Chương 65: Thiên Ma Giáo


Ngôn Âm đỡ được công kích bất ngờ, khiên băng cũng tan đi, cúi đầu nhìn là ba mảnh phi tiêu ám khí, trên phi tiêu có khắc chữ Thiên.


"Đây là..." Ngôn Âm nhìn phi tiêu trong lòng cũng suy nghĩ.


"Là ai?! đừng có lén lút, có bản lĩnh bước ra cho ta!" Phong Khê toàn thân đề phòng cao giọng hô, mặc dù nàng không hiểu những cái phi tiêu rơi trên đất này có vấn đề gì, nhưng nàng biết có người đánh lén là được rồi.


Xoạt xoạt!


Tiếng lá cây ma sát, sau đó liền có đạo thân ảnh phóng ra, tốc cực nhanh vòng qua Ngôn Âm và Phong Khê, liền đánh úp chuột đang trốn phía sau.


"Ai nha ~ mẹ ơi!" chuột tinh thấy vậy liền bị dọa tè ra quần, ôm đầu quỳ rạp trên đất không nhúc nhích, đến cả tránh cũng không dám.


Keng!


Trong lúc khẩn cấp Ngôn Âm liền vung một kiếm đỡ được một kích cho chuột tinh, linh lực trên thân kiếm cuồn cuộn, đánh văng bóng người.


"Ngu xuẩn, còn đứng ngốc đó làm gì! tránh ra a!" Ngôn Âm liền mắng, cũng không biết chuột tinh này ngu thật hay là giả ngu, ngay lúc mấu chốt còn biết tìm cách, nhưng lúc chết lại không biết tránh.


"Đa tạ nữ hiệp! đa tạ nữ hiệp!" chuột tinh được cứu vội vàng dập đầu cám ơn Ngôn Âm, tiếp đó liền chạy đi núp không gây trở ngại cho Ngôn Âm và Phong Khê.


Bóng người bị Ngôn Âm một kiếm đánh văng, liền thối lui năm bước chấn thân, Ngôn Âm và Phong Khê lúc này mới nhìn rõ được bóng người kia, thì ra là nữ tử mặc hắc bào che mặt, chỉ là không để lộ mặt thật cho người khác nhìn, nhưng mà toàn thân phát ma khí cũng để người ta xác định được thân phận của nàng.


"Chính là nàng! ma tu hôm qua ta đụng phải chính là nàng!" Phong Khê chỉ vào nữ tử hắc bào che mặt hô.


Ngôn Âm nghe xong ánh mắt ngưng lại, nhìn về phía nữ tử hắc bào che mặt ánh mắt sinh lãnh ý, nếu người chết trong vương phủ thực sự do ma tu này gây nên, vậy thủ đoạn của ma tu cũng hẳn là vô cùng độc ác.


"Ngươi là ma tu Thiên ma giáo?" Ngôn Âm không tấn công liền, ngược lại chớp mắt nhìn nữ tử hắc bào che mặt hỏi, trước đó phi tiêu phóng ra có khắc chữ thiên, đây chính là tiêu chí đặc hữu của Thiên ma giáo.


Nữ tử hắc bào che mặt không nói gì, chỉ đứng đó lẳng lặng nhìn Ngôn Âm, đôi mắt đỏ nhìn chằm chằm Ngôn Âm không buông, cũng không biết suy tính chuyện gì.


"Này! hỏi ngươi đó, câm rồi hả?" Phong Khê không vui nói, nàng đối với nữ tử hắc bào che mặt cũng không có cảm tình gì, hôm qua suýt chút nàng phải ăn khổ trên tay nữ tử này, may mà nàng thông minh, tránh thoát.


"Vậy tiểu tu tiên giả đã biết thân phận của ta rồi, ta cần gì lặp lại nữa." nữ tử hắc bào che mặt, âm thanh khàn khàn nói.


"Ngươi đến đây có mục đích gì?!" Ngôn Âm nắm chặt Thanh Hàn kiếm trong tay, tiếp tục hỏi.


"Mục đích?" nữ tử hắc bào che mặt cười khẽ một tiếng, trong giọng nói dường như có chút khinh miệt, "ngươi cũng biết rồi, với tu vi của ngươi có thể thế nào?"


Nghe vậy, Ngôn Âm khó chịu nhíu mày, nàng biết tu vi mình không cao, đừng thấy nhiều lần đánh thắng dành thế thượng phong là ổn, chẳng qua là thực lực đối thủ không bằng mình, mà thực lực mình cũng tăng lên không bao nhiêu, nếu thực sự gặp người lợi hại, sợ là không có cách nào khác.


Nàng ghét nhất đến lúc quan trọng lại có cảm giác bất lực!


"Ta có nói qua phải liều mạng với ngươi vì tu vi sao?" Ngôn Âm cong môi cười, đưa tay trái nhẹ vuốt thân Hàn Thanh kiếm, tuy thực lực của nàng không bằng người kia, nhưng khí thế cũng không thua.


Thấy vậy, nữ tử hắc bào che mặt sửng sốt, đôi mắt đỏ đảo qua Thanh Hàn kiếm trong tay Ngôn Âm, trong lòng nàng liền lý giải, trong ngũ đại tu tiên phái với băng hệ linh căn như Ngôn Âm nhất định sẽ được bồi dưỡng trọng điểm, như vậy rất có thể vũ khí trên tay có thể tiên khí hoặc bán tiên khí, lỡ như còn đòn sát thủ lợi hại thì thực sự không ổn rồi.


Nữ tử hắc bào che mặt không nói, Ngôn Âm liền biết cách của mình có hiệu quả, kỳ thực nàng vuốt Thanh Hàn kiếm là muốn làm cho nữ tử hắc bào che mặt dè chừng dao động.


"Uổng cho các ngươi tự xưng là ngũ đại môn phái tu tiên, đệ tử ra ngoài chỉ biết mượn ngoại lực để thắng người." nữ tử hắc bào che mặt châm chọc nói.


Lần này Ngôn Âm cũng không phản bác mà cười cười, chậm rãi mở miệng: "đối với loại ma tu giết người như ngươi, dùng ngoại lực để thắng là được rồi."


Ngụ ý là ngươi còn không xứng để đánh đối diện với ta.


"Ngươi!" nữ tử hắc bào che mặt bị câu nói của Ngôn Âm làm cho tức giận không nói ra được, nàng thực sự không ngờ Ngôn Âm chỉ là tiểu nha đầu tu tiên lại biết nói chuyện như vậy.


Phong Khê im lặng đứng bên cạnh Ngôn Âm nhìn Ngôn Âm cùng nữ tử hắc bào đấu võ miệng, âm thầm thấy may khi nãy không có đấu võ miệng với Ngôn Âm, đánh không lại thì thôi, cùng lắm là tài nghệ không bằng người, nhưng đấu võ miệng còn thua thì có bao nhiêu nghẹn khuất a, quả thực là có thể nghẹn chết người.


"Hừ! bớt nói đi, tiếp chiêu!" nữ tử hắc bào biết đấu võ miệng đấu không lại Ngôn Âm, nên trực tiếp động thủ.


Nữ tử hắc bào cầm trong tay là đoản kiếm màu đen, đâm thẳng đến chỗ Ngôn Âm, nhưng vì cố kỵ đòn sát thủ của Ngôn Âm, nên công kích vẫn còn thận trọng.


Ngôn Âm đưa kiếm đỡ, hơi nhún chân, nhảy lên một cái, đi đến phía sau nữ tử hắc bào, đầu ngón tay bắn liên tục, bốn đạo linh lực phóng ra, đánh vào tứ chi của nữ tử hắc bào.


Nữ tử hắc bào lắc người, liền dùng tư thế lạ tránh công kích của Ngôn Âm, nàng định chuẩn bị quay đầu công kích Ngôn Âm lần nữa, thì bị một cái bóng màu lục đột ngột xuất hiện trước mặt nàng, đánh xuyên vai trái của nàng.


"Ngươi đừng quên, còn có ta a." nét mặt Phong Khê cười quyến rũ xinh đẹp, đáy mắt cũng là một mảng lãnh ý.


Nữ tử hắc bào ôm vết thương thối lui vài bước, mắt lạnh nhìn Phong Khê: "không ngờ, bây giờ yêu cùng tu tiên đã cấu kết với nhau làm việc xấu rồi sao."


"Cấu kết với nhau làm việc xấu?" đáp lời không phải là Phong Khê mà là Ngôn Âm, nàng nhẹ nhàng bật cười một tiếng, "cái gì là cấu kết với nhau làm việc xấu? ta thấy ngươi làm việc giết người như vậy mới là cấu kết làm việc xấu, bản mặt không biết xấu hổ."


"Để đạt được mục đích, giết vài người thì có sao đâu?" nữ tử hắc bào giọng nói có chút điên cuồng, "đám yêu này có gì khác ma tu chúng ta, không phải cùng là giết người để tu luyện sao, chỉ cần có thực lực cần gì quan tâm có giết người hay không."


Xoẹt!


Nữ tử hắc bào vừa nói xong, một đạo thanh mang liền phóng về phía mặt nàng, nếu nàng không phản ứng nhanh đưa kiếm đỡ được, thì cs lẽ đã bị xuyên thủng đầu rồi.


"Là ai?!" nữ tử hắc bào lớn tiếng hô, đối với thanh mang đột nhiên xuất hiện này, trong lòng nàng có dự cảm không tốt.


"Ngươi nói cũng không đúng, cần phải chỉnh sửa..." âm thanh trong trẻo ôn uyển vang lên, một đạo thân ảnh màu tím từ sau một thân cây không xa chậm rãi đi ra.


Ngôn Âm nhìn thấy người đến cũng cả kinh, bởi vì đến không ai khác chính là Tử Linh tối hôm qua tìm nàng nói chuyện.


"Chúng ta là yêu nhưng không phải ai cũng đều giết người để tu luyện, yêu cũng có yêu tốt và yêu xấu." Tử Linh không nhanh không chậm nói.


"Là ngươi!" nữ tử hắc vừa thấy Tử Linh liền khó chịu, đôi mắt đỏ mở to, sau một hồi kinh ngạc, liền cười điên cuồng, "ha ha ha ha, rốt cuộc ngươi cũng xuất hiện!"


"Lúc trước tha cho ngươi, còn nghĩ ngươi sẽ tỉnh ngộ, cải tà quy chính, nào ngờ ngươi vẫn u mê không tỉnh ngộ như vậy." Tử Linh dường như biết nữ tử hắc bào này, đối với cái cười điên cuồng của nữ tử hắc bào nàng cũng hờ hững không quan tâm.


"U mê không tỉnh ngộ?! thế nào là u mê không tỉnh ngộ?!" nữ tử hắc bào liền kích động, "các ngươi tu hành chính đạo là đúng sao? mọi người đều vì có được thực lực mà tu luyện, bất quá cách thức khác nhau thôi, ta giết người tu luyện thì liên quan gì đến ngươi?!"


"Cái này không liên quan đến ta, nhưng giết tỷ muội của ta, cái này phải qua cửa của ta đã." Tử Linh nhìn nữ tử hắc bào, ánh mắt cũng lạnh dần.


"Bất quá chỉ là đám xà yêu không ra hồn thôi, giết vài cái thì sao chứ!" nữ tử hắc bào cười lạnh một tiếng, "nói đến thì, các nàng nếu không phải dính linh khí của ngươi cũng chưa chắc có thể tu luyện biến hóa được."


"Tử Linh tỷ, ngươi không cần nhiều lời với ác nhân này, cứ trực tiếp động thủ giết nàng là được!" Phong Khê nhìn thấy Tử Linh liền đi đến bên cạnh Tử Linh, xem ra hai người bọn họ biết nhau không những vậy còn rất quen thuộc.


Ngôn Âm nhìn tình huống đột phát liền khó hiểu, thực sự là quan hệ phức tạp quá a, Tử Linh này đột nhiên xuất hiện lại kéo thêm một đám rắc rối rồi a?


Hiện tại Ngôn Âm chỉ hiểu được một điều đó là nữ tử hắc bào giết chết tỷ muội Tử Linh, mà tỷ muội Tử Linh là một đám xà yêu.


"Đây a! ngươi có bản lĩnh thì đến giết ta a, ngươi không phải tự xưng là tu chính đạo không giết người sao, nếu ngươi muốn báo thù vì tỷ muội mình thì đến giết ta a!" nữ tử hắc bào vẫn dám chắc Tử Linh không giết chết nàng, nên không chút sợ hãi.


"Ai nói ta nhất định phải giết chết ngươi chứ?" Tử Linh đối với nữ tử hắc bào khiêu khích không giận mà cười ánh mắt đảo qua Ngôn Âm đứng một bên, "chỗ này không phải còn có người có thể danh chính ngôn thuận giết ngươi sao, cần gì đến ta ra tay."


Nghe vậy, nữ tử hắc bào khinh thường cười phá lên, nàng dĩ nhiên biết Tử Linh đang ám chỉ Ngôn Âm, nhưng nàng không tin Ngôn Âm có thể giết nàng.


Đối với nữ tử hắc bào cười nhạo công khai, Ngôn Âm đứng im cũng không nhúc nhích, tuy bị người khác coi thường rất giận, nhưng thực sự thì tu vi của nàng không bằng nữ tử hắc bào, nếu đánh nhau thật thì cũng khó chiếm tiện nghi.


Chỉ trách mình thực lực không đủ, lúc này mới khiến người ta coi thường.


Âm thầm cắn răng, Ngôn Âm siết chặt hai tay, nàng ghét cảm giác bị người khác xem thường, rất đáng ghét!


Tử Linh nhìn thoáng qua Ngôn Âm im lặng không lên tiếng, ánh mắt khẽ nhích, đúng lúc này Ngôn Âm nhìn về phía ánh mắt nàng, ánh mắt hai người trao đổi, Ngôn Âm liền thả lỏng hai tay, ánh mắt nhìn thẳng nữ tử hắc bào.


Đột nhiên, dưới chân Ngôn Âm khẽ động, nâng kiếm nhắm về phía nữ tử hắc bào, không dấu vết liền triển khai công kích, khiến nữ tử hắc bào sửng sốt, sau đó liền phản ứng lại, vội đưa hắc kiếm đẩy ra Thanh Hàn kiếm của Ngôn Âm đang đâm đến, lui về sau.


Nữ tử hắc bào không ngờ, đột nhiên từ phía sau liền có thân ảnh màu đỏ lóe lên, biến chưởng thành trảo, mang theo nồng đậm yêu khí đánh vào bụng nàng.


Thân ảnh màu đỏ chính là Phong Khê!


Dưới tình thế cấp bách, nữ tử hắc bào đành vội ngưng lại lui về sau, xoay người liền đánh ra một chưởng ngăn cản công kích của Phong Khê.


Vì trước đó đã dùng một chưởng, nên uy lực đương nhiên sẽ không mạnh, trái lại một kích này của Phong Khê lại rất đầy đủ, khi yêu lực và ma khí chạm nhau, nhất thời chấn động khiến hai bên lui về sau.


Lúc này, liền có bóng người màu tím vọt vào bên cạnh nữ tử hắc bào, làm chói mắt, nháy mắt tay phải của nữ tử hắc bào bị một vết thương dài lớn làm chảy máu.


Người công kích chính là Tử Linh.


Leng keng!


Tay phải trọng thương, nữ tử hắc bào liền thối lui, hắc kiếm trong tay vì thụ thương không thể nắm chắc liền rơi trên đất, nàng trừng đôi mắt đỏ nhìn Tử Linh làm mình bị thương.


"Uổng cho ngươi nói là không giết người, ah, bây giờ không phải đều hạ sát thủ như nhau sao, dối trá."


"Ta bất quá làm thương một cánh tay của ngươi, đâu có giết ngươi như ngươi nói chứ?" Tử Linh làm như không đúng nói.


Nữ tử hắc bào bị Tử Linh nói lại không thể nói được, tức giận đến nỗi hận không thể cắn nát xương Tử Linh.


Nhân lúc nữ tử hắc bào cùng Tử Linh đấu võ miệng, Ngôn Âm liền đưa kiếm đánh khiến nữ tử hắc bào trở tay không kịp.


Vì Ngôn Âm công kích bất ngờ, góc độ lại xảo quyệt, nữ tử hắc bào chỉ kịp ngửa ra sau để né, khó khăn tránh thoát được công kích.


Bất quá vẫn không tránh được hết, mạng che mặt bị Thanh Hàn kiếm phá cũng rớt xuống, khuôn mặt thực rốt cuộc cũng lộ ra.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện