Buổi trưa thời điểm khi ăn cơm.

Ngoài việc mang Trà Trà đi, Chu Kình Hoán còn gọi thêm Ninh Phong.

Ninh Phong rùng mình một cái, ".........." Tôi nghĩ Chu ca thật sự điên rồi, tôi cũng có chứng cứ.

Chu ca là cái loại tâm hắc, như thế nào còn để cho hắn ta là bóng đèn giữa hai người?

Hoặc là có âm mưu, hoặc là thực sự là điên rồi!

Chẳng lẽ là vì kế hoạch lừa Trà ca đã thành công?

Vui quá không chịu được bất ngờ trong lòng dẫn đến rối loạn tâm thần?

Ninh Phong cảm thấy mình sắp nghĩ ra được chân tướng.

Giây tiếp theo.

Một giọng nói không hài lòng đột nhiên vang lên, thâm trầm đầy tính toán, "Ninh Phong."

Ninh Phong đột nhiên run lên, "Chu, Chu ca? Kêu tôi có chuyện gì không?"

Hắn ngơ ngác nhìn Chu ca, lại nhìn qua Trà ca, đang nghiêm túc ăn kẹo bên cạnh Chu ca, loại cảnh tượng này khiến hắn cảm thấy ăn không tiêu.

Cẩu lương này đột nhiên không chuẩn bị.

Chu Kình Hoán vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc, thoạt nhìn cũng không phải chuyện tầm thường, khiến Ninh Phong cảm thấy lo lắng trong lòng càng ngày càng kịch liệt.

"Chỉ muốn nói với ngươi một điều, sắp tới chúng ta sẽ có kỳ thi, ngươi biết đấy, chúng ta thật mau sẽ thi đại học, ngươi có phải hay không nên làm gì?"

Ninh Phong không thể giải thích được nhìn Chu ca của mình như gặp quỷ.

"Chu ca, anh đang nói cái gì vậy?"

Hắn biết rằng kỳ thi đại học là bắt buộc, nhưng hắn có thể làm gì?

Đến lúc đó liền thành thành thật thật đi thi?

Chu ca của anh thật kỳ quái nga!

Hỏi những câu hỏi không thể giải thích được, từ từ.? Giống như có chỗ nào đó sai sai?

Chu ca của hắn hình như buổi sáng học rất nghiêm túc nhỉ????

Linh cảm không tốt đó đột nhiên tràn ngập trong lòng hắn, hắn lắp bắp nhìn Chu ca, "Chu, Chu ca.......tôi tôi chợt nhớ ra mình còn có việc phải làm, tôi đi trước"

"Ồ, cho dù có việc gấp,ngươi cũng phải nghe ta nói xong!" Chu Kình Hoán vẻ mặt lãnh đạm.

Ninh Phong, "............" Ta thật sự không muốn nghe!

"Ôi, tiểu phong tử, anh chỉ cần nghe Chu ca ca nói thêm một chút nữa là được rồi."

Trà Trà bất đắc dĩ nói, tiểu phong tử thật sự quá ngốc.

Lại quên có việc gấp.

Nếu về sau chỉ có một mình, thì nên làm thế nào bây giờ?

Có lẽ hắn một ngày nào đó sẽ quên mất bản thân mình ở bên ngoài.............Thật thảm!

"Ninh Phong, ta muốn học cùng trường với Trà Trà, và từ hôm nay, ta sẽ chăm chỉ học tập và cố gắng đứng cùng vị trí với Trà Trà, về phần ngươi, ta không yêu cầu ngươi phải đứng cùng vị trí với chúng ta.

Nhưng, Ninh Phong, ngươi phải suy nghĩ rõ ràng, sau khi thi đại học, Trà Trà và ta đi rồi, ngươi sẽ là người duy nhất còn ở lại."

Có một số điều không cần phải nói nhiều hơn nữa, huống chi, những từ này đã rất rõ ràng.

Ninh Phong trong nháy mắt hiểu ra ý của Chu ca.

Hoặc ở trường đại học cùng nhau, hoặc ba người tách ra, người nào đi tìm mẹ người nấy.

Nhìn thái độ của Chu ca bây giờ, anh ấy hẳn là đi cùng với Trà ca.

Khi đó hắn là người duy nhất còn sót lại,

Hắn không muốn sống một mình, hắn muốn ở bên Chu ca và Trà ca.

Vì thế.

Sau khi Ninh Phong im lặng một phút, hắn gật đầu như đã hạ quyết tâm, "Chu ca! Sau này tôi sẽ chăm chỉ học tập! Tôi sẽ cố gắng theo kịp anh!"

Chu ca và Trà ca của hắn vẫn luyến tiếc để hắn sống một mình, nên họ đã cố gắng khuyên giải và an ủi hắn.

Đối với tình cảm này, hắn phải học hành chăm chỉ.

Trà Trà nhẹ nhõm gật đầu, "Tiểu phong tử, thật hiếm khi anh có quyết tâm như vậy, đừng lo lắng, tôi sẽ giúp anh!"

Chu Kình Hoán trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt.

Nga, về sau, anh ấy sẽ không phải chịu cảnh học hành thống khổ này một mình nữa.

Bắt cóc Ninh Phong học tập, thành công hoàn mỹ!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện