Chương 45: Ma tu


"Ngôn Âm, sao ngươi không qua đây?" Thiên Nhất thấy Ngôn Âm ở phía sau không đến xem Y Mặc, liền thấy kỳ lạ, không phải vừa rồi Ngôn Âm còn lo lắng cho Y Mặc sao, sao lúc này cứu được lại trở nên lạnh nhạt rồi?


"À... cái này." Ngôn Âm lên tiếng, chân đi đến bên cạnh Y Mặc, nhíu mày nhìn Y Mặc hôn mê, thấy sắc mặt Y Mặc tái nhợt, môi thâm tím, hiển nhiên là độc phát.


"Y Mặc bị độc phát bao lâu rồi?" Ngôn Âm không nhịn được mở miệng hỏi.


"Chưa tới một giờ, chúng ta lúc vào thì nàng vẫn còn đánh nhau với Huyễn Điệp ngàn mắt." Chung Ly Ngạo nói.


"Chất độc này có cách giải không?" Ngôn Âm hỏi tiếp.


"Có, nhưng mà hơi phiền." Hoa Ngọc suy nghĩ rồi nói, "dùng gan của Huyễn Điệp ngàn mắt giải độc là được, bất quá với tình huống này lấy được gan của Huyễn Điệp ngàn mắt quả thực không dễ."


"Mọi người mất nhiều sức, mà lúc này Huyễn Điệp ngàn mắt cũng không dễ buông tha, tốt nhất nên bàn bạc kỹ hơn." Thiên Nhất nói.


"Với tình huống Y Mặc hiện tại, nàng có thể chịu được bao lâu?" Chung Ly Ngạo lại hỏi.


Hoa Ngọc ngồi xuống bắt mạch cho Y Mặc, liền nhướng mày nói: "đại khái chịu không quá một giờ, Y Mặc sư muội trúng độc rất nặng."


"Cái này... cái này phải làm sao đây?" Chung Ly Ngạo liền nóng nảy.


Mọi người đều trầm mặc, một giờ cũng không đủ cho họ lấy lại linh lực, sao có thể kịp lấy được gan, mọi người liền rơi vào tình cảnh khó xử.


Ngôn Âm mím môi ngồi xuống, đưa tay sờ khuôn mặt lạnh băng của Y Mặc, đầu ngón tay lướt qua lọn tóc của Y Mặc, nhẹ nhàng kéo qua sau đó liền đứng dạy đến bên cạnh Thiên Nhất.


"Thiên Nhất, ngươi theo ta một chút." nói xong, nàng liền dẫn đầu ra ngoài trước.


Nghe vậy, Thiên Nhất sững sờ, không hiểu Ngôn Âm đột nhiên muốn làm gì, bất quá hắn bộ dạng Ngôn Âm dường như có chuyện, liền đi theo.


Hai người rời đi cách những người kia chừng mười mét đứng dưới cây đại thụ, Ngôn Âm xoay người nhìn Thiên Nhất, môi bĩu lên, muốn mở miệng nói nhưng lại không nói.


Thiên Nhất thấy bộ dạng Ngôn Âm muốn nói lại thôi, trong lòng cũng biết Ngôn Âm có chuyện muốn nói với mình, nhưng không biết mở miệng thế nào.


"Thiên Nhất, ngươi đang gạt chúng ta có đúng không?" do dự mãi Ngôn Âm vẫn phải mở miệng, vừa mở miệng liền đi thẳng vào vấn đề.


Thiên Nhất bị hỏi trong lòng cũng cả kinh, bản mặt than cũng xuất hiện chút kỳ quái, hắn không ngờ Ngôn Âm lại đột nhiên hỏi như vậy.


"Ngôn Âm, ngươi đừng nói bậy, ta sao lại có chuyện gạt các ngươi chứ?"


"Ngươi khỏi cần dấu nữa, chỗ này chỉ có hai chúng ta, ngươi cứ nói đi, ta cũng không nói cho ai biết được." Ngôn Âm cũng tỏ vẻ biết Thiên Nhất có chuyện muốn dấu.


"Ngôn Âm... ta thực sự không có dấu gì các ngươi." Thiên Nhất vẫn không muốn nói ra.


"Nhị sư huynh, ngươi nghĩ ta khờ thực sao?" giọng Ngôn Âm có chút lạnh, đến cả xưng hô với Thiên Nhất cũng trở nên lạnh nhạt.


Thiên Nhất nghe thấy những lời này của Ngôn Âm trong lòng cũng xao động, hắn không nghĩ đến Ngôn Âm sẽ có bộ dạng này, toàn thân tản ra lãnh khí, nhãn thần đông lạnh, phảng phất như biến thành người khác, hắn cũng không nghĩ đến Ngôn Âm thực sự nghiêm túc lại có khí thế kinh người như vậy.


"Chúng ta vừa xảy ra chuyện, thì ngươi đã nhanh chóng chạy đến, còn bày ra kết giới, nếu như không phải ngươi biết trước sao lại trùng hợp ngay lúc đó chạy đến tiếp ứng cho chúng ta." Ngôn Âm thấy Thiên Nhất còn không muốn nói thật, nên tiếp tục nói, "huống hồ, dẫn chúng ta đi vào biển hoa chính là thành viên trong nhóm các ngươi được bù nhìn biến thành, gạt chúng ta nói ngươi xảy ra chuyện, nếu không phải vậy sao chúng ta có thể bị Huyễn Điệp ngàn mắt vây công được, nếu như ta còn nghĩ là vô tình thì đúng là ta ngốc hết thuốc chữa rồi, ta nói như vậy rồi, trong lòng cũng đoán được ít nhiều, chỉ là muốn nghe chính miệng ngươi nói ra thôi, để xác nhận thêm một bước."


"Ta..." Thiên Nhất không ngờ lúc hỗn loạn này, Ngôn Âm lại suy nghĩ cẩn thận như vậy, hắn không phải là không muốn nói, nhưng chuyện này thực sự rất kinh người, ảnh hưởng cũng rất lớn, bất quá với biểu hiện này của Ngôn Âm, cho dù nói cho nàng nghe cũng không sao.


"Không phải ta có ý gạt các ngươi, mà chuyện này thực sự rất kinh người, ta định chờ sau khi kết thúc việc ở Huyễn Lâm bí cảnh này thì báo cho sư tôn biết, có sư tôn đứng ra lo việc này sẽ không làm lớn chuyện nữa, nhưng hiện tại ngươi đã phát hiện mọi chuyện rồi, ta cũng không tiếp tục giấu ngươi nữa." Thiên Nhất thờ dài nói, khó có lúc hắn lại nói nhiều như vậy, "ngươi còn nhớ Du Thanh trong nhóm ta không?"


Ngôn Âm gật đầu, Du Thanh này khiến nàng rất ấn tượng, Du Thanh dù sao cũng có chút giống như Trương Trí Hằng.


"Hắn là ma tu, lần này các ngươi gặp chuyện cũng là do hắn bày ra." Thiên Nhất nói.


Nghe vậy, Ngôn Âm liền kinh hãi, nàng cũng đoán được hãm hại lần này là người trong nhóm của Thiên Nhất, nhưng không ngờ đó là Du Thanh, quả nhiên có câu lão nhân xưa nói không sai, nhìn người không nên nhìn mặt.


Trong lòng nàng im lặng thu hồi câu nói Du Thanh giống như Trương Trí Hằng, Trương Trí Hằng sẽ không làm chuyện hèn hạ như vậy, Du Thanh căn bản không thể so được với Trương Trí Hằng.


"Có phải các ngươi đã gặp một nhóm có người tên Ân Minh dẫn đầu, rồi còn đoạt linh thạch của bọn họ."


"Phải, có chuyện như vậy."


"Ân Minh và Du Thanh đều là đồng môn cùng phái Tiêu Dao, cũng đều là ma tu, các ngươi đoạt linh thạch của bọn họ, tất nhiên bọn họ sẽ trả thù, Ân Minh tìm được Du Thanh, cả hai liền lén lên kế hoạch trả thù các ngươi, nhưng không ngờ lại vô tình bị ta nghe trộm, bọn họ liền vây ta trong trận pháp, dùng Khôi Lỗi thuật hóa bù nhìn thành đôi viên trong nhóm chạy đến lừa gạt các ngươi, chờ lúc ta ra ngoài pháp trận, thì các ngươi đã bị Huyễn Điệp ngàn mắt bao vây."


"Du Thanh cùng Ân Minh sao, xem ra phái Tiêu Dao cũng không hề thái bình a." Ngôn Âm suy nghĩ nói, "không ngờ được Du Thanh còn biết dùng Khôi Lỗi thuật đã thất truyền từ lâu, chỉ tiếc pháp thuật tốt như vậy lại dùng cho việc xấu xa này."


"Chuyện này từ đầu đến cuối chính là như vậy."


"Thiên Nhất chút nữa ngươi định làm gì? quay về sao?"


"Tất nhiên là phải quay về rồi."


"Vậy ngươi phải đề phòng Du Thanh nhiều hơn, không nên gặp hắn quá nhiều."


"Ta sẽ cẩn thận, ngươi không cần lo quá, làn này vào Huyễn Lâm bí cảnh mỗi nhóm đều là năm người, thiếu một cũng không thể tấn cấp được, để tranh tài đợt tiếp theo bọn họ cũng không thể thiếu ta được, mà đối với thực lực của ta cũng có chút cố kỵ, sẽ không dám làm gì ta đâu."


"Vậy thì tốt rồi." Ngôn Âm gật đầu, liền mở miệng nói, "Thiên Nhất, ta hy vọng chuyện này ngươi hãy giữ bí mật trước được chứ? không nên nói với những người khác, đến cả đại trưởng lão và chưởng môn sư tôn cũng không được nói."


"Cái này, vì sao?" Thiên Nhất không hiểu, theo lý thuyết phát hiện có ma tu trà trộn vào đây, thì nên kịp thời bẩm báo, để chưởng môn và các trưởng lão cùng nhau xử lý mới được chứ.


"Ngươi không cần hỏi nhiều, nói chung ta sẽ không làm chuyện có lỗi với sư môn, nếu ngươi tin ta, thì cứ làm như ta nói." Ngôn Âm không nói nhiều, chỉ nghiêm túc nhìn Thiên Nhất.


Thiên Nhất nhìn thấy Ngôn Âm không giống nói đùa, hơn nữa tích cách Ngôn Âm hắn cũng hiểu đôi chút, Ngôn Âm tuyệt đối sẽ không đem chuyện nghiêm trọng ra làm trò đùa, huống hồ nhìn bộ dạng Ngôn Âm như còn muốn làm gì đó.


"Được, ta tin ngươi, chỉ là ngươi đừng làm gì ngu ngốc."


"Ta hiểu rõ việc của chính mình, ta biết lượng sức mà làm." Ngôn Âm nghe thấy Thiên Nhất trả lời liền cười cười.


"Chúng ta nhanh quay về thôi, đừng để người khác hoài nghi." Thiên Nhất gật đầu nói.


"Thiên Nhất, ngươi về trước đi, ta còn có chuyện muốn làm." Ngôn Âm thay đổi ánh mắt, nhìn Y Mặc nằm trên đất hôn mê trúng độc cách đó không xa.


"Ngươi muốn làm gì? ngươi đã đáp ứng ta không làm chuyện ngu ngốc rồi mà." Thiên Nhất liền có dự cảm bất hảo.


"Ta đáp ứng ngươi không làm chuyện ngu ngốc, nhưng trước tiên ngươi phải để cho ta ngốc một hồi đã." Ngôn Âm khẽ mỉm cười.


"Ngươi..." Thiên Nhất cũng không biết nên nói gì với Ngôn Âm, nhìn âm thanh cười nhạt của Ngôn Âm, trong lòng liền suy đoán, "ngươi muốn vào trong đám Huyễn Điệp ngàn mắt lấy gan, ngươi điên rồi!"


Với thực lực của Ngôn Âm, nếu lao vào đám Huyễn Điệp ngàn mắt, đừng nói là lấy được gan, nhưng ra được thì cũng là vấn đề.


"Ta không điên, tình huống hiện tại của Y Mặc rất nguy hiểm, phải nhanh có được giải dược."


"Vậy cũng không thể dùng mạng mình mạo hiểm, không được, ta sẽ không cho ngươi đi."


"Thiên Nhất, ngươi nên biết là Y Mặc vì đưa ta ra ngoài mới trở nên như vậy, ta sao có thể mở mắt nhìn Y Mặc trúng độc mà không làm gì được." huống hồ, ta cũng không muốn nhìn thấy nàng khó chịu.


"Tu vi của người chỉ đến trúc cơ kỳ, đi vào chỉ có chết, còn chưa nói đến lấy gan."


"Ai nói tu vi của ta là trúc cơ kỳ?" Ngôn Âm thiêu mi, nói.


"Lẽ nào ngươi.... đột phá?" Thiên Nhất nghe xong cũng cả kinh.


"Ân." Ngôn Âm gật đầu, kỳ thực nàng không biết vì sao mấy lần trước không đột phá được, vừa rồi khi giải độc phấn hoa xong thì lại phát hiện mình đã đột phá đến Khai Quang sơ kỳ, có lẽ do bên ngoài kích thích, cho nên nháy mắt bản thân cũng đột phá giới hạn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện