Chương 46: Lấy gan


"Không được, dù ngươi có đột phá tu vi, vậy thì cũng không được." Thiên Nhất không chút suy nghĩ liền cự tuyệt, hắn không thể để Ngôn Âm đi mạo hiểm, nếu tu vi Ngôn Âm vào Kim Đan kỳ thì còn có thể bớt lo một chút, nhưng mới vào Khai Quang kỳ thực sự vẫn rất nguy hiểm.


"Ta không đi, chẳng lẽ ngươi đi?" Ngôn Âm hỏi ngược lại.


"Ta phải ở chỗ này duy trì kết giới, không thể đi được."


"Ngươi đã đi không được, đại sư huynh lại tiêu hao quá nhiều sức, những người khác ta cũng không yên tâm, cho nên cũng chỉ có ta, nên để ta đi là tốt nhất."


"Nhưng ngươi đi thì thực sự là quá nguy hiểm, nếu như đến cả ngươi cũng trúng độc, vậy thì sẽ rất loạn."


"Ngươi đã quên, chúng ta đều là băng hệ linh lực có thể khắc chế nọc độc của Huyễn Điệp ngàn mắt, cho nên muốn ta trúng độc cũng không dễ."


"Cho dù như vậy cũng..."


"Được rồi, đừng nói thêm nữa, ý ta đã quyết, lúc này ta không lấy được gan thì không thể được." Ngôn Âm cắt ngang Thiên Nhất còn muốn tiếp khuyên mình, xoay người ấy ra Thanh Hàn kiếm, lạnh nhạt nói, "ngươi yên tâm, gan sẽ có trong tay ta, cái mạng này cũng sẽ không mất." ta còn phải giữ mạng này tận máy nhìn thấy Y Mặc tỉnh lại thì mới yên tâm.


"Ngôn Âm, ngươi..." Thiên Nhất liền sửng sốt, chờ hắn tỉnh hồn thì Ngôn Âm đã ngự kiếm ly khai, hắn đưa tay định kéo Ngôn Âm lại, cản nàng đi qua, nhưng vẫn chậm một bước.


Nhìn Ngôn Âm dứt khoát ngự kiếm phi hành xuyên qua kết giới, lao vào đám Huyễn Điệp ngàn mắt bên trong, Thiên Nhất chỉ có thể bất đắc dĩ lắc đầu thở dài, nhưng không cách nào ngăn cản, vậy hắn chỉ có thể tin tưởng Ngôn Âm.


Phải biết là tình cảm giữa Ngôn Âm và Y Mặc có gút mắt, hiện tại chỉ mới bắt đầu, sau này hai người có thể còn nhiều điều khiến người khác phiền phức thêm, mọi chuyện cũng khó nói trước a.


Ngôn Âm lao vào đám Huyễn Điệp ngàn mắt, liền bị vài con Huyễn Điệp ngàn mắt công kích, may là chỉ qua một chút thời gian, Huyễn Điệp ngàn mắt cũng đã tản ra rất nhiều. Không còn đông đảo như trước thế nhưng cũng bay đi xa, chí ít vẫn còn cỡ 100 con, muốn lấy gan Huyễn Điệp ngàn mắt như vậy cũng không dễ.


Bất quá, Ngôn Âm đã hạ quyết muốn lấy gan, cho dù thời gian của nàng không nhiều, không được quá một giờ, muốn trong thời gian ngắn lấy được gan thì càng thêm khó.


Chi!


Huyễn Điệp ngàn mắt như là phong ma liều mạng đánh về phía Ngôn Âm.


Ngôn Âm khoát tay liền có ba lớp băng dày xuất hiện xung quanh nàng, bao bọc chính mình, bảo vệ mình ở giữa, tạm thời chặn lại công kích của Huyễn Điệp ngàn mắt.


Bất quá, nàng cũng biết phòng ngự một mặt này chống đỡ cũng không được lâu, Huyễn Điệp ngàn mắt tấn công rất hung mãnh, ba mặt Băng Thuẫn này căn bản ngăn cản không được nhiều lần công kích, nàng phải lấy được gan trong lúc phòng bị này, nếu không sẽ bị Huyễn Điệp ngàn mắt bao vây không có lối ra, lãng phí nhiều thời gian hơn, thậm chí đi ra cũng không được.


Chi!


Đột nhiên, một con Huyễn Điệp ngàn mắt phá vỡ được một lớp Băng Thuẫn của Ngôn Âm, khí thế hung hãn mở miệng lao đến chỗ nàng.


Ánh mắt Ngôn Âm dừng lại, liền dùng cơ hội này, tay phải đổi chưởng thành trảo, phát ra hàn khí, trên tay thêm một lớp băng mỏng nhắm đến miệng Huyễn Điệp ngàn mắt.


Phập!


Nhất thanh muộn hưởng, một trảo của Ngôn Âm liền chọc thẳng vào họng Huyễn Điệp ngàn mắt, trực đảo hoàng long hàn khí kinh người trên tay khiến miệng Huyễn Điệp ngàn mắt đông cứng lại, nọc độc trong miệng cũng bị khắc chế, toàn bộ đóng cục, ngay cả máu chảy ra cũng thành băng, có thể thấy được một chiêu này vô cùng lợi hại.


Ngón tay ở trong thân thể Huyễn Điệp ngàn mắt khẽ động, mò đến gan, Ngôn Âm không chần chờ liền lấy gan từ trong thân của Huyễn Điệp ngàn mắt lấy ra ngoài, Huyễn Điệp ngàn mắt bị đau vùng vẫy không ngừng, dùng chân mang tơ gai liên tục quất về phía Ngôn Âm.


Ngôn Âm tránh không kịp, liền bị Huyễn Điệp ngàn mắt cào trúng vai phải, rạch một vết thương dài và sâu, máu văng tung tóe, nàng đau khẽ rên một tiếng, không kịp nhìn vết thương, gan nằm trong tay, hiện tại chỉ cần xông ra ngoài là tốt rồi.


Nàng đưa một chưởng đánh rơi Huyễn Điệp ngàn mắt đã lấy gan, xoay người ngự kiếm xông ra, nàng không quan tâm đến con Huyễn Điệp ngàn mắt kia có chết hay chưa, ngược lại không có gan, cho dù không chết bây giờ thì cũng sống không lâu được.


Nhưng chỗ này nhiều Huyễn Điệp ngàn mắt như vậy sao có thể cho phép Ngôn Âm giết đồng bọn của nó rồi bỏ chạy như vậy được, chúng nó liền như ong vỡ tổ bao vây Ngôn Âm lại, từng lớp từng lớp rậm rạp không kẽ hở.


"Cái này, nguy rồi..." Ngôn Âm nhức đầu nhìn đám Huyễn Điệp ngàn mắt có bề ngoài đáng sợ này.


Lúc đầu vì trốn thoát bọn họ, phần lớn Huyễn Điệp ngàn mắt đều đã tản mát, nhưng hiện tại lại bị Ngôn Âm làm loạn, chúng nó từ khắp nơi bay lại, cho nên Huyễn Điệp ngàn mắt bị bao vây càng lúc càng nhiều.


Chi!


Huyễn Điệp ngàn mắt vỗ cánh kêu lớn lao đến tấn công Ngôn Âm, Ngôn Âm xoay người tránh thoát được công kích của Huyễn Điệp ngàn mắt, tiếp đó Huyễn Điệp ngàn mắt liền lao đến đánh.


Lần này con Huyễn Điệp ngàn mắt kia lao thẳng đến cánh tay phải đang cầm gan, dường như biết được mục đích đến đây lần này của Ngôn Âm chúng chỉ lao tới tấn công tay phải của nàng, không cho nàng như ý.


Nhưng Ngôn Âm sao có thể cho chúng nó thực hiện được, đây chính là thứ cứu mạng Y Mặc, sao có thể đơn giản bị hủy được.


Dưới tình thế cấp bách vai Ngôn Âm khẽ động, hơi nghiêng người, điều chỉnh tư thế của mình, Huyễn Điệp ngàn mắt thấy vậy cũng không dừng lại, ngược lại càng hung ác dùng cánh đập vào lưng Ngôn Âm, một lực công kích dùng đến mười phần lực đạo, yêu lực hung mãnh vọt vào thân thể Ngôn Âm.


"Khụ khụ... phụt!" Ngôn Âm bị yêu lực đánh vào liền phun một ngụm máu, trong miệng đầy vị tanh nồng.


Vì ngửi được mùi máu nên Huyễn Điệp ngàn mắt vây quanh Ngôn Âm càng thêm hưng phấn, công kích càng thêm xảo quyệt hung ác, Ngôn Âm ứng phó thực sự mệt mỏi.


Vì không muốn làm hỏng gan trên tay, Ngôn Âm đành vừa đối phó với Huyễn Điệp ngàn mắt vừa dùng linh lực của mình đông lạnh gan, rồi bọc lại bằng lớp băng dày, tiếp đó bỏ vào trong nhẫn trữ vật của mình.


"Khụ khụ... không được, nếu tiếp tục như vậy, cho dù ta chạy ra được, sợ là Y Mặc không cứu được, phải nghĩ cách phá vòng vây mới được!" trong lòng Ngôn Âm đánh giá thời gian lúc mình tiến vào, phát hiện đã qua mười phút rồi, nếu không đi ra thì Y Mặc sẽ nguy hiểm thực sự.


Con ngươi màu mực nhanh chóng quét một vòng chung quanh, chân mày Ngôn Âm hung hăng nhíu lại, ánh mắt tối sầm, nắm đấm trên tay chặt thêm vài phần, cuối cùng hạ quyết tâm, cắn răng một cái, ánh mắt đứng lại, quanh người nổi lên từng đợt ánh sáng màu xanh.


Mồ hôi trên trán nhỏ xuống từng giọt, từng tia hàn khí không ngừng tản ra, nhiệt độ chung quanh chợt giảm xuống, nháy mắt liền hạ xuống hơn âm mười độ, nàng không có ý dừng lại, tiếp tục thả ra hàn khí kinh người, ngay cả không khí cũng trở nên đông lạnh.


Vài con Huyễn Điệp ngàn mắt tu vi thấp hơn liền bị nhiệt độ xung quanh làm đông cánh bị thương roi xuống, có thể thấy một chiêu này uy lực vô cùng cường đại.


Cùng lúc đó bốn người chờ đợi bên ngoài kết giới chỉ cảm thấy nhiệt độ xung quanh chợt giảm xuống rất nhiều, hít vào không khí đều lạnh như băng, khiến người liền run rẩy, phải vận chuyển linh lực để chống lại cái lạnh này.


"Nhiệt độ xung quanh sao lại trở nên lạnh như vậy?" Chung Ly Ngạo vận chuyển linh lực chống đỡ cái lạnh cho mình, không quên vận chuyển linh lực cho Y Mặc đang hôn mê giúp nàng chống lại cái lạnh.


"Nhiệt độ chợt giảm xuống không giống như tự nhiên, hay là có người đang dùng sức đây?" Hoa Ngọc chà xát bàn tay lạnh như băng nhíu mày nói, nhiệt độ biến hóa thực sự quỷ dị, vừa rồi còn yêu lành, chưa đến hai phút đã lạnh đến mức phải vận chuyển linh lực để xua đi hàn khí rồi.


Mặc Liên không nói gì, trong lòng đột nhiên có chút bất an, nàng nhìn xung quanh không thấy Ngôn Âm, nhớ đến khi nãy Ngôn Âm hình như có chuyện muốn nói với Thiên Nhất nên cùng Thiên Nhất lánh đi rồi không thấy quay lại.


"Ngôn Âm và Thiên Nhất đâu?" Mặc Liên cau mày mở miệng hỏi.


"Đúng rồi, Ngôn sư muội và Thiên Nhất đâu?" bị Mặc Liên nhắc đến, Chung Ly Ngạo và Hoa Ngọc lúc này mới nhớ đến Ngôn Âm và Thiên Nhất hình như không còn ở đây.


"Hai người bọn họ đâu rồi?" Hoa Ngọc hỏi, "không lẽ nhiệt độ chỗ này giảm xuống là do hai người bọn họ làm ra?!"


"Thực lực của Ngôn sư muội và Thiên Nhất ra biết rõ, nhiệt độ xung quanh giảm xuống nhiều như vậy hai người bọn họ công lại cũng không làm được..." Chung Ly Ngạo nhíu mày nói, trong lòng hắn đầy nghi hoặc, "nhưng ở chỗ này ngoại trừ Ngôn sư muội và Thiên Nhất thì không còn ai có băng hệ, không lẽ.... còn có người mang băng hệ linh căn đến đây chúng ta không biết?"


"Chúng ta trước đi tìm Ngôn sư muội và Thiên Nhất đã rồi nói." Hoa Ngọc nói.


"Không cần tìm, ta ở đây." đúng lúc này Thiên Nhất từ một bên đi ra.


"Thiên Nhất, sao lại chỉ có một mình ngươi? Ngôn sư muội đâu?" Chung Ly Ngạo nhìn Thiên Nhất sau lưng không có người, đừng nói là người sống đến cả cái bóng cũng không thấy.


"Ngôn Âm nàng..." Thiên Nhất có chút do dự, hắn không biết có nên nói ra không, hắn cảm nhận được nhiệt độ hạ xuống mới quyết định đi ra, nếu hắn đoán không sai hiện tại nhiệt độ thay đổi lớn như vậy chính là do Ngôn Âm làm ra, chỉ với thực lực của Ngôn Âm căn bản không thể tạo ra ảnh hưởng lớn như vậy được, chính mình cũng không thể, trừ phi...


Nếu thực sự như vậy thì nguy rồi!


"Ngôn Âm nàng đi đâu?" Mặc Liên nhìn Thiên Nhất ấp úng, không kịp chờ liền mở miệng hỏi, trong giọng nói có sự lo âu, mang theo chút bất an, trong lòng nàng hiện tại vô cùng khó chịu.


"Nàng... Ngôn Âm nàng đang ở trong đám Huyễn Điệp ngàn mắt." Thiên Nhất rũ mắt, do dự chốc lát liền nói ra, dù sao bây giờ không nói, thì khi Ngôn Âm đem gan ra ngoài, tất cả mọi người đều sẽ biết, chỉ là sớm hay muộn mà thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện