Chương 64: Phong Khê
Ầm!
Kèm theo tiếng nổ vang vọng, liền có bóng người màu đỏ phá cửa xông ra, lao đến chỗ Ngôn Âm.
Ngôn Âm sớm có chuẩn bị nên không chút hoang mang đưa Thanh Hàn kiếm lên chống đỡ, bất quá lực đạo này tương đối lớn, Ngôn Âm lùi về sau vài bước mới đứng vững được.
Bóng người màu đỏ tập kích Ngôn Âm xong liền bật người lui về sau kéo khoảng cách với Ngôn Âm.
Thân kiếm Ngôn Âm rung lên, chấn lại yêu lực trên thân kiếm, đưa mắt nhìn về phía trước, chỉ thấy bóng người màu đỏ chính là một nữ tử mặc hồng y xinh đẹp, đôi mắt nữ tử xanh biếc khiến nàng tò mò.
"Ngươi chính là bò cạp tinh?" Ngôn Âm liếc mắt nhìn qua đôi mắt xanh của nữ tử, mở miệng nói.
"Hừ! ta biết là con xú chuột đó đều khai hết ra rồi." nữ tử mắt xanh bĩu môi, khuôn mặt khó chịu.
Nghe vậy, Ngôn Âm cũng hiểu một chút, xem ta chuột tinh vẫn không có nói hết, nhìn biểu hiện của nữ tử mắt xanh lục này thì rõ ràng bọn họ quen biết, còn rất quen thuộc.
"Ngươi làm gì lão thử tinh rồi?" Ngôn Âm hỏi.
"Không có làm gì, chỉ cho hắn ăn chút khổ thôi." nữ tử mắt xanh lạnh lẽo cười, tựa như hành hạ chuột tinh không có gì lớn.
Ánh mắt Ngôn Âm tối lại, linh lực liền động trực tiếp nâng kiếm đi vào, Hàn Long Trảm liền xuất ra phóng về phía nữ tử mắt xanh.
Nữ tử mắt xanh không ngờ Ngôn Âm đột nhiên lại tấn công, nhất thời bối rối tay chân, mặc dù tránh thoát được nhưng vẫn bị băng long làm trầy tay trái, Ngôn Âm nhân lúc này nữ tử mắt xanh nhảy đi, vào phòng khách xem lão thử tinh.
Chỉ thấy trong phòng khách có một con chuột tinh đang nằm không nhúc nhích, dưới thân là một vũng máu nhỏ, không biết là sống hay chết.
Ngôn Âm vội đến kiểm tra, lại nhìn đến ngực lão thử tinh thủng một lỗ lớn, mà cái lỗ còn đang không ngừng chảy máu, nhìn là biết chuột tinh khó cứu được.
"Sao ngươi lại giết hắn?" Ngôn Âm ngẩng đầu nhìn nữ tử mắt xanh ngoài phòng khách, giọng nói lạnh đi.
"Giết hắn thì sao chứ, bất quá chỉ là con chuột ngu thôi." nữ tử mắt xanh cười khinh bỉ, hiển nhiên không để tâm sống chết của chuột tinh.
Sắc mặt Ngôn Âm lạnh xuống, đừng thấy nàng độc ác với chuột tinh còn uy hiếp đủ kiểu, nhưng nàng cũng không có giết hắn, mà chuột tinh cũng chưa từng giết người, chỉ là bản tính thích trộm đồ khó sửa, cái này cũng chưa tới mức phải giết hắn, nhưng nữ tử mắt xanh này lại giết hắn, dường như không coi trọng mạng sống, điều này khiến nàng rất chán ghét.
"Sao hả? ta thấy hình như ngươi rất bất mãn a." nữ tử mắt xanh nở nụ cười xinh đẹp đầy máu lạnh, nàng dường như không sợ Ngôn Âm.
Ngôn Âm không trả lời chỉ lạnh lùng nhìn nữ tử mắt xanh, hàn khí lượn lờ trên Thanh Hàn kiếm nắm trong tay.
Nữ tử mắt xanh cũng không nói gì, yêu khí luật động trên tay phải, đôi mắt xanh lục nhìn chằm chằm Ngôn Âm, tiến nhập tình trạng phòng bị, tuy nàng không sợ Ngôn Âm, nhưng chuyện này cũng không thể không đại biểu là nàng không thể phòng bị Ngôn Âm, thực lực của Ngôn Âm khiến nàng có chút kiêng kỵ.
Xoẹt!
Hai người đối đầu trầm mặc một chút, cuối cùng Ngôn Âm phát động công kích trước, nâng kiếm đâm về phía nữ tử mắt xanh, linh lực bao quanh Thanh Hàn kiếm.
Đừng thấy một kích này của nàng bình thường nhưng thực ra uy lực của nó cũng không nhỏ, Thanh Hàn kiếm bản thân đã có hàn băng thuộc tính uy lực không nhỏ, hơn nữa có linh lực Ngôn Âm duy trì, trên đó lạnh đến mức khó tưởng, một chiêu này sợ là tiếp được ăn không nổi.
Nữ tử mắt xanh hiển nhiên nhìn ra được chiêu này của Ngôn Âm lợi hại, cũng không chần chờ liền nhanh chóng uốn người tránh né, sau đó vỗ một chưởng xuống bụng Ngôn Âm.
Ngôn Âm thấy vậy liền thu hồi Thanh Hàn kiếm, ngửa về sau, tránh thoát một chưởng sau đó uốn người vung kiếm hướng vào nữ tử mắt xanh, kiếm bén nhọn mang theo gió.
Xoạt một tiếng, nữ tử mắt xanh tránh né không kịp, liền bị Thanh Hàn kiếm làm rách y phục, bên hông người bị rách một chỗ không sâu không cạn.
Vừa trúng kiếm nữ tử mắt xanh liền lui về phía sau, cách Ngôn Âm năm thước đưa tay sờ vết thương bên hông, mò đến đã thấm máu, ánh mắt nàng tàn nhẫn nhìn Ngôn Âm.
Ngôn Âm đứng thẳng người, thân kiếm run lên, tán rớt hàn huyết trên thân kiếm, nhìn thẳng nữ tử mắt xanh, không chút e ngại.
"Hừ, đúng là có chút bản lĩnh." nữ tử mắt xanh biết nàng đánh không lại Ngôn Âm, nhưng miệng vẫn cứng không chịu thua.
"Bản lĩnh dĩ nhiên có, nếu không... sao bắt được ngươi." Ngôn Âm cong môi cười nhạt, nói ra miệng ngược lại khiến cho nữ tử mắt xanh đen mặt.
Nữ tử mắt xanh nghe xong thì ánh mắt càng thêm tàn nhẫn, như muốn đem Ngôn Âm ăn tươi nuốt sống, thẹn quá thành giận phóng đến chỗ Ngôn Âm.
Ngôn Âm không nhanh không chậm tránh thoát, đưa chân quét về phía nữ tử mắt xanh, nữ tử mắt xanh mất thăng bằng liền té bật ngửa, Ngôn Âm nhân cơ hội tốc chiến lao đến cầm kiếm đâm đến.
Thanh Hàn kiếm phóng đại trước mặt nữ tử mắt xanh, nhất thời nàng cũng quên phản kháng.
Keng!
Mũi kiếm cắm xuống đất, cái cổ trắng như tuyết xuất hiện một vệt máu đỏ, thân kiếm mang theo đường tơ máu.
"Ực..." nữ tử mắt xanh mở to hai mắt, nghiêm túc nuốt nước miếng một cái, trong mắt có chút sợ hãi, đôi mắt nàng hơi đổi, nhìn trường kiếm băng lam cắm chặt dưới đất nằm bên cổ mình, sau lưng toát mồ hôi lạnh, nếu kiếm nhích thêm một chút thì nàng liền mất mạng a.
Thật ra một kiếm nàng Ngôn Âm cũng không thực sự giết nữ tử mắt xanh, chỉ xoẹt qua cổ nàng một chút thôi.
Ngôn Âm nhìn thoáng qua nữ tử mắt xanh ngã dưới đất, mâu quang khẽ nhích, trong lòng thở dài, đứng thẳng người rút Thanh Hàn kiếm dưới đất lên, đưa tay trái ra với nữ tử mắt xanh.
"Đứng dậy đi."
Nữ tử mắt xanh mở to mắt nhìn Ngôn Âm đột nhiên đưa tay, theo bản năng nắm chặt tay trái Ngôn Âm đưa ra, đứng dậy.
"Ngươi... ngươi không giết ta?"
"Không giết ngươi." Ngôn Âm gật đầu.
"Vì sao?! nhưng ta giết con chuột ngu kia a!" nữ tử mắt xanh không hiểu hành động của Ngôn Âm.
Ngôn Âm không trả lời ngay, ngược lại xoay người giơ tay lên từ đầu ngón tay bắn ra một đạo linh lực phóng về phía bụi cỏ ngoài phòng khách.
"Ah ~ " một tiếng kêu đau từ bụi cỏ truyền ra, tiếp đó liền có bóng người thò ra, nhìn kỹ thì người đó chính là chuột tinh.
"Nữ hiệp tha mạng! nữ hiệp tha mạng! đừng giết ta a ~" chuột tinh từ bụi cỏ chui ra liền quỳ trên mặt đất không ngừng cầu Ngôn Âm xin tha, không có chút gì giống như khi nãy nằm trong phòng khách hấp hối sắp chết, mà dáng vẻ thực sự khỏe mạnh.
Ngôn Âm không để ý đến chuột tinh, quay đầu nhìn nữ tử mắt xanh, nhàn nhạt mở miệng nói: "ngươi không giết hắn, không đúng sao?"
Trong lúc giao đấu nàng cũng vô tình phát hiện chuột tinh không chết, lúc đầu chuột tinh bị thương nàng tưởng hắn chết là không sai, nhưng khi phát hiện không chết mà còn định chạy trốn, hơn nữa nàng cũng không tính giết người cho nên nàng đã thu tay lại.
Kỳ thực nghĩ lại, nữ tử mắt xanh này cũng không hề muốn hạ sát Ngôn Âm, chỉ là cái miệng có chút bướng, nhưng chưa từng giết ai, nếu nàng thực sự giết người thì ba thị vệ ngoài cửa cũng không còn đường sống.
Tuy Ngôn Âm không biết chuột tinh bị thương như vậy làm sao sống được, nhưng nữ tử mắt xanh không giết người là sự thật, cỗ thi thể hôm qua phát hiện trong vườn hoa vương phủ có phải do nữ tử mắt xanh giết hay không còn phải kiểm nghiệm mới biết được, nhìn qua biểu hiện nữ tử mắt xanh cho đến giờ dường như cũng không phải là nàng giết.
Nghe Ngôn Âm nói vậy, sắc mặt nữ tử mắt xanh liền thay đổi, ánh mắt lóe lên, không nhìn đến Ngôn Âm.
"Còn nữa, nếu ngươi thực sự có lòng giết người, thì ba thị vệ ngoài cửa đã sớm chết, sao còn sống đến giờ được." Ngôn Âm tiếp tục nói.
"Đây chỉ là ta thất thủ chưa giết mà thôi!" nữ tử mắt xanh nói không biết thẹn, bất quá nhìn mặt nàng đỏ lên, thì câu nói dối này dường như cũng chẳng ý nghĩa gì.
Lần này Ngôn Âm cũng không phản bác gì, chỉ nhìn nữ tử mắt xanh cười nhạt.
Thấy nụ cười nhạt của Ngôn Âm, nữ tử mắt xanh cũng không còn tính khí kiêu ngạo nữa, cường thế chống lại cũng yếu đi vài phần, nàng cảm thấy nụ cười này Ngôn Âm không tiếng động dành cho mình, nếu có phản bác cứng đầu hơn nữa cũng vô dụng, Ngôn Âm đã sớm biết rồi.
"Không giết thì không giết, bọn họ yếu như vậy, ta khinh thường giết bọn hắn." mặc dù bị Ngôn Âm nhìn thấu, nhưng nữ tử mắt xanh vì không muốn thừa nhận cho mất mặt nên vẫn mạnh miệng nói dối.
"Bất quá, ta có chút hiếu kỳ chuột tinh bị ngươi đánh thủng ngực rồi sao lại sống lại được?" Ngôn Âm liền đổi đề tài, hỏi vấn đề khác.
"Chuyện này thì có đáng gì, con chuột ngu kia bản lãnh khác không có, nhưng bản lãnh bảo mệnh chạy trốn thì có một cái, ta chỉ đánh thủng ngực hắn, nhưng không đánh trúng tim hắn, với bản lĩnh bảo mệnh của hắn, chút thương này căn bản không ảnh hưởng gì." nữ tử mắt xanh nhìn thoáng qua chuột tinh quỳ cầu xin Ngôn Âm cách đó không xa nói.
Nghe vậy, Ngôn Âm có chút ngạc nhiên nhìn chuột tinh, không thể không nói nàng thực hiếu kỳ con chuột này bản lĩnh bảo mệnh là cái gì có thể bị đánh thủng ngực cũng không bị gì.
"Ha ha, nữ hiệp bản lĩnh bảo mệnh này của ta là đặc hữu, ta không thể truyền ra ngoài được." chuột tinh nhìn Ngôn Âm xem mình chằm chằm, có chút sợ Ngôn Âm đòi học, nên đánh liều để phòng ngừa bản lĩnh bảo mệnh bị học, thì sau này hắn cũng khó sống.
"Ta cũng không thích học cái bản lĩnh lén lút này." Ngôn Âm dĩ nhiên cũng không muốn học, nàng chỉ có chút tò mò thôi.
"Nữ hiệp ngài dĩ nhiên không cần học bản lĩnh của ta a, nữ hiệp ngài quang minh lỗi lạc, dĩ nhiên phải học pháp thuật lợi hại, bản lĩnh của đám tiểu nhân chúng ta nữ hiệp ngài dĩ nhiên là coi thường rồi." chuột tinh vội nịnh bợ Ngôn Âm.
Ngôn Âm đối với lần này chỉ bất dĩ vi nhiên cười cười, lời nịnh hót tuy nghe thoải mái, nhưng thực sự thì cũng không ra gì.
"Qủy nịnh bợ." nữ tử mắt xanh hừ hừ hai tiếng, hiển nhiên là không thích chuột tinh nịnh bợ.
"Phong Khê tỷ, ta là chuột tinh, không phải quỷ nịnh bợ." chuột tinh là tên ma mãnh, đối với lời nữ tử mắt xanh nửa thực nửa đùa thành thật trả lời.
Nữ tử mắt xanh cũng không để ý đến hắn, bĩu môi không nói.
"Ngươi tên là Phong Khê?" Ngôn Âm nhìn nữ tử mắt xanh hỏi.
Nữ tử mắt xanh tên Phong Khê nhìn Ngôn Âm rồi gật đầu một cái.
"Phong Khê, vụ chết người trong vương phủ hôm qua không phải do ngươi làm đúng không?" Ngôn Âm lại hỏi, nàng chỉ muốn xác nhận một chút, vì nàng thấy Phong Khê thực sự không giống như kẻ giết người.
"Không phải." lúc này Phong Khê cũng thừa nhận chính mình không giết người, "ta cũng không làm việc giết người này."
Nghe vậy, đôi mắt Ngôn Âm có chút suy nghĩ, nếu những người này không phải do Phong Khê giết chết vậy hung thủ thực sự là ai? trên thi thể sao lại có mùi của Phong Khê?
"Ta nhớ hôm qua ngươi nói trên thi thể có mùi của Phong Khê thật không?" Ngôn Âm nhìn chuột tinh hỏi.
"Đúng vậy."
"Ngươi xác định không ngửi sai?"
"Ai nha ~ nữ hiệp hôm qua ngươi bắt ta ngửi, mũi chuột rất nhạy ngươi cũng biết a, không lẽ ngươi hoài nghi ta a?"
"Ta chỉ hỏi một chút thôi, ngươi đừng nghĩ nhiều." Ngôn Âm liếc nhìn chuột tinh.
Nàng nhìn chuột tinh không nghiêm túc cười hì hì, lại nhìn Phong Khê đứng một bên.
"Phong Khê ngươi có biết hung thủ giết người là ai không?" Ngôn Âm hỏi.
Phong Khê thản nhiên liếc nhìn Ngôn Âm, mở miệng nói: "cho dù không quen, nhưng cũng biết một chút vì từng chạm qua."
Nàng cũng không tính gạt Ngôn Âm, qua thời gian ngắn tiếp xúc nàng cũng biết Ngôn Âm là người tốt, cũng không cần giấu giếm chuyện gì.
Ngôn Âm vừa nghe liền bị hấp dẫn liền đưa mắt nhìn Phong Khê, chờ Phong Khê nói tiếp.
"Nếu ta không nhìn lầm, thì người đó là ma tu." Phong Khê dừng một chút rồi nói tiếp, "hôm qua ta đúng lúc đi ngang qua vương phủ, liền thấy có người lén lút nhảy vào vương phủ, tò mò đi theo, thì nhìn thấy nàng đúng lúc sát hại một gã hạ nhân của vương phủ, ta thấy vậy liền tiến lên ngăn cản, ta cùng nàng so vài chiêu, nàng liền bỏ chạy, chờ ta đuổi theo kịp thì đã mất bóng.''
"Ma tu?! ngươi xác định đó là ma tu?!" Ngôn Âm vừa nghe đến ma tu liền căng thẳng, nếu đây là ma tu gây nên vậy thì chuyện càng nghiêm trọng hơn rồi.
"Ma khí trên người nàng rất nặng, ta đoán không có sai."
"Chậc, ma tu xuất hiện ở đây nhất định không có chuyện tốt, nhưng mà..." Ngôn Âm đang nói liền chuyển, cười híp mắt nhìn Phong Khê, "ta lại có chút hiếu kỳ, nhìn bộ dạng các ngươi dường như đối với với Ngạn vương phủ này hiểu rất rõ a, không bình thường a ngươi lại có thể tìm chính xác được nơi giam chuột tinh, đến cả hôm qua ta truy theo hắn, hắn đối với cấu tạo vương phủ này biết rất rõ dường như còn rất quen nữa a, cái này là sao đây?"
Nghe Ngôn Âm nói chuột tinh liền co đầu rút cổ trốn sau Phong Khê, còn Phong Khê ánh mắt hơi đổi, nhíu mày nhìn chằm chằm Ngôn Âm không nói gì.
Ngôn Âm vẫn cười như trước nhìn Phong Khê, cũng không nói chuyện, chỉ im lặng chờ Phong Khê trả lời, nàng không sợ Phong Khê không trả lời, Phong Khê thực lực không bằng nàng, bên cạnh lại có chuột tinh gây trở ngại, cả hai chạy cũng không thoát.
Phong Khê nhìn bộ dạng Ngôn Âm, hiển nhiên biết mình không nói sẽ không thả người, do dự một hồi nàng âm thầm thở dài rồi mở miệng.
"Ta..."
Xoẹt!
Đang lúc Phong Khê chuẩn bị mở miệng nói rõ thì có ba đạo bóng đen từ chỗ tối phóng ra, đến chỗ ba người Ngôn Âm.
Ngôn Âm cả kinh, nàng không ngờ ngay lúc này lại có người đột nhập, vội vung tay lên ba tấm khiên băng liền bao quanh ba người, đỡ lại đợt công kích đột ngột này.