Người này ẩn nấp rất kĩ.

Ngày thường, lão thái giám này tính tình quái gở, rất ít khi tiếp xúc với những người khác.

Lãnh cung lại bị cho là nơi mang điềm xấu, rất nhiều cung nữ thái giám trong cung đều đi đường vòng, điều này càng thuận tiện cho ông ta dễ dàng làm việc hơn.Sau khi tra ra người đứng phía sau xúi giục.

Chu Tuấn Dương lại càng trở nên hăng hái hơn, thông qua suy nghĩ của lão thái giám kia hắn lại tìm ra được thêm hai kẻ đồng lõa đang ẩn nấp rất sâu nữa.

Sau khi xác định hai tên này không có giá trị gì, hắn xử lý xử lý hai tên hãm hại sợ trúng độc.Khi Chu Tuấn Dương một thân máu tanh ra ngoài, người của Đường xử hình - ám vệ dưới tay Tô Nhiên đi vào, lập tức nôn ói đầy đất.

Cảnh tượng bên trong quả vô cùng tàn khốc.

Hai phạm nhân đang nằm trong vũng máu kêu thảm thiết.

Nếu là người bình thường thấy cảnh này khẳng định sẽ không ngừng gặp ác mộng.“Xong rồi?” Dư Tiểu Thảo thấy nam nhân nhà mình thay một bộ quần áo trắng đi ra, quần áo hơi ngắn, phần vai còn hơi chật, hiển nhiên là đồ mượn của Tô tiên sinh.

Hắn tiến lên phía trước, ngay lập tức chóp mũi nàng cảm nhận được mùi máu tánh nhàn nhạt truyền đến.


Nàng kéo bàn tay to thon dài của Chu Tuấn Dương, dùng giọng điệu khẳng định hỏi câu này.Chu Tuấn Dương xoa đầu nhỏ của nàng, khuôn mặt nghiêm nghị lạnh băng tan chảy trong nháy mắt, ánh mắt trở nên dịu dàng: “Kết thúc tất cả rồi, chúng ta có thể về nhà ngay thôi!”Chu Quân Phàm thấy Tô Nhiên đưa cho hắn danh sách thì gật đầu một cái với ái tướng đắc lực này.

Tô Nhiên ra khỏi Cung Khôn Ninh, vẫy vẫy tay một cái lập tức có vài tên ám vệ xuất hiện.

Y sắp xếp vài câu, sau đó ám vệ cũng phân tán rời đi.“Những dư nghiệt tiền triều kia cũng không hiểu bọn họ suy nghĩ như thế nào.

Bây giờ quốc thái dân an, tình hình rất tốt, vậy mà vẫn còn nhớ thương một lòng muốn phục quốc.

Yên phận sinh sống qua ngày không phải rất tốt sao? Hà cớ gì cứ phải làm loạn?” Chu Quân Phàm uống một ngụm nước trà đã nguội, mặt đầy mệt mỏi khoát tay một cái với cung nữ thay trà nước.Dư Tiểu Thảo ngáp một cái rất bất nhã, hơi mang vẻ mơ màng nói: “Đều là quyền lực gây họa.

Vương triều thay đổi là do thời đại thúc đẩy.

Nhưng dư nghiệt tiền triều lại không nghĩ như vậy, chúng luôn cảm thấy ngôi vị hoàng đế, giang sơn của mình bị cướp đi cho nên muốn cướp trở về.”“Ừm hừ!!!” Chu Tuấn Dương ngắt lời cô vợ nhỏ của mình, nhẹ giọng nói, “Mệt chưa? Cùng gia trở về nghỉ ngơi đi?”“À, được!” Dư Tiểu Thảo gật gật đầu, xoa xoa đôi mắt buồn ngủ.

Nàng bị nam nhân đã đứng dậy cáo từ kia nắm tay bước về phía cửa cung vài bước, lại tựa như nhớ ra gì đó, dừng bước, hỏi, “Hoàng thượng, hôm nay ngài triệu vi thần vào cung là vì chuyện gì vậy? Bị vụ án đầu độc làm gián đoạn, suýt chút nữa đã quên rồi!”Hoàng thượng liếc mắt nhìn đường đệ nhà mình một cái, lời ít ý nhiều nói: “Vũ đại nhân phụ trách ruộng thí nghiệm lúa nước ở Kim Lăng rất coi trọng vụ thí nghiệm lúa nước này.


Ông ta muốn mời ngươi mua đó chỉ điểm một hai điều.”Dư Tiểu Thảo chưa kịp mở miệng, Chu Tuấn Dương đã tiếp lời: “Hoàng thượng, thời gian nghỉ kết hôn của vị thần còn chưa kết thúc, chúng ta còn đang trong kỳ tân hôn...”“Tuấn Dương này! Vợ chồng đệ đều là cánh tay đắc lực của trẫm.

Càng là người có năng lực, trách nhiệm trên vai lại càng nặng.

Cho nên, hết thảy phải lấy quốc sự làm trọng, có tinh thần hy sinh bản thân bảo vệ lợi ích của mọi người, toàn tâm toàn ý phục vụ cống hiến cho dân chúng, tận tâm chuyên nghiệp khắc phục khó khăn.” Chu Quân Phàm đưa ra từng lý lẽ lớn thật sự khiến người ta không còn cách nào có thể từ chối, “Nhưng thời gian nghỉ kết hôn của các ngươi còn có hai ngày...!Trẫm cũng không phải người không thông tình đạt lý.

Vậy chờ thời gian nghỉ kết hôn kết thúc, ngươi mới nhận lệnh rời kinh cũng không muộn!”Chu Tuấn Dương âm thầm nghiến răng.

Cho dù là hai ngày sau đi thì hắn cũng chỉ thành thân mới được bảy ngày.

Thân xử nam hơn hai mươi năm chưa khai trai, giờ ôm cô vợ nhỏ mềm mại trong lòng còn chưa thân mật đủ đã bị cưỡng ép tách nhau ra, làm Ngưu Lang Chức Nữ.

Hắn vui mới là lạ đó!!Cô vợ nhỏ vô lương tâm của hắn thì lại sáng mắt lên, vẻ mặt nóng lòng muốn thử.

Nàng đã xuyên tới được mười năm, thấy được cuộc sống nông thôn cổ đại không hề dễ dàng, cảm nhận được sự hạnh phúc khi có bàn tay vàng trong giới buôn bán, chứng kiến Kinh thành phồn hoa, trải nghiệm phong cảnh tráng lệ ở phía Bắc...Hai kiếp làm người, nàng còn chưa bao giờ được cảm nhận phong cảnh đi vào lòng người ở Giang Nam nữa! Tiểu kiều lưu thủy nhân gia, Yên Vũ Giang Nam- những thứ này đều là từ ngữ trong sách vở hay trong miệng người khác, cũng chỉ là hình dung của người khác mà thôi.Nếu không phải không đúng thời điểm, nàng chắc chắn đã vui vẻ nhảy nhót mà sắp xếp bao lớn bao nhỏ rời kinh xuống phía Nam rồi.

Cơ mà...!nhìn thấy nam nhân nhà mình đen mặt, nàng cảm thấy bản thân vẫn nên không cần biểu lộ tâm tình ra ngoài, tránh cho buổi tối người nào đó lòng dạ hẹp hòi công báo tư thù!Tuy Chu Tuấn Dương muôn vàn không muốn, mọi thứ không cam lòng, nhưng Hoàng mệnh khó trái, làm người thần tử vẫn là thân bất do kỷ thôi! Hắn đưa ra phản kháng cuối cùng: “Hoàng Thượng, hôm nay phu nhân thần bị trúng phải kịch độc, vẫn nên quan sát thêm mấy ngày, tránh sẽ lặp đi lặp lại...”“Tuấn Dương à, đệ đây là đang nghi ngờ bình nước thuốc vợ đệ điều chế ư?”Chu Quân Phàm đào cho đường đệ một cái hố.

Dư Tiểu Thảo lập tức tỏ vẻ thân thể của mình thật sự rất khỏe, độc đã được giải hoàn toàn! Đối với đồng đội heo này, Húc vương tỏ vẻ vô cùng bất đắc dĩ.

Vợ à, cuối cùng thì nàng ở phe nào?“Tuấn Dương à! Trẫm có thể lý giải tâm tình của đệ, chẳng qua vì vụ mùa không đợi người, cho nên...!Trị túc nội sử vẫn phải nhanh chóng khởi hành mới thỏa đáng!” Chu Quân Phàm bày ra vẻ mặt xin lỗi, nhưng thái độ rất kiên quyết, không cho phép nghi ngờ.Chu Tuấn Dương lòng tràn đầy khó chịu trở lại trong phủ.

Sau một hồi vui vẻ thoải mái, hắn ôm cô vợ nhỏ của mình làm nũng: “Vợ à, nếu nàng rời đi, gia nên làm cái gì bây giờ? Gia không nỡ xa nàng…”Dư Tiểu Thảo cọ cọ vào ngực hắn, cũng không nỡ nói: “Ta cũng không muốn rời khỏi chàng.

Nếu chàng có thể xin nghỉ phép thì tốt rồi, hai vợ chồng chúng ta cùng nhau xuống Giang Nam, coi như đi nghỉ tuần trăng mật”“Cùng nhau xuống Giang Nam?” Chu Tuấn Dương nhắc lại những lời này, đột nhiên khóe miệng cong lên ý cười mê người, “Đúng vậy! Sao gia lại không nghĩ tới? Ha ha ha ha...”“Thế nào? Chàng nghĩ đến cái gì?” Dư Tiểu Thảo có chút tò mò, chống cánh tay nghẹo đầu nhỏ nhìn nam nhân nhà mình cười vui vẻ, không hiểu hỏi.“Hoàng thượng phong nàng làm Khâm sai xuống Giang Nam, nàng suy nghĩ một chút mà xem, một cô nương như nàng còn có một ông già đã ngoài năm mươi nữa, dọc đường đi có bao nhiêu nguy hiểm? Chắc chắn phải phái người bảo vệ bên cạnh! Ngày mai gia sẽ vào cung, nhận phần công việc này! Đến lúc đó, hai vợ chồng ta không phải như hình với bóng sao?” Chu Tuấn Dương mặt mày hớn hở, chỉ kém không vào cung ngay trong đêm chờ lệnh thôi.Dư Tiểu Thảo nghe vậy, hai má lúm bên khóe miệng hiện lên, nàng “Chụt” một cái hôn lên trên môi mỏng của nam nhân nhà mình, không tiếc lời khích lệ nói: “Đây là nam nhân nhà ai mà lại thông minh như vậy chứ? Đúng là một cách hay, hai vợ chồng cùng nhau đi công tác, chi phí du lịch nhà nước trả...!Ha ha ha! Nhưng Hoàng thượng có thể đồng ý không?”Chu Tuấn Dương ôm chầm lấy cô vợ nhỏ, hôn sâu một cái khiến cả hai người đều say mê.

Buông cô vợ nhỏ đang thở hổn hển ra, hắn tràn đầy tin tưởng nói: “Yên tâm đi! Chuyện này cứ để chồng của nàng lo! Nếu Hoàng thượng không đồng ý, vậy gia sẽ ăn vạ ở trong cung nhất quyết không đi.”Sáng sớm hôm sau, Húc vương thức dậy còn sớm hơn cả ngày phải lên triều! Lúc Tô Ly bẩm báo “Húc vương đang ở ngoài cung cầu kiến”, Hoàng thượng còn đang ôm Hoàng hậu ngủ ngon lành nữa!Thật vất vả mới đợi đến ngày không cần phải lên triều, Húc vương này sao lại thiếu tầm nhìn xa vậy chứ? Ngày mới vừa tờ mờ sáng đã chạy tới quấy rầy.

Tốt nhất hắn có chuyện quan trọng, nếu không, trẫm cho hắn đẹp mặt!! Chu Quân Phàm mang theo cục tức rời giường, mặc thường phục, rửa mặt qua loa rồi dẫn người vào Ngự thư phòng.“Đệ nói là...!đệ muốn nhận lệnh hộ tống Khâm sai đại thần đi Giang Nam? Suy nghĩ cả đêm chung quy chỉ để nghĩ ra cách không phải rời xa vợ mình? Đệ...!đúng là quá có tiền đồ rồi!!” Chu Quân Phàm cố nén ngáp một cái, ném tấu chương trong tay lên đầu đường đệ.

Sáng sớm đã tới đây, phá hỏng giấc ngủ ngon của hắn chỉ vì chút chuyện linh tinh này?Chu Tuấn Dương mặc kệ tấu chương bị ném lên người mình, hắn nhặt tấu chương trên mặt đất lên, vỗ vỗ bụi bẩn phía trên, li3m môi nói: “Hoàng thượng, việc đầu độc nhằm vào ngài và Trị túc nội sử trong cung hôm qua đủ để chứng minh dư nghiệt tiền triều đã để ý đến vào Trị túc nội sử.

Mà đúng lúc vào lúc này, ngài lại phái nàng tự mình đến Giang Nam, dọc đường đi phải trèo đèo lội suối, nguy hiểm rất nhiều! Trị túc nội sử chính là đại thần đắc lực bên người ngài, lại có chiến tích hiển hách! Nàng có liên quan mật thiết đến quốc kế dân sinh, cũng không thể có một chút sơ xuất nào cả!”“Cho nên?” Chu Quân Phàm nghe xong những điều này cũng coi trọng hơn.

Không sai, vụ án đầu độc lần này chỉ hướng về phía hắn và Hoàng hậu, Trị túc nội sử và Húc vương.


Hắn và Hoàng hậu ở trong thâm cung, an toàn không lo.

Húc vương võ công cao cường, không có mấy ai có thể địch lại, kẻ địch chắc chắn không dám xuống tay tùy tiện.

Duy chỉ có người phụ nữ nhỏ Dư Tiểu Thảo trói gà không chặt này lại phải rời khỏi Kinh thành xuống Giang Nam, trên đường đối thủ sẽ có rất nhiều cơ hội xuống tay!“Hoàng thượng, ngài xem! Trong kinh này, thậm chí toàn bộ Đại Minh, rất khó tìm ra mấy người thân thủ có thể đuổi kịp với vị thần.

Vị thần và Khâm sai đại thần lại là phu thê, dễ bề bảo vệ bên cạnh nàng mọi lúc.

Hơn nữa, ngài lại không phải không biết, cô vợ nhỏ kia của thần có những lúc hoạt bát quá mức.

Lỡ như nàng nảy ra ý đồ tinh ranh gì đó, sao người khác có thể áp chế được? Tóm lại, thần cho rằng, vi thần là hộ vệ tốt nhất được chọn!” Chu Tuấn Dương nói có sách mách có chứng, bày ra dáng vẻ chí công vô tu.“Hừ! Đừng nói lời đường hoàng như vậy! Đệ còn không phải chỉ vì không muốn phải chia xa với phu nhân sao? Nếu lần này Khâm sai không phải phu nhân nhà đệ, đệ có thể tích cực tự động chờ lệnh như thế không?”Chu Quân Phàm trừng mắt nhìn hắn bày ra vẻ mặt trơ trẽn.

Chu Tuấn Dương thấy lần này Hoàng thượng đã đồng ý quan điểm của hắn, trong lòng cũng thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng có vài phần ý cười: “Hoàng Thượng, ngài đây là đồng rồi đúng không? Vậy mau chóng phê duyệt tấu chương đi?"“Hừ! Đừng tưởng rằng đệ là người duy nhất được chọn!!” Chu Quân Phàm không nhìn nổi sắc mặt đắc ý của hắn, sáng sớm đã quấy nhiễu mộng đẹp của người khác, còn muốn trẫm dễ dàng buông tha như thế?Bên miệng Chu Quân Phàm mang một nụ cười xấu xa: “Gần đây Tô tổng quản dường như rất nhàn rỗi!” Tô Nhiên đã giao phó lại tất cả chuyện trong cung cho tổng quản Tô Ly, bản thân y chỉ đảm nhiệm chức giáo đầu ám vệ ngày thường quả thật không nhiều việc lắm.

Công phu của Tô Nhiên gần như không phân cao thấp với Chu Tuấn Dương.

Tô tổng quản lại là một thái giám, không tồn tại chướng ngại nam nữ thụ thụ bất thân, cũng có thể bảo vệ bên người...“Hoàng thượng, ngài không thể như vậy được!” Chu Tuấn Dương kêu thảm một tiếng, “Tuy về mọi mặt Tô tổng quản cũng đều thích hợp, nhưng ngài đã quên, bản thân y cũng là đối tượng quan trọng bị dư nghiệt tiền triều quan sát ư.

Khi ở Tây Bắc, thiếu chút nữa y đã vì vậy mà bỏ mạng! Nếu để y đi theo, chẳng phải càng thêm nguy hiểm?”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện