Chương 56: Về nhà
Ngôn Âm ngự kiếm phi hành xuống chân núi Ngũ Dương, tiếp nhập thành Thiếu Dương.
Lúc này thành Thiếu Dương đèn đuốc sáng trưng, người trên phố cũng không nhiều bằng tết hoa đăng ngày đó, nhưng cũng không hề ít, luôn có hai ba người đi cùng nhau, nói cười vui vẻ, ngược lại Ngôn Âm một mình trên đường đi có vẻ hơi khác.
Thời gian vài tháng trôi qua, lần nữa đến thành Thiếu Dương, trong lòng Ngôn Âm dâng lên một cổ tâm tình khó hiểu, nàng không quá quen thuộc thành Thiếu Dương, ấn tượng duy nhất chỉ có tết hoa đăng mấy tháng trước.
Dọc theo ấn tượng mơ hồ đi trên phố Ngôn Âm vừa đi vừa nghỉ, ánh mắt không ngừng nhìn xung quanh đánh giá bốn phía, đừng hoài nghi nàng cũng không phải là hoài niệm cảnh cũ gì đâu, nàng chỉ đơn giản là sợ mình bị lạc đường, cho nên quan sát cảnh sắc chung quanh mà thôi.
"Ai nha ~ cô nương, cô nương!" đột nhiên có một âm thanh nam nhân sau lưng Ngôn Âm vang lên.
Ngôn Âm dừng bước lại, quay đầu liền thấy một nam nhân trung niên đang từ trong đám người đuổi theo tới.
"Ai nha ~ cô nương coi như đuổi theo cô được rồi." nam nhân đi đến trước mặt Ngôn Âm, cười híp mắt nói.
"Xin hỏi ngươi là..." Ngôn Âm nhìn vị nam tử trung niên đi đến trước mặt vẻ mặt nghi hoặc hỏi, nàng nhớ mình hình như không nhớ ra được vị nam nhân này.
"Cô nương nhớ không rõ cũng bình thường, dù sao lần trước chúng ta cũng chỉ vô tình gặp mà thôi." nam nhân cười nói, "không biết cô nương có nhớ ngày tết hoa đăng ở thành Thiếu Dương có một chủ sạp bán đèn hoa không?"
Nam tử vừa nói Ngôn Âm cũng liền nhớ lại, nam tử này chính là chủ sạp bán đèn hoa cho các nàng ngày đó.
"Ta nhớ rồi, ngày đó chúng ta ở đây mua đèn hoa của ngươi."
"Đúng vậy, cô nương ngày đó chính là mua đèn hoa của ta."
"Vậy ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Cũng không có gì, chỉ là thấy cô nương đi một mình trên đường có chút đơn bạc, liền đến hỏi một chút, vị cô nương bạch y trước kia đi cùng cô nương đầu rồi, sao lại không đi cùng cô nương chứ?"
"Ah... vị cô nương bạch y kia không đi cùng ta được." nhắc đến Y Mặc, Ngôn Âm lại không tự chủ được mà ngẩn người.
"Ai nha ~ ta đoán là vị công nương bạch y đó cùng vị công tử bạch y kia đã tốt hơn rồi, có thể bây giờ đang là vợ chồng son đâu, cho nên lúc này mới không đến đây a." nam tử cười híp mắt nói, ngày đó Ngôn Âm, Y Mặc và Chung Ly Ngạo ba người thì hắn chính là người tuấn lãng đẹp nhất, dĩ nhiên sẽ khắc lại ấn tượng sâu nhất.
"Thì... cứ coi là vậy đi..." Ngôn Âm cười có chút xấu hổ, trong lòng nàng cũng không vui khi nhắc đến chuyện này.
"Vị cô nương bạch y kia cùng vị công tử bạch y đó quả thực là trai tài gái sắc, ở chung rất tốt, nhìn cũng rất xứng." nam tử hình như không có chú ý đến Ngôn Âm khó chịu, vẫn tự sướng một mình.
"Phải... rất xứng." xứng đến nàng chỉ muốn bỏ chạy.
"Cô nương lần này qua đây, là dự định ở đây hay đi đâu..." nam tử rốt cuộc cũng nhảy qua đề tài khác, Ngôn Âm cũng phải lúng túng dời trọng tâm câu chuyện đi.
"Chỉ ở đêm nay, ta có vài việc chỉ đi ngang qua thành Thiếu Dương." thấy nam tử không nói đến chuyện Y Mặc, trong lòng Ngôn Âm cũng thở dài một hơi.
"Ta không quấy rầy cô nương nữa, cô nương liền giúp ta chúc phúc cho vị công nương bạch y kia a, mong là nàng cùng vị công tử bạch y kia cùng nhau trường trường cửu cửu." nam tử nói xong liền đi. (ed: chú già a, nhiều chuyện thấy ớn, coi chừng không còn miệng ăn cơm nga.... haiz.... Y Mặc mà biết chắc chú câm miệng luôn đó.... mặc niệm cho chú vài giây....)
Ngôn Âm nhìn bóng lưng nam tử rời đi, khẽ thở dài một cái, liền xoay người đi chỗ khác, đúng là chỗ nào cũng không thiếu sự tồn tại của Y Mặc.
Bất tri bất giác Ngôn Âm lại đi đến bờ sông ngày đó nàng cùng Y Mặc thả đèn hoa tết thiếu dương.
Lúc này bờ sông Thanh Dương cũng không có nhiều người, dù sao thì cũng không có long trọng như ngày tết thiếu dương có nhiều người, bình thường không việc gì thì cũng không ai đến bờ sông.
Ngôn Âm nhìn ánh đèn phản chiếu dưới sông Thanh Dương, trong lòng lại rối bời, nàng nhớ đến ngày tết thiếu dương đó nàng và Y Mặc còn có Chung Ly Ngạo.
"Nói đến thì hôm đó hoa đăng là Chung Ly Ngạo mua, không biết hoa đăng sao rồi." nụ cười Ngôn Âm nhạt nhòa.
Nàng nghĩ, có lẽ bắt đầu từ khi đó chính mình đối với Y Mặc cũng đã có chút hảo cảm rồi, chỉ là không phát hiện ra mà thôi. Nàng có chút hối hận không sớm phát hiện ra tình cảm của mình đối với Y Mặc, nếu sớm phát hiện thì sẽ không như bây giờ không?
Ngôn Âm đứng đó, ngẩn người nhìn bờ sông Thanh Dương hồi lâu, người đi ngang qua còn tưởng là Ngôn Âm có chuyện buồn trong lòng, nên cứ đứng ngốc bên bờ sông không nhúc nhích.
Khi Ngôn Âm hồi phục tinh thần lại, thì phát hiện sau lưng mình có năm sáu người đứng đó nhìn nàng khiến nàng sợ đến sửng sốt.
"Các ngươi đây là..."
"Cô nương ngươi có chuyện buồn, thì cũng đừng nhảy sông tự vẫn." một tên thanh niên trong đó đứng ra nói.
Ngôn Âm vừa nghe, thì hiểu được chuyện gì xảy ra, thì ra mình đứng bên bờ sông hồi lâu khiến người khác hiểu lầm, nghĩ là mình có chuyện buồn nên muốn nhảy sông tự vẫn.
"Ta nghĩ các ngươi hiểu lầm rồi, ta không có nghĩ quẩn, ta chỉ đứng đây xem phong cảnh một chút thôi." Ngôn Âm giải thích.
"Thật là, không có chuyện gì lại chạy ra bờ sông ngắm cảnh."
"Còn đứng đó không nhúc nhích, cái này không phải khiến người ta hiểu lầm sao."
"Cô nương a, ngươi nhìn bộ dạng không tệ, sao lại làm chuyện ngớ ngẩn như vậy."
...
Ngôn Âm vì tu tiên, ngũ giác so với người bình thường nhạy cảm hơn nhiều, những lời này nàng nghe không sót một chữ, khóe miệng nàng cũng giật giật một cái.
Đưa tay lên sờ mũi, Ngôn Âm xoay người đi khỏi, nàng tìm một khách điếm để ở, dự định sáng hôm sau sẽ rời đi, năm tháng hành trình nàng cũng đại khái hoạch định xong, hiện tại sắp đến trung thu rồi, nàng nên về nhà một chuyến, ở nhà nghỉ ngơi một thời gian, rồi hành trình đến chỗ khác.
Thế giới này lớn như vậy, nàng đến đây lâu rồi mà còn chưa ra ngoài xem qua một hồi, nàng dự định chỗ đi cho năm tháng tới này, thuận tiện đến băng tuyết linh vực hái băng linh thảo.
Suốt đêm không nói chuyện, ngày thứ hai vừa rạng sáng Ngôn Âm liền dọn dẹp một chút rồi ra khỏi khách điếm, đến ngoài thành thiếu dương ngự kiếm phi hành bay về thành Tô Châu.
Cùng lúc đó, Y Mặc trên núi Ngũ Dương vội vàng đi tìm Ngôn Âm khắp nơi, bất quá chỉ một đêm không thấy sao A Âm lại biến mất rồi.
Nàng chạy đến chỗ Nhị trưởng lão Diễm Viêm hỏi Trương Trí Hằng, nhưng Trương Trí Hằng cũng không rõ, cũng không biết Ngôn Âm đi đâu, nàng lại chạy đến chỗ Đại trưởng lão Nhu Thanh tìm Thiên Nhất, kết quả Thiên Nhất cũng không biết gì, cái này càng khiến nàng lo lắng, may là có Đại trưởng lão Nhu Thanh đúng lúc xuất hiện nói cho nàng biết Ngôn Âm đã xuống núi rèn luyện, nếu không chắc nàng sẽ đem cả núi Ngũ Dương này lật lên mà tìm quá.
Bất quá, đáp án này cũng khiến Y Mặc không an tâm được, vì sao A Âm lại không nói tiếng nào đã xuống núi rèn luyện? vì sao lại xảy ra chuyện này? sao lại không nói với ta một tiếng?
Vì muốn hiểu rõ chuyện này Y Mặc còn chạy đi hỏi Chung Ly Quyền, nhưng Chung Ly Quyền cũng không cho nàng một đáp án chính xác, chỉ là Ngôn Âm tự mình yêu cầu.
Nàng cũng muốn xin Chung Ly Quyền cho mình ra ngoài, nhưng mà hiện tại còn có việc chưa giải quyết, nàng không thể phân thân được, nên đành thôi, chỉ có thể chờ Ngôn Âm về.
Khi Ngôn Âm về, ta nhất định phải phạt nàng về tội không nói mà đi. (ed: ăn sạch sẽ đi.... ha ha ha.....)
"Hắt xì ~" Ngôn Âm đang đứng ngự kiếm phi hành liền hắt hơi một cái, nàng đưa tay xoa cái mũi, "sao lại đột nhiên nhảy mũi vậy? không lẽ là do gió lớn quá?"
Hít mũi một cái Ngôn Âm không để ý, tiếp tục chuyên tâm ngự kiếm đi đến thành Tô Châu, tốc độ phi hành của nàng rất nhanh, không có gì bất ngờ xảy ra, trước buổi trưa thì đến nơi.
Một đường vô sự Ngôn Âm bình an đến thành Tô Châu, nàng ở trong thành Tô Châu tìm một ngõ nhỏ không người, hạ kiếm, chỉnh lại y phục bị gió thổi bay sau đó đi ra ngoài.
Phủ đệ Ngôn gia ở thành Tô Châu nằm trên con đường phồn hoa nhất thành, mà thành Tô Châu cũng là một thành lớn, diện tích so với thành Thiếu Dương lớn hơn nhiều, nơi nàng hạ kiếm cách đoạn đường phồn hoa trung tâm còn một chút lộ trình, nếu dựa vào hai chân đi sợ là mất hồi lâu, nhưng nếu đi xe ngựa đến, thì có chút kiêu ngạo quá.
Bối rồi hồi lâu Ngôn Âm quyết định đi bộ đến, dù sao hiện tại thì thế lực tu tiên cũng không giống ngày xưa nữa, đi đường như vậy cũng không có vấn đề gì.
Đại khái sau nửa giờ, Ngôn Âm rốt cuộc cũng đến cửa chính phủ đệ Ngôn gia, so với vài tháng trước khi nàng rời đi cũng không có thay đổi gì lớn, duy nhất thay đổi chính là thị vệ canh cửa chính khuôn mặt xa lạ, đại khái Ngôn Âm đi không lâu sau đó thì đến nhận chức.
Ngôn Âm đi lên, vừa định đi vào, lại bị thị vệ ngoài cửa ngăn lại.
"Cô nương, đây là Ngôn phủ, những người không có việc gì thì không được vào." thị vệ ngăn cản Ngôn Âm lại nói.
Ngôn Âm nghe xong cười cười, nói: "vị đại ca này, ta họ Ngôn, là đại tiểu thư Ngôn gia."
Nghe vậy thị vệ nhíu mày một cái, ánh mắt nhìn Ngôn Âm cũng thay đổi, bất quá cũng không có cung kính hơn mà như là đang nhìn thấy người bị bệnh thần kinh.
"Cô nương, nói đùa cũng có giới hạn, đại tiểu thư Ngôn phủ chúng ta đã đi tu tiên trở thành tiên nhân danh môn rồi, sao lại xuất hiện ở đây được."
"Ta cần gì nói đùa với các ngươi, ta vốn là đại tiểu thư Ngôn gia, bất quá là về thăm người nhà mà thôi." Ngôn Âm kiên nhẫn giải thích, nàng cũng biết thị vệ này chỉ thực hiện đúng công việc của mình, cũng do nàng đột ngột đến, mà bọn họ cũng không có ý làm khó dễ cho nàng.
Thị vệ nhíu mày nghi ngờ nhìn Ngôn Âm, hắn nhìn Ngôn Âm mặc y phục màu nhạt đơn giản, mặc dù xinh đẹp nhưng ăn mặc lại bình thường, tay cũng không đeo trang sức gì, nhìn không giống đại tiểu thư nhà giàu.
"Cô nương, ngươi đừng cho là ta chỉ là thị vệ giữ của thì khi dễ, ta mặc dù chưa từng thấy qua tiểu thư nhà ta, nhưng nàng nhất định sẽ không ăn mặc đơn giản như ngươi, ngươi đừng đến quấy rối nữa, đây là Ngôn phủ không phải ai cũng có thể tùy tiện vào được, muốn gạt tiền thì đến chỗ khác đi." thị vệ cũng không chút nhượng bộ nói.
"..." Ngôn Âm bị thị vệ này khiến nàng không còn lời nào để nói, ta bất quá mấy tháng không về, hiện tại về rồi lại thành tiên gạt tiền? ta nhìn giống loại người thiếu tiền sao? ta nhìn qua không giống đại tiểu thư sao?
Mà thị vệ kia thấy Ngôn Âm không nói gì nghĩ là Ngôn Âm bị mình vạch trần nên sợ hãi không dám nói gì.
"Cô nương, ta thấy dung mạo ngươi không tệ, nhưng ngươi ra ngoài gạt tiền người khác là không nên, với dung mạo của cô nương tìm một người tốt gả đi, hảo hảo sống ngày an bình là được." thị vệ nghiêm trang vẻ mặt chính trực nói, hắn nhìn Ngôn Âm với ánh mắt như là tiểu hài tử đang học hư.
"..." Ngôn Âm đỡ trán, gả muội ngươi a, ta về thăm nhà, sao lại tới nỗi bị thị vệ khuyên bảo đi lập gia đình chứ, cảm giác như mình là học sinh hư bị lão sư giáo huấn...
"Vị đại ca này, ta thực sự là đại tiểu thư Ngôn gia, không tin ngươi gọi Ngôn lão gia và Ngôn phu nhân ra đi, bọn họ đến nhìn là biết thật giả ngay." Ngôn Âm bất đắc dĩ cười nhạt tiến lên nói với thị vệ.
"Cô nương, ta nói lời hữu ích không nói lần thứ hai, nhân lúc ta còn chưa nóng tính thì ngươi đi nhanh đi, đừng ở đây giả mạo tiểu thư nhà ta." thị vệ này giọng cũng nghiêm hơn, nét mặt cũng bắt đầu sốt ruột.
"Ai nha ~ về nhà một chuyến mà cũng không dễ dàng được..." Ngôn Âm có chút bất đắc dĩ thở dài, lẽ nào hôm nay ta cứ bị chặn ngoài cửa hoài sao?
"Tiểu thư?" đang lúc Ngôn Âm khổ não không biết làm sao để thị vệ kia tin mình, thì có âm thanh nữ nhân quen thuộc sau lưng nàng vang lên.
Ngôn Âm nhìn lại, đó chính là Tiểu Lục.
"Tiểu Lục?! là ngươi!" Ngôn Âm có chút ngạc nhiên hô, từ lần trước từ biệt ở thành Thiếu Dương nàng và Tiểu Lục cũng đã hơn mấy tháng chưa gặp.
"Tiểu thư, thực sự là ngài! vừa rồi ta thấy bóng lưng còn nghĩ là mình nhận lầm người, không ngờ thực sự đó là ngài!" Tiểu Lục vô cùng kinh hỉ, "tiểu thư, sao ngài lại quay về đây?"
"Ta xuống núi rèn luyện, nên tiện đường quay về thăm nhà một chút." Ngôn Âm cười nói.
"Vậy sao ngài còn đứng ngoài cửa mà không vào chứ?" Tiểu Lục nghi ngờ hỏi.
"Ta vừa đến, còn chưa kịp vào." Ngôn Âm không có đem chuyện khi nãy nói ra, nàng cảm thấy thị vệ này đã tận trung làm tốt công việc, cho thị vệ này chút mặt mũi, Ngô phủ có hạ nhân chịu trách nhiệm như vậy cũng rất tốt rồi.
"Tiểu thư cùng ta đi vào thôi." Tiểu Lục vừa nói vừa kéo Ngôn Âm vào Ngôn phủ, thị vệ chỉ biết một bên mơ màng nhìn theo.
Lúc Ngôn Âm đi ngang qua thị vệ, quay đầu nhìn thị vệ cười nhạt, ý nói chính mình không để ý chuyện khi nãy để hắn được yên tâm.
Thị vệ nhìn thấy Ngôn Âm cười với mình, ngược lại ngại ngùng cúi đầu, hắn không ngờ Ngôn Âm thực sự là đại tiểu thư Ngôn gia, hắn luôn nghĩ vị đại tiểu thư Ngôn gia là một vị thần tiên kỳ diệu, là một người cao cao tại thượng, là thần tiên người bình thường không thể đến gần, thật không ngờ lại là một người bình dị gần gũi, thiếu nữ hiểu chuyện như vậy.