Chương 55: Xuống núi
Lúc này, Ngôn Âm đang đứng trong Tiên Duyên điện ở nói Lâm Dương, ngồi trên chính vị đại điện là Chung Ly Quyền, dưới tay phải đang ngồi là đại trưởng lão Nhu Thanh, vì Nhu Thanh đang nhìn Chung Ly Ngạo báo chuyện liên quan đến Du Thanh và Ân Minh, các trưởng lão khác cũng không ở đây, còn Ngôn Âm đột nhiên lại nửa đường đi vào.
"Âm Nhi, ngươi nói cái gì? ngươi muốn xuống núi?" Chung Ly Quyền không dám tin hỏi lần nữa.
"Đúng vậy, sư tôn, ta phải xuống núi." Ngôn Âm nói thật, nhìn qua không giống nói đùa.
"Trên núi không có gì tốt sao? sao lại muốn xuống núi?" Nhu Thanh nhịn không được hỏi.
"Không phải là không có gì tốt, chỉ là..." Ngôn Âm rũ mắt, "chỉ là ta muốn xuống núi rèn luyện một chuyến, để tăng tu vi thôi, ngày tháng bình an kéo dài sẽ khiến ta lơ là, nên ta nói bị Du Thanh bắt làm con tin, tu vi cũng không có tiến bộ gì, cho nên ta muốn xuống núi rèn luyện một chuyến, mong sư tôn có thể phê chuẩn."
Nghe vậy, Chung Ly Quyền thoáng suy nghĩ chốc lát, rồi nói: "tuy nói là vậy, nhưng nếu để ngươi xuống núi một mình thì ta cũng không yên lòng, vậy đi để ta cho Y Mặc theo ngươi cùng xuống núi, cũng được..."
"Không cần!" không đợi Chung Ly Quyền nói hết, Ngôn Âm liền một lời cắt ngang, "sư tôn, ta sẽ đi một mình."
Nàng không muốn đi cùng Y Mặc, hiện tại nàng không muốn gặp Y Mặc, huống hồ mục đích của nàng là vì muốn tránh xa Y Mặc, nếu để Y Mặc đi theo, hơn nữa Y Mặc hiện tại đang cùng Chung Ly Ngạo ân ái, nàng cũng không muốn tự mình đa tình chen chân vào đó.
"Nhưng ngươi..."
"Chưởng môn sư huynh, ta cảm thấy Âm Nhi thực lực không kém, nhưng tu vi và kinh nghiệm thực chiến không đủ, ra ngoài học hỏi kinh nghiệm cũng là chuyện tốt." Nhu Thanh cắt ngang lời Chung Ly Quyền muốn nói.
"Ta sợ Âm Nhi còn nhỏ, nếu bị kẻ khác rắp tâm lừa gạt thì phải làm sao đây." Chung Ly Quyền nói.
"Cái này chưởng môn sư huynh ngươi không cần phải lo lắng, năm đó khi ta xuống núi cũng còn nhỏ như Âm Nhi bây giờ, cũng không có bình yên vô sự như vậy, huống chi đứa nhỏ cũng cần có thời điểm để trưởng thành, nếu không đi trải nghiệm sao có thể trưởng thành được?" Nhu Thanh nhìn thoáng qua Ngôn Âm đứng dưới điện, quay đầu nói với Chung Ly Quyền.
Nghe xong Nhu Thanh nói, Chung Ly Quyền trầm mặc suy tư, nửa ngày qua đi, hắn giương mắt nhìn về phía Ngôn Âm, mở miệng nói: "Ta cho phép ngươi xuống núi, nhưng mà thời gian hạn chế, chỉ ba tháng thì ngươi phải quay trở về."
"Đa tạ sư tôn đáp ứng, chỉ là ta có thể gia hạn thêm thời gian không?" Ngôn Âm to gan nói, nàng thực sự muốn trốn xa Y Mặc càng tốt, hiện tại lòng nàng đang ngổn ngang, không biết nên đối mặt với Y Mặc như thế nào, nàng muốn đi lâu một chút, mượn thời gian để làm phai tình cảm trong lòng mình đối với Y Mặc.
"Ngươi muốn bao lâu?" Chung Ly Quyền nhíu mày hỏi, trong lòng hắn nghi ngờ Ngôn Âm đang yên đang lành vì sao lại muốn chạy xuống núi rèn luyện, còn đi với thời gian lâu như vậy, thực sự khiến người ta nghi ngờ.
"Năm tháng." Ngôn Âm nhìn Chung Ly Quyền, chậm rãi nói, "còn chưa hết năm tháng thì sẽ qua năm mới rồi, ta muốn về nhà một chuyến, bồi người nhà qua năm mới rồi về."
"Nếu muốn về nhà để bồi người nhà hãy đi đi, ta chuẩn." Chung Ly Quyền nghĩ một chút rồi gật đầu đồng ý, bất quá hắn lại nói tiếp, vẻ mặt thêm nghiêm túc, "bất quá, kỳ hạn sau năm tháng thì ngươi phải quay về, tu vi không được thấp hơn, nếu không về đúng hạn, tu vi còn thấp, thì sau này ngươi đừng có mà xin ra ngoài."
"Vâng, sư tôn, ta sẽ cố gắng tu luyện, đúng hạn quay về." Ngôn Âm gật đầu cung kính đáp.
"Ngươi định khi nào xuất phát?" thấy Ngôn Âm đáp ứng Chung Ly Quyền cũng thu hồi vẻ mặt nghiêm túc, cười hỏi.
"Ngày mai sẽ đi."
"Ngươi xuống núi, việc này những người khác có biết không?"
"Ta vẫn chưa nói với người khác."
"Vậy ngươi mau nhân lúc còn chút thời gian đi nói với Y Mặc đi, còn nữa nhớ đem theo đồ cần thiết để xuống núi, đừng quên thứ gì đó."
"Ta biết rồi, sư tôn."
Ngôn Âm kỳ thực cũng không muốn đem chuyện mình xuống núi nói cho bất kỳ ai biết, nhất là Y Mặc, nàng nghĩ tốt nhất im lặng xuống núi vẫn hơn.
Tiếp đó Chung Ly Quyền như là phụ thân có nữ nhi sắp rời nhà, dặn dò Ngôn Âm đủ kiểu, thiếu chút là nhắc Ngôn Âm là mang theo đồ gì mặc hàng ngày luôn, khiến Ngôn Âm bất đắc dĩ, Nhu Thanh ngồi một bên bị bộ dạng này của Chung Ly Quyền làm cho cười không ngừng.
"Được rồi, Ngôn Âm ngươi đợi một chút." lúc gần đi, Nhu Thanh gọi Ngôn Âm lại.
"Đại trưởng lão có chuyện gì để nói?' Ngôn Âm quay đầu hỏi.
"Lần này ngươi xuống núi rèn luyện, vậy thì đến Băng Tuyết Linh Vực ở cực bắc, tiện thể giúp ta hái vài cọng thảo dược về, được không?" Nhu Thanh cười nhẹ nói.
"Băng Tuyết Linh Vực ở cực bắc?" Ngôn Âm đã từng thấy qua cuốn sách nói về Băng Tuyết linh vực ở cực bắc để trong Tàng Thư Các phái Thiếu Dương.
Băng Tuyết linh vực ở cực bắc là nơi chỉ có băng tuyết, nhiệt độ rất thấp, giống như là cực nam ở địa cầu, nhưng so với nam cực hay bắc cực thì còn lạnh hơn, càng đi sâu vào thì nhiệt độ càng thấp không khí càng lạnh, người thường căn bản không thể vào được, nhưng người tu tiên cũng rất ít ngươi có năng lực tiến sâu vào đó, cơ bản tu vi tốt hơn cũng chỉ có thể hoạt động bên ngoài, ti vu kém thì chỉ có thể lảng vảng quanh đó, ở Băng tuyết linh vực còn có dã thú, còn những chỗ có người ở họ cũng từng nói qua có vài linh thú hoặc yêu thú qua lại, có thể nói chỗ đó cũng có nhiều nguy hiểm bất ngờ.
"Phải, chính là Băng tuyết linh vực, ngươi giúp ta hái vài cây băng linh thảo về, ta dùng để luyện chế băng linh đan." Nhu Thanh nói, "bản thân ngươi là băng hệ linh căn, có tính chống đỡ được khí hậu lạnh của băng tuyết linh vực, tuy tu vi ngươi không cao, nhưng tu vi cũng đủ cho ngươi hoạt động ở ngoài.
"Chỉ là hái giúp và cây băng linh thảo dĩ nhiên là không có vấn đề, bất quá ta không rõ đại trưởng lão ngài muốn lấy băng linh thảo để luyện chế băng linh đan làm gì?" Ngôn Âm nghi ngờ hỏi, nàng nhớ là đại trưởng lão Nhu Thanh là thủy hệ linh căn, mà băng linh đan thuộc tính mạnh, ẩn chứa nhiều băng hệ linh khí, ăn một viên có thể tăng tu vi, nhưng cũng rất khó luyện, cho nên người bình thường cũng không dám dùng băng linh đan.
"Là nhị sư huynh ngươi Thiên Nhất, hắn sắp đột phá kim đan kỳ, ta chỉ muốn luyện chế cho hắn một viên, để hắn dùng trợ hắn thuận lợi đột phá." Nhu Thanh cười một cái nói.
"Thì ra là vậy, ta sẽ hái loại băng linh thảo thượng hạng lâu đời mang về." Ngôn Âm gật đầu.
Cáo biệt đại trưởng lão Nhu Thanh, Ngôn Âm về Mặc Âm Các vào phòng mình, nàng thu dọn một chút đồ rồi đi ngủ, tuy Chung Ly Quyền nói nàng đi báo cho mọi người biết, nhưng nàng lại không muốn, nàng muốn im lặng một đi khỏi, nếu để bọn họ biết, nhất định sẽ đi tiễn mình, đến lúc đó sẽ không biết nói gì với mọi người, còn phải tốn thời gian trả lời rồi nghe bọn họ dặn dò này nọ, huống hồ lần này xuống núi nàng không cho Y Mặc biết.
Nằm trên giường một lát, Ngôn Âm trở mình ngồi dậy, phiền não xoa tóc, nàng không thể tĩnh tâm được, chỉ cần không tiếp tục sẽ không kiềm hãm được nhớ đến Y Mặc, khiến nàng tâm phiền ý loạn.
"Ai ~" cuối cùng Ngôn Âm chỉ có thể thở dài, tất cả đều do mình thôi, sao lại cứ thích Y Mặc làm gì.
Cười khổ một tiếng đưa tay lau nước mắt trên đôi mắt có chút hồng, xảy ra chuyện như vậy nàng dĩ nhiên sẽ khóc, trong lòng cũng rất khó chịu, nhưng nàng vẫn phải nhịn không được khóc, nàng muốn khóc không muốn quản tâm tình khổ sở bị thương thế nào, nhưng cho dù lòng nàng có khóc bị thương hơn thì cũng không có ích gì.
Không lẽ khóc rồi thì chuyện gì cũng giải quyết xong sao? nhưng đâu có dễ như vậy, chuyện tình cảm nếu đơn giản có thể giải quyết thì Ngôn Âm cũng không có bối rối như vậy.
Đứng dậy xuống giường Ngôn Âm đi đến cửa sổ, mở cửa sổ ra nhìn thấy bên ngoài trời đã tối, nàng có chút lo lắng chính mình vô tình lại khổ sở lâu như vậy.
Tối nay trăng tròn rất sáng, ánh sao cũng rất sáng, có lẽ là sắp đến trung thu.
Ngôn Âm cảm thấy tối nay trăng rất đẹp, hẳn là tâm tình nên tốt mới đúng, bất quá nàng thực sự vui không nổi.
"Ai ~" lần nữa khẽ thở dài, khẽ nhíu mày Ngôn Âm khẽ động dưới chân, thân thủ nhanh nhẹ từ cửa sổ phóng ra ngoài.
Ngoài cửa sổ chính là hậu viện Mặc Âm Các, cuối cùng lấy ra Thanh Hàn kiến, không quay đầu lại ngự kiếm phi hành rời đi.
Mặc dù nàng nói ngày mai đi, nhưng không biết vì sao, nàng lại nghĩ hiện tại im lặng như tờ, ban đêm trăng sáng sao thưa, im lặng không tiếng động ly khai, trong lòng có chút không bỏ được, cũng không biết là luyến tiếc cái gì, có thể là ở phái Thiếu Dương lâu ngày, có thể là đồng môn giao hảo, cũng có thể là nhớ người kia...
Bất quá, những thứ này không quan trọng, nàng đã quyết đi ly khai, bước lên đường hành trình nàng cũng không muốn nghĩ nhiều cái gì, miễn cho đi rồi lại thấy hối hận, cũng không phải là sẽ không quay về, năm tháng qua đi, nàng sẽ quay về, cho dù nàng khi đó lòng vẫn không yên thì cũng không thể không về.
Nàng nghĩ, nếu đến khi đó chính mình còn không quên được thích Y Mặc, vẫn không thể bỏ được tình cảm này thì nàng sẽ chấp nhận định mệnh a.
Cho dù không thể ở chung cùng Y Mặc, nàng cũng sẽ dùng thân phận bạn bè im lặng không tiếng động mà thích Y Mặc.
Cho dù không thể ở chung, im lặng yêu thương là được, như vậy có thích thì cũng sẽ không gây trở ngại ai, vì đó là chuyện riêng của nàng.
Một mình thích, một mình thầm mến, một mình thống khổ.
Ed: cám ơn mọi người đã cổ động cho ed, ed cũng đã đỡ chút rồi, hiện tại vẫn còn cảm cúm chưa ổn lắm, nhưng vẫn mong mọi người thương cổ vũ cho ed, tuần rồi bệnh sml vì lây, lần này lại cũng vì lây bệnh sml thêm phát nữa cách chưa đầy một tuần bệnh sốt cảm tới gõ cửa thăm hai lần, có ai thảm như ed không chứ hu hu ~