vì không dám dừng lại vận công chống đỡ ma khí, cho nên ma khí hoành hành khiến lục phủ ngũ tạng của nàng đều đau.


Leng keng leng keng...


Dây xích bên chân phải, cứ mỗi bước chạy đều phát sinh tiếng va chạm, Ngôn Âm nghe thấy thì tâm cũng phiền, vết thương bên vai trái cùng cơ thể càng thêm đau.


Leng keng!


Dưới chân mắt thăng bằng, Ngôn Âm liền ngã trên tuyết, vì có độ dốc trên đường nên nàng lăn trên tuyết vài vòng rồi mới ngừng lại được.


"Khụ khụ.... thực sự là không xong rồi..." lại phun ra một ngụm máu, vì rồi lăng vài vòng Ngôn Âm cảm giác mình sắp vỡ nát thành nhiều mảnh, tuy tuyết xốp, nhưng vẫn khiến nàng trọng thương, đến cả đầu óc cũng sắp không còn tỉnh táo.


Dựa vào ý chí kiên cường của chính mình, Ngôn Âm run rẩy thân thể từ trên mặt tuyết bò dậy, từng bước chật vật đi về phía trước, nhiều lần quỳ rạp xuống đất rồi lại đứng dậy, tiếp tục đi.


Nàng không còn chút linh lực dư thừa nào để ép ma khí trong cơ thể ra được, linh lực còn lại nàng chỉ để chống đỡ cổ thân thể này, không để cho mình ngã xuống, từng bước đi về phía trước, trong lúc này nàng ngoại trừ đi về phía trước thì không còn cách nào khác.


Không biết đi bao lâu, khi nàng đến bên vách đá, thì dừng bước.


"Khụ khụ.... chỗ này chắc này là an toàn rồi..... ngô phụt...." Ngôn Âm thở hổn hển, đứng cạnh vách đá, híp mắt nhìn lại phía sau, thở dài một hơi, liền bị ma khí trong cơ thể quấy phá phun ra một ngụm máu, thiếu chút đứng không vững mà lần nữa ngã xuống đất.


"Phải nhanh ép ma khí trong cơ thể mới được... nếu không.... ta sẽ chết mất a...." Ngôn Âm hít sâu một hơi, định dùng linh lực để ép ma khí trong cơ thể.


Đột nhiên, liền có cơn đau kịch liệt truyền đến toàn thân Ngôn Âm, nàng còn chưa kịp kêu thành tiếng, thì linh lực tụ lại trong đan điền liền tiêu thất, dường như bị gì đó chặn lại, không thể cảm ứng được gì.


Người tu tiên mất đi linh lực thì không khác gì người bình thường, thậm chí thể chất so với người bình thường còn yếu hơn, huống chi Ngôn Âm còn đang trong tình huống trọng thương.


Mất đi linh lực bảo hộ, nàng chưa từng cảm nhận cái lạnh thấu xương của linh vực băng tuyết liền lạnh toát toàn thân, đầu khớp xương của nàng lạnh đến mức đau đớn, không còn linh lực khống chế, ma khí trong cơ thể nàng như chỗ không người điên loạn quấy phá, lục phủ ngũ tạng đều bị phá tan.


Bụp!


Ngôn Âm mệt mỏi liền quỳ xuống nền tuyết, đau đớn kịch liệt cùng giá rét thấu xương đan xen, dần chiếm cứ đầu óc nàng, ý thức bắt đầu mờ nhạt, thân thể bên vách đá cũng lung lay sắp đổ.


Soạt!


Cuối cùng, nàng không nhịn được, xoay người liền ngã xuống vách núi.


Trước khi mất đi y thức, trong đầu nàng lóe lên hình ảnh nhiều người, Chung Ly Quyền, Chung Ly Ngạo, Hoa Ngọc, Tử Linh, Phong Khê.... cuối cùng chính là khuôn mặt mà nàng luôn tưởng niệm đã sớm quen thuộc trong lòng.


Y Mặc...

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện