Chương 69: Vô tình gặp Mặc Liên
"Linh Lung..." Ngôn Âm nhìn nữ tử y phục tím đứng trên lầu hai nhíu mày, nếu nàng nhớ không nhầm thì Linh Lung này chính là hoa khôi của Bách Hoa Lâu, là vũ cơ nổi danh nhất kinh thành này, không ngờ đó lại là đường chủ Ảnh Tinh Đường của Mặc Ảnh Các.
"Sao vậy, Ngôn Âm cô nương biết ta sao?" Linh Lung cười nói.
"Chỉ là nghe có chút quen thôi, không biết Linh Lung đường chủ đến tìm ta có chuyện gì?" Ngôn Âm hỏi thẳng vấn đề, nàng cũng không định nói nhiều với Linh Lung.
"Ngôn Âm cô nương thực là nóng nảy, nếu đã đến đây rồi thì uống chén trà rồi từ từ trò chuyện cái đã a." Linh Lung cười nhạt không nhanh không chậm nói.
Ngôn Âm không hề động, vẫn đứng im tại chỗ, ngẩng đầu nhìn Linh Lung trên lầu hai.
"Có vài lời không thích hợp nói ở đây, nên mời Ngôn Âm cô nương dời bước lên gian phòng trên lầu, ta sẽ cùng ngươi tỉ mỉ nói chuyện." Linh Lung cũng không sợ Ngôn Âm không hiểu, nên nàng vô cùng bình tĩnh nói chuyện.
Đôi mắt rũ xuống, cuối cùng Ngôn Âm chọn lựa đi lên lầu, mặc dù nàng không biết Linh Lung này đang muốn gì, nhưng nàng cũng biết nếu không lên lầu sợ là có chuyện vĩnh viễn cũng không biết, huống hồ Thượng Quan Ngạn còn trong tay bọn họ, tạm thời vẫn thỏa hiệp trước mới tốt.
Nhìn Ngôn Âm lên lầu, nữ tử phấn y đưa Ngôn Âm đến cũng lui xuống.
Đi lên thang lầu, tới lầu hai Linh Lung liền dẫn Ngôn Âm đến trước cửa một gian phòng.
"Mời Ngôn Âm cô nương mở cánh cửa này a, bên trong có người Ngôn Âm cô nương muốn gặp." Linh Lung làm tư thế mời.
Ngôn Âm nhìn cửa phòng rồi lại nhìn Linh Lung, sau đó liền mở cửa phòng.
"Ngôn cô nương, quả nhiên ngươi đã đến." người ngồi trong phòng nhìn thấy Ngôn Âm mở cửa liền mỉm cười.
"Ngươi..." Ngôn Âm thấy người bên trong cũng cả kinh, "Thượng Quan Ngạn, sao lại là ngươi?"
"Đây là chỗ ta thường đến, ta ở đây cũng không có gì lạ." Thượng Quan Ngạn nói.
"Không phải ngươi bị bọn họ bắt sao? sao bây giờ lại ngồi ở đây?" Ngôn Âm có chút không hiểu tình huống.
"Ta bị bắt?" Thượng Quan Ngạn nghe xong cũng sửng sờ, sau đó vẻ mặt bất đắc dĩ nhìn Linh Lung sau lưng Ngôn Âm, "ngươi đã cho thủ hạ của ngươi nói gì với nàng vậy? sao lại thành ta bị các ngươi bắt chứ?"
"Hết cách rồi a, không làm như vậy, nàng sẽ không đến." Linh Lung đưa tay bộ dạng ta cũng không muốn vậy a.
Ngôn Âm nghe hai người nói chuyện, khóe miệng nhịn không được kéo ra, tình ra hai người thông đồng gạt ta đến.
"Cho nên mới nói... các ngươi tìm ta qua đây là muốn gì?" Ngôn Âm không kiên nhẫn gãi ót, trong lòng nàng có chút khó chịu.
Nói nhiều, không biết còn bị người lừa ai vui nổi a.
"Ngôn Âm cô nương đừng gấp, ngồi xuống uống một ngụm trà trước a." Linh Lung kéo Ngôn Âm ngồi bên cạnh Thượng Quan Ngạn, rót một chén trà.
Ngôn Âm cũng không động đến chén trà kia mà chỉ bình tĩnh nhìn Thượng Quan Ngạn.
"Ta hy vọng Ngạn vương gia đem mọi chuyện nói rõ ràng."
Thượng Quan Ngạn thấy Ngôn Âm dường như có chút tức giận cũng không nói gì nhiều, liền đi thẳng vào vấn đề.
"Xin lỗi, chuyện ta gạt ngươi đến đây thực sự xin lỗi, nhưng ta cũng vì bất đắc dĩ nên mới làm như vậy, có vài lời ta muốn nói với ngươi, nhưng trong vương phủ có nhiều tai mắt, thực sự không tiện mở miệng." Thượng Quan Ngạn giọng nói thành khẩn hướng Ngôn Âm xin lỗi.
Ngôn Âm nghe Thượng Quan Ngạn giải thích xin lỗi trong lòng cũng đã hết giận, nên không còn khó chịu chuyện trước đó nữa.
"Ngạn vương gia, ngươi muốn nói gì cứ nói đi, ta nghe đây."
Thượng Quan Ngạn thấy Ngôn Âm không còn giận nữa, lúc này mới thở nhẹ một cái, tiếp đây nàng còn có việc muốn phiền Ngôn Âm, không thể khiến cho Ngôn Âm cảm thấy khó chịu trong lòng được.
"Không gạt Ngôn cô nương, kỳ thực ta là muội muội ruột chung cha mẹ với đương kim hoàng thượng, hiện tại quan hệ của chúng ta đang bước vào giai đoạn cảnh giới nghiêm ngặt, bên cạnh ta... hắn phái người đến giám thị ta, chỉ khi ta đến Bách Hoa Lâu mới thoát được giám thị, nên ta mới gạt Ngôn cô nương đến đây." Thượng Quan Ngạn nhìn Ngôn Âm nói.
"..." Ngôn Âm không nói gì, im lặng chờ Thượng Quan Ngạn nói tiếp.
"Nhắc đến cũng kỳ lạ, ta luôn có dự cảm, ta cùng hoàng huynh ngày nào đó sẽ bị chia cắt, nhưng ta không muốn ngồi chờ như vậy, nên ta muốn nắm quyền chủ động..." ánh mắt Thượng Quan Ngạn rực lên dã tâm, bất quá phía dưới ánh sáng đó có gì đó khiến người nhìn khó hiểu.
"Cái này thì liên quan gì đến ta?" Ngôn Âm nghe xong cũng không mặn không lạt trả lời một câu.
"Cái này đúng là không liên quan gì đến Ngôn cô nương, nhưng... ta mạo muội muốn nhờ Ngôn cô nương giúp ta một chuyện."
Nghe vậy, Ngôn Âm không khỏi giương mắt nhìn Thượng Quan Ngạn, không nói chuyện cứ vậy nhìn thoáng qua, đôi mắt đen không có chút tâm tư dư thừa, nàng đại khái cũng đoán được Thượng Quan Ngạn muốn nàng làm gì.
"Ta muốn mời Ngôn cô nương đi làm Quốc Sư." Thượng Quan Ngạn nói ra mục đích chính của mình, "vị trí quốc sư trong triều ta vẫn còn để trống, nếu Ngôn cô nương có thể đi làm quốc sư, lời nói trong triều nhất định sẽ giúp lớn cho ta rất nhiều."
"Ta thấy cũng không phải chỉ là làm quốc sư đơn giản như vậy a, Ngạn vương gia." Ngôn Âm thẳng thắn đem ý cất dấu trong lời nói của làm được Thượng Quan Ngạn vạch trần.
Thượng Quan Ngạn có chút sửng sốt, cũng có chút xấu hổ nhìn Ngôn Âm: "đúng vậy.... không chỉ là quốc sư đơn giản, ta hy vọng Ngôn cô nương có thể hợp tác với ta, khi làm quốc sư có thể giúp ta lấy đi vài cơ mật quốc sự trong tay hoàng huynh ta."
"Ta là người tu tiên, chức quốc sư sợ là không làm được." Ngôn Âm tuyệt đối không muốn làm gián điệp hoạt động.
"Cũng vì Ngôn cô nương là người tu tiên nên mới thích hợp làm quốc sư, ngươi có thể lợi dụng thân phận người tu tiên làm được nhiều việc mà người bình thường không làm được.
"Ngạn vương gia, ngươi cùng hoàng huynh đánh nhau là vì cái gì?" Ngôn Âm không trả lời ngay, mà chỉ hỏi vấn đề khác.
Thượng Quan Ngạn nghe xong trong lúc nhất thời cúi đầu trầm mặc, tay phải nàng nắm chặt chung trà, khí lực lớn khiến đốt ngón tay trắng bệch, hồi lâu mới nói ra một câu.
"Vì người yêu của ta."
Câu trả lời này ngoài dự đoán của Ngôn Âm, nàng tưởng là Thượng Quan Ngạn vì quyền lợi ngôi vị hoàng đế, kết quả đáp án chỉ là vì tình cảm.
"Người tu tiên trong thiên hạ rất nhiều, nhưng ngươi lại muốn ta đi, là vì sao chứ?" Ngôn Âm ép xuống kinh ngạc trong lòng hỏi tiếp, "Trong nội đường Ảnh Tinh Đường của Mặc Ảnh Các cũng không thiếu người tu tiên a, sao ngươi lại không chọn họ?"
"Vì ngươi rất đặc thù, hoàng huynh biết sự tồn tại của Ảnh Tinh Đường - Mặc Ảnh Các, đối với Ảnh Tinh Đường cũng biết nhiều, nên không thể dùng người của họ, nhưng ngươi thì khác, ngươi vừa đến kinh thành không lâu, hoàng huynh cũng không biết ngươi." xem ra Thượng Quan Ngạn thực sự là muốn Ngôn Âm đi làm quốc sư.
Nghe Thượng Quan Ngạn nói trong lòng Ngôn Âm liền hiểu, Thượng Quan Ngạn này từ đầu gặp được sợ là đã tính toán muốn ta đi làm quốc sư rồi, nếu nàng biết đường chủ Ảnh Tinh Đường, thì cũng sẽ biết thân phận của ta, e là chuyện ở vương phủ vì muốn giữ ta lại nên lấy cớ, với thực lực của Ảnh Tinh Đường thì một cái ma tu sao mà không giải quyết được, đúng là giỏi tính toán, khiến ta không hay biết gì, cuối cùng chỉ có nói thật.
"Ngạn vương gia, ta nghĩ ngươi hiểu lầm." Ngôn Âm điểm ngón tay lên bàn, ánh mắt bình thản, "ta là người tu tiên, ngoại trừ yêu cùng ma tu, thì việc của người thường không liên quan gì đến ta."
Nói bóng gió gì thì ta cũng không giúp a.
"Ai nha ~ Ngôn cô nương đừng vội cự tuyệt, nghe điều kiện chúng ta ra đã rồi ngươi hãy quyết định cũng không muộn." lúc này Linh Lung luôn trầm mặc uống trà cũng bắt đầu mở miệng.
"Không cần, cho dù điều kiện tốt hơn nữa ta cũng không đáp ứng, ta đối với chuyện tranh quyền đoạt lợi không hứng thú." Ngôn Âm không chút nghĩ ngợi liền từ chối, "còn nữa, ta là đệ tử phái Thiếu Dương, chuyện của hoàng gia không liên can gì đến ta."
Nói xong, Ngôn Âm không ở lại lâu, đứng dậy liền ly khai, nàng đối với Thượng Quan Ngạn từ khi bắt đầu cùng lúc lừa gạt mình trong lòng cũng có nhiều tức giận, vốn dĩ nàng đối với Thượng Quan Ngạn có chút hảo cảm, nhưng hảo cảm duy nhất này cũng đã không còn, mà nàng cũng không ghét Thượng Quan Ngạn, chỉ bình thường coi như người xa lạ, bình bình đạm đạm.
"Ngôn cô nương, ngươi không suy nghĩ lại sao?" Thượng Quan Ngạn thấy Ngôn Âm muốn đi, vội vàng đứng dậy kéo tay Ngôn Âm lại.
Ngôn Âm dừng lại động tác, quay đầu nhìn thoáng qua Thượng Quan Ngạn. Thượng Quan Ngạn chống lại đôi mắt Ngôn Âm liền sửng sốt, vô ý liền buông lỏng tay.
Cái nhìn bình thản kia không gợn sóng, nhưng lại ẩn sâu lãnh ý thấu xương, khiến lòng người lạnh run.
"Xin vương gia ngài tự trọng cáo từ." Ngôn Âm thu hồi ánh mắt, xoay người mở cửa ly khai, không chút dài dòng, chỉ để lại Thượng Quan Ngạn cùng Linh Lung bên trong phòng phiền muộn thở dài, định thần mà uống trà.
"Ta sớm nói rồi, ngươi không giữ được nàng." Linh Lung khẽ nhấp chút trà, từ tốn nói.
Rầm!
Thượng Quan Ngạn đưa tay đâm bàn, tự giận mình rồi ngồi xuống.
"Ngoại trừ nàng ra, ta còn tìm được ai a?"
"Không lẽ vương gia ngài chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao?" Linh Lung đối với Thượng Quan Ngạn cam chịu cũng không để tâm, vẫn uống trà bình thường. "Ta biết Ngạn vương gia cũng không phải như vậy."
Thượng Quan Ngạn trầm mặc, nàng cúi đầu không biết suy nghĩ cái gì, tay phải dùng sức nắm, đốt ngón tay trở nên trắng bệch.
Một hồi lâu, nàng ngẩng đầu nhìn về phía Linh Lung: "ta đương nhiên không chỉ có chút thủ đoạn này, bất quá chỉ thiếu một người để lợi dụng mà thôi, ta sẽ có cách khác."
"Vương gia hiểu là tốt rồi." Linh Lung thiêu mi cười nói, "Ảnh Tinh Đường Mặc Ảnh Các chúng ta sẽ tương trợ vương gia, vương gia chỉ cần làm xong việc của mình là được, còn lại cứ giao cho chúng ta."
"Vậy thì đa tạ."
"Cảm tạ không cần, chỉ cần vương gia ngài đừng quên thù lao cho chúng ta là được."
"Dĩ nhiên sẽ không quên."
...
Ra khỏi Bách Hoa lâu Ngôn Âm dự định về Ngạn vương phủ một chuyến trước, dù sao Phong Khê và Tử Linh còn ở đó chờ mình, phải về báo tin bình an mới được.
Còn chuyện của Thượng Quan Ngạn nàng cũng không định xen vào, phủi sạch quan hệ là được, ngày mai nàng sẽ ra khỏi vương phủ, nàng chỉ đáp ứng Thượng Quan Ngạn giải quyết vụ chết người trong vương phủ, bây giờ xong rồi, những chuyện khác nàng không thể can thiệp, nên sớm rời đi là tốt nhất, miễn thêm thị phi.
"Hôm nay đúng là không may, hai ba chuyện kéo đến một lượt, cảm giác khiến ta hao hết sức lực một tháng rồi." Ngôn Âm gãi đầu thở dài một cái, chuyện hôm nay làm nàng mệt muốn chết, linh lực trong người không còn nhiều, không nghỉ ngơi cho khỏe thì chắc là đơ hết người.
"Ngôn Âm?" đột nhiên từ phía sau Ngôn Âm liền có âm thanh nghi hoạc truyền đến, là giọng nữ còn mang theo chút ngạc nhiên.
Ngôn Âm xoay người nhìn, khi thấy người liền giật mình: "Mặc, Mặc Liên?"
Đúng vậy, người đến chính Mặc Liên, lúc này Mặc Liên mặc y phục xanh đậm, trang sức đơn giản, không quá mỹ lệ.
Cái định mệnh! Tại sao là nàng?!
Trong lòng Ngôn Âm là một vạn chữ "đờ mờ" đang bay ngang qua, nàng nhớ lần đầu gặp Mặc Liên là ở Việt thành mấy tháng trước, khi đó mình mặc nam trang, kết quả bị hiểu lầm.... sau đó cũng có nói rõ, nhưng cũng rất xấu hổ a.
"Ah... thật, thật đúng lúc a...." Ngôn Âm co quắp khóe miệng chào hỏi.
"Ngươi...." Mặc Liên quét mắt nhìn Ngôn Âm từ trên xuống dưới, phát hiện cả người Ngôn Âm đều một bộ phong trần, trên y phục cũng nhiều chỗ dính bụi, dáng vẻ có chút chật vật, "Sao ngươi lại chật vật như vậy?"
Nghe vậy, lúc này Ngôn Âm mới phát hiện bộ dạng của mình thực sự là bẩn a, chính là khi nãy đánh nhau còn nhiều chuyện kéo đến khiến nàng chưa kịp chỉnh trang lại a.
"... không có gì... chỉ xảy ra chút chuyện thôi, không cẩn thận làm dơ y phục." Mặc Liên cũng không tin Ngôn Âm sơ ý làm dơ y phục, nàng đến đây cũng vì nhận được tin có Thiên Thanh Linh Mãng xuất hiện, còn có Ngôn Âm cũng ở đây, nàng ở Việt thành đưa cho Ngôn Âm khối ngọc bội đó kỳ thực có pháp thuật định vị trong đó, nàng có thể dựa vào nó để tìm vị trí của Ngôn Âm.
Môn phái Cạnh Kỹ Đại Tái vì xuất hiện ma tu nên mọi việc đều dừng lại hết, các đại môn phái ngoại trừ các đại trưởng lão dẫn đội ở lại giải quyết, còn các đệ tử khác thì tự quay về môn phái của mình, nàng cũng nhân cơ hội đó ly khai phái Thanh Hà, sau đó lại nhận được tin của Hoa Ngọc nói Ngôn Âm rời phái Thiếu Dương xuống núi rèn luyện, đúng lúc nàng đi điều tra chuyện Thiên Thanh Linh Mãng nên chạy đến đây.
"Không có." Ngôn Âm lắc đầu, "được rồi, sao ngươi lại ở đây?"
"Ta đến kinh thành làm chút chuyện." nghe Ngôn Âm hỏi, Mặc Liên đầu tiên dừng một chút sau đó mở miệng trả lời.
"Oh ~" Ngôn Âm tất nhiên phát hiện ra Mặc Liên ngập ngừng, điều này cũng khiến nàng nhớ ra Mặc Liên là ma tu, nàng liền lo lắng cho Phong Khê cùng Tử Linh trong vương phủ, nàng sợ Mặc Liên ở kinh thành làm chuyện liên quan đến Thiên Thanh Linh Mãng, vậy thì mọi chuyện không xong rồi.
Nghĩ vậy, Ngôn Âm cảm thấy vẫn nhanh quay về vương phủ một chuyến mới được.
"Ta còn có việc phải đi trước, tái kiến." nói xong Ngôn Âm không chờ Mặc Liên phản ứng liền vội vàng chạy đi, nàng phải về nhanh báo cho Phong Khê và Tử Linh, nàng nhớ Mặc Liên là ma tu của Thiên Ma giáo, nếu Mặc Liên đã đến kinh thành rồi, thì chỗ này cũng không còn an toàn nữa.